007 có thể thấy được rõ ràng,
nó đang ở trong thức hải, có thể nhạy cảm cảm nhận được tâm tình của Lê
Tử Ngôn thay đổi. Ngày đó mặc dù Lê Tử Ngôn có cảm xúc sợ hãi, nhưng
thật ra vẫn rất bình tĩnh, không tồn tại khả năng bị dọa đến khóc.
Nhưng ngay khi Thẩm Trác Viễn xuất hiện, Lê Tử Ngôn liền biến thành một cành hoa mềm mại.
"Đúng vậy, có dùng một ít kỹ năng."
Lê Tử Ngôn cười cười, hai tay chống đỡ từ trên giường đứng lên, tuy rằng
đa phần đều là giả vờ đáng thương, nhưng bị doạ sợ lại là sự thật, hơn
nữa hít vào không ít thuốc mê, còn bị treo lên một hồi, nói không mệt là giả.
Lê Tử Ngôn liếc nhìn xung quanh, đoán được nơi này là
phòng ngủ của Thẩm Trác Viễn, đưa tay sờ soạng bên cạnh, chỉ sờ được một chút hơi ấm còn sót lại trên chăn bông.
Không có quần áo nào để mặc, Lê Tử Ngôn chỉ có thể ngồi trên giường, đung đưa hai chân trên mặt đất, chân vừa chạm vào sàn nhà đã nghe thấy tiếng mở cửa.
"Tiểu Ngôn, tỉnh rồi sao."
Thẩm Trác Viễn mặc quần áo ở nhà, trên người đeo tạp dề, không phù hợp với
khí chất của hắn, bé mèo con màu trắng từ khe hở ở cửa chui vào, ở bên
bắp chân trần trụi của Lê Tử Ngôn vừa cọ vừa kêu:
"Còn mệt không? Trên người còn đau không?"
Lê Tử Ngôn lắc đầu, mím môi, khoé mắt có chút sưng lên, duỗi tay ôm quanh
eo Thẩm Trác Viễn, thân hình Thẩm Trác Viễn cứng ngắc một hồi, trong
lòng vừa mềm vừa rối, ôm lấy lưng Lê Tử Ngôn, nhẹ nhàng vuốt ve gáy cậu.
"Anh có nấu cháo cho em, lát nữa mới xong, nghỉ ngơi một lát nữa đi."
"Anh Viễn, có thể ôm em một xíu nữa không?"
Yêu cầu như vậy, Thẩm Trác Viễn quả thực cầu mà không được, tháo tạp dề ném sang một bên, nhanh nhẹn leo lên giường.
Lê Tử Ngôn thử thăm dò nằm ở trong lòng Thẩm Trác Viễn, đặt tay lên cánh tay Thẩm Trác Viễn:
"Anh Viễn, vết thương của anh sao rồi?"
"Đã băng rồi, không sao đâu."
Lời này vừa nghe chính là gạt người, rõ ràng là sợ Lê Tử Ngôn lo lắng, không dám nói sự thật.
"Để em xem, được không?"
"Đã băng xong rồi, không sao đâu."
"Anh Viễn, xin anh, em rất lo lắng."
Lê Tử Ngôn cúi đầu, giống như sắp khóc, trong lòng Thẩm Trác Viễn mềm nhũn, đành phải gật đầu.
Từ trên giường ngồi dậy, Thẩm Trác Viễn cởi áo, đem nửa người trên của
mình lộ ra, vết thương được băng bó lộn xộn cũng xuất hiện trong tầm mắt Lê Tử Ngôn.
Cho dù biết vết thương này không nghiêm trọng,
nhưng Lê Tử Ngôn vẫn không khống chế được đau đớn trong lòng, trong ánh
mắt đều hiện lên vẻ xót xa, là thật sự cảm thấy đau lòng, nước mắt rơi
xuống, để lại một giọt nước đậm màu trên ga giường.
Vừa nhìn
thấy Lê Tử Ngôn rơi nước mắt, Thẩm Trác Viễn liền hoảng hốt, hắn luôn
không thích người khóc sướt mướt, nhưng mỗi lần Lê Tử Ngôn rơi lệ đều
khiến hắn đau lòng đến không chịu nổi.
"Bảo bối, Tiểu Ngôn, đừng khóc, thật sự không đau."
"Nói dối..."
Lê Tử Ngôn tựa đầu vào lồng ngực Thẩm Trác Viễn, lẳng lặng rơi lệ, thật
lâu sau, cậu hơi kéo ra một chút khoảng cách, cúi đầu ở trong lòng Thẩm
Trác Viễn hạ xuống một nụ hôn:
"Anh Viễn, đừng để mình bị thương nữa được không?"
Da thịt khắp người đều tê dại, ngay cả ngón tay Thẩm Trác Viễn cũng có thể cảm nhận được sự hưng phấn rung động, Thẩm Trác Viễn gật đầu, trên mặt
lộ ra một nụ cười.
"Tiểu Ngôn, em đây là đồng ý....tha thứ cho anh phải không?"
Lê Tử Ngôn không nói gì, chỉ duỗi tay ôm eo Thẩm Trác Viễn, quyến luyến
dùng đầu để lại một cảm giác ngứa ngáy trong lồng ngực Thẩm Trác Viễn.
(Truyện chỉ có tại UynUyn17)
Hai người dường như sinh ra PTSD* sau vụ bắt cóc này, một giây cũng không
muốn tách ra khỏi đối phương, hơn nữa Lê Tử Ngôn vừa ngoan vừa mềm mại,
bộ dáng rõ ràng cực kỳ sợ hãi nhưng vẫn cố gắng kiên cường khiến trái
tim Thẩm Trác Viễn mềm nhũn, hận không thể đem Lê Tử Ngôn thu nhỏ lại bỏ tui vào áo trước ngực mình.
*PTSD: rối loạn căng thẳng sau sang chấn tâm lý
Lần bắt cóc này tuy rằng vượt quá dự đoán trong lòng Lê Tử Ngôn, cũng gây
cho cậu một chút thương tổn trên da thịt, nhưng mà cũng giúp cậu đẩy một lực cuối cùng.
"Tiểu Ngôn, em....sẽ tha thứ cho anh phải không?"
Thẩm Trác Viễn nằm trên giường ôm Lê Tử Ngôn, gần như vẫn chưa thể tin được
đây là sự thật, nhưng xúc cảm mềm mại cùng mùi hương hoa trà trong lòng
lại luôn nhắc nhở hắn, đây là sự thật.
"Anh Viễn, anh thật ngốc..."
Lê Tử Ngôn không trực tiếp trả lời, mà ôm chặt eo Thẩm Trác Viễn, hơi ngẩng đầu, hôn lên cằm Thẩm Trác Viễn.
Nụ hôn ngây thơ như một bé vật nuôi khiến trái tim Thẩm Trác Viễn kích
động không thôi, ánh mắt của hắn thâm trầm, cúi đầu, một tay ôm eo Lê Tử Ngôn, một tay ôm lấy gáy Lê Tử Ngôn, cuối cùng lộ ra răng nanh của
mình, gặm cắn trên môi Lê Tử Ngôn.
Đây là nụ hôn đầu tiên sau
khi hai người ở bên nhau, tách ra, rồi lại dính chặt, Thẩm Trác Viễn
giống như một con sói đói nhìn chằm chằm con mồi đã lâu, tàn sát bừa bãi trên môi Lê Tử Ngôn, lật người đè Lê Tử Ngôn xuống dưới thân, khiến
người trong lòng buộc phải ngẩng đầu lên, chịu đựng tình yêu và sóng
tình mãnh liệt này.
Lần đầu tiên cùng người yêu cùng giường
chung gối, Thẩm Trác Viễn từ đầu đến chân đều kêu gào khát khao, nhưng
một chút cũng không dám gây sự, nửa người trên cùng Lê Tử Ngôn kề sát,
nửa người dưới lại kéo ra một khoảng cách lớn.
007 quan sát
trong thức hải, nó phải thừa nhận rằng, tâm tư của nhân loại càng ngày
càng khó đoán, tính cách hoa tâm phóng đãng như Thẩm Trác Viễn đây, ở
trước mặt Lê Tử Ngôn lại thu liễm hết thảy mũi nhọn, sợ một chút thiếu
sót của mình sẽ khiến Lê Tử Ngôn bị tổn thương.
Để trấn an Lê Tử Ngôn, hoặc là nói là vì trấn an mình, Thẩm Trác Viễn dành cả một tuần ở bên cạnh Lê Tử Ngôn, chỉ ở nhà hoặc là ở cửa hàng thú cưng, một tấc
cũng không rời, Lê Tử Ngôn tất nhiên cam tâm tình nguyện, không hề cảm
thấy buồn chán chút nào.
"Thật sự không trở về với anh sao?"
Thẩm Trác Viễn bóp eo Lê Tử Ngôn, bế Lê Tử Ngôn đặt lên tủ giày ở huyền quan, nhìn Lê Tử Ngôn thắt cà vạt cho mình.
"Em đã tiếp quản cửa hàng thú cưng, phải chịu trách nhiệm chứ, những tiểu đáng yêu đó vẫn đang chờ em."
Thẩm Trác Viễn nhíu mày, có chút ghen tị, mấy ngày nay thái độ dịu dàng và
ngoan ngoãn của Lê Tử Ngôn khiến trái tim Thẩm tổng kiên cường lại một
chút, đã hơi khôi phục lại bộ dáng tổng giám đốc Thẩm sấm rền gió dữ
trước kia.
Một tay giữ lấy cằm Lê Tử Ngôn, cắn lên môi Lê Tử
Ngôn, môi răng giao nhau, giống như một ác ma không biết thỏa mãn chiếm
lấy tất cả chất lỏng ngọt ngào trong miệng Lê Tử Ngôn.
Không
biết qua bao lâu, hai má Lê Tử Ngôn đỏ bừng vì thiếu oxy, hơi choáng
váng, môi hắn mới tách ra, còn mang theo một sợi chỉ bạc, ánh mắt Lê Tử
Ngôn tan rã, mang theo triền miên cùng ỷ lại, ngơ ngác vươn đầu lưỡi
liếm sợi tơ bạc vào trong miệng, khiến hô hấp người trước mặt trở nên
dồn dập, hận không thể làm chết cậu ngay chỗ này.
"Bé cưng, đợi ông xã về thỏa mãn em."
Thẩm Trác Viễn vào lúc này chỉ dám để lại một dấu hôn trên yết hầu của Lê Tử Ngôn, ôm lấy hai chân đã mềm nhũn của Lê Tử Ngôn, đặt lên sô pha, chờ
đối phương hồi phục lại hơi thở và tinh thần, mới rời khỏi căn hộ.