Năm 3300 sau Công Nguyên, trái đất đã trải qua một sự thay đổi lớn,
giống như sự tuyệt chủng của khủng long vào năm đó, sau khi nền văn minh nhân loại đạt đến đỉnh cao, thì đã bắt đầu suy tàn, cuối cùng trong sự
thay đổi của vũ trụ đã mở ra một kỷ nguyên mới.
Sau gần 50 năm
nghỉ ngơi và đấu tranh, cuối cùng nền văn minh nhân loại đã có bước phát triển mới, vũ trụ không còn là một thế giới vô định nữa và con người
cuối cùng cũng đã tiến hóa, hình thành nên một hệ thống thế giới mới.
Tinh lịch 1000 năm, là kỷ niệm 1000 năm thành lập Đế quốc Liên Tinh, để kỷ
niệm ngày thành lập, học viện quân sự Liên Tinh đã cố ý chào mừng thêm
nhiều sinh viên trên các hành tinh, mở rộng một số địa điểm tuyển sinh.
"Tất cả mọi người mang vũ trang, vòng chạy việt dã 15km, bắt đầu!"
Giọng nói của các huấn luyện viên vang lên ở những nơi khác nhau trong khuôn
viên trường, những người trẻ tuổi tràn đầy sức sống đang rơi từng giọt
mồ hôi trước học viện mà họ khao khát.
Nơi này là học viện quân
sự số 1 của Liên Tinh, bồi dưỡng ra những quân nhân chất lượng cao,
tiếng tăm vang dội nhất là Nguyên soái danh giá nhất của Đế quốc Lê Duệ
và Tướng quân trẻ tuổi của Đế quốc Lê Tử Hàn từng là học sinh nơi này,
bởi vậy, có không ít nam nữa sinh lấy hắn làm gương, càng muốn thi vào
học viện quân sự này, trở thành nhân vật giống như Lê Duệ.
Chẳng qua đây chính là học viện quân sự số 1, có thể thành công tốt nghiệp cũng không hề đơn giản.
Học kỳ đầu tiên của năm nhất đã phải trải qua kỳ huấn luyện quân sự nghiêm
ngặt, thói quen huấn luyện quân sự này đã được lưu truyền từ trái đất cổ đại và được tiếp tục sử dụng cho đến ngày nay.
Mặc dù Đế quốc đã thông qua các chương trình giảng dạy tăng cường thể chất, nhưng giới
trẻ ngày nay chỉ thích ở nhà, lười vận động, mới chạy được vài bước đã
không theo kịp.
"Mau mau mau, lại một người tới nữa!"
"Đến đây!"
Phòng y tế luôn yên tĩnh cũng mở ra giai đoạn bận rộn nhất mỗi năm, từng học
sinh được đưa vào, có người phải ở lại, có người thì quay lại huấn
luyện, may là các trường quân sự được bố trí rất hoàn hảo, phòng y tế
cũng được không gian rộng rãi.
"Thầy Cố, làm phiền thầy rồi!"
"Không sao, tụi nó cũng là học trò của tôi, là việc tôi nên làm."
Người nói chính là một người đàn ông dáng người thon dài, dung mạo tinh xảo,
mày kiếm mày sáng, rõ ràng là một gương mặt đặc biệt mang tính công
kích, nhưng âm thanh nói chuyện lại đặc biệt ôn nhu, sự tương phản này
khiến người ta không thể dời mắt.
"Đúng rồi, còn có bác sĩ Lê, thật sự ngại quá, lại làm phiền cậu rồi."
"Ha ha ha, không sao, cũng là giúp đỡ cho mọi người thôi, đưa mấy bạn nhỏ này tới đây."
Lê Tử Ngôn mở cửa phòng nghỉ ra, từ bên trong đi ra, mái tóc dài được buộc ở sau đầu, đuôi tóc phảng phất loé ra ánh bạc trong suốt.
Không
giống với Cố Thừa Trạch, dung mạo của Lê Tử Ngôn phải dùng từ xinh đẹp
để hình dung, mỗi một ngũ quan đều tinh xảo giống như búp bê, một đôi
mắt hoa đào lại càng đa tình, lúc cong lên giống như có muôn vàn ngôi
sao đang rải rác bên trong.
Bị hai đại mỹ nhân vây quanh, các
giáo viên tới đây đưa học trò của mình đều đỏ mặt, xấu hổ sờ sờ đầu, nhớ tới mình còn muốn trở lại sân tập, chỉ có thể nói lời tạm biệt, đem học sinh ở đây giao cho Cố Thừa Trạch.
(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)
Trong phòng y tế chỉ còn lại hai người Cố Thừa Trạch và Lê Tử Ngôn, Lê Tử
Ngôn mới tới trường làm việc vào học kì này, đây là lần đầu tiên gặp mặt thầy giáo nam thần mà mọi người hay đồn đại, khẽ gật đầu, đuôi tóc theo động tác của cậu hơi lắc lư, ngoài ý muốn có chút nghịch ngợm.
Cùng lúc đó, Cố Thừa Trạch cũng đang đánh giá người con trai xinh đẹp trước
mặt, có lẽ là do giới tính* khác nhau, dáng người Lê Tử Ngôn so với hắn
nhỏ hơn rất nhiều, vòng eo ẩn dưới lớp áo khoác trắng dường như chỉ cần
một tay là có thể nắm trọn. Bây giờ cậu ngẩng đầu nhìn hắn như vậy,
giống như một bé vật cưng ngây thơ, làm cho người ta muốn đưa tay sờ sờ
*giới tính ở đây là lính gác và dẫn đường, giống như alpha và omega vậy đó
"Xin chào, tôi là Cố Thừa Trạch, hiện đang là giáo viên của khoa lịch sử cơ giáp."
"Thì ra là thầy, thật sự là đã ngưỡng mộ từ lâu."
Lê Tử Ngôn nghe được lời của Cố Thừa Trạch, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, khóe miệng cũng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười:
"Em là Lê Tử Ngôn, hiện tại là trợ lý bác sĩ của phòng y tế."
"Trợ lý bác sĩ? Vậy bác sĩ Lê không ở đây sao?"
Lê Tử Ngôn gật đầu, rồi lại lắc, cụp mắt xuống, biểu tình này của cậu đặc
biệt vô hại, có thể khơi dậy ý muốn bảo vệ của người khác, như Cố Thừa
Trạch đứng trước mặt cậu, đã bắt đầu nhẹ nhàng nhíu mày.
"Em...thật ra em cũng không biết rõ lắm, việc đến đây cũng là ngoài kế hoạch của
em, tương lai có rời đi hay không, cũng không phải việc em có thể quyết
định."
Giọng điệu của Lê Tử Ngôn có chút phiền muộn, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười:
"Em hy vọng có thể ở lại đây lâu hơn một chút, các học sinh ở đây đều rất đáng yêu, các thầy cô cũng rất tốt."
Nụ cười trên mặt trợ lý nhỏ rất miễn cưỡng, nhưng vui mừng trong ánh mắt
lại là thật, Cố Thừa Trạch đưa tay vỗ vỗ vai Lê Tử Ngôn, giọng nói bất
giác trở nên càng dịu dàng:
"Đừng nghĩ nhiều, cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi."
Cố Thừa Trạch cũng không biết vì sao, trợ lý nhỏ trước mặt chỉ vừa nhíu
mày, trong lòng hắn liền hiện lên cảm giác xót xa nhàn nhạt, nhưng hắn
từ trước đến nay đều ôn nhu, đối xử với Lê Tử Ngôn vừa mới quen cũng
vậy. Vai của trợ lý nhỏ giống như cậu vậy, hơi gầy, nhưng tỷ lệ cơ thể
cậu lại rất đẹp, không tới mức đầu to hơn người
Hai người là lần
đầu gặp mặt, dù tính cách tốt đến đâu, cũng không nói chuyện quá lâu, Cố Thừa Trạch còn phải đi họp, sau khi nói lời tạm biệt với Lê Tử Ngôn
liền rời đi.
Cửa phòng y tế bị đóng lại, nụ cười trên mặt Lê Tử Ngôn chậm rãi hạ xuống, nhìn cửa, đưa tay xoa xoa đầu mình.
"007, mi có làm gì không đó? Tại sao mỗi lần đến một thế giới mới ta đều có cảm giác thiếu một cái gì đó?"
007 liếc nhìn mấy cái hộp được niêm phong phía sau mình, trong âm thanh điện tử mang theo chút chột dạ:
[... Đây chỉ là một phản ứng bình thường khi truyền tống, ký chủ không cần phải lo lắng.]
"Thật sao? Vậy tại sao ta không nhớ mấy thế giới mà ta từng đến?"
[Truyền tống có thể được coi là sự điều động của điện từ trường, ký chủ có thể
hiểu giống như một giấc mơ, giấc mơ không phải lúc nào cũng rõ ràng.]
Nghiêm túc nói ra lời bịa đặt lung tung, nếu 007 là người, e rằng lúc này lòng bàn tay đã chảy đầy mồ hôi.
Lê Tử Ngôn ngồi trên ghế, một tay chống đầu, muốn nhớ lại mấy thế giới trước đó, nhưng trong đầu chỉ còn lại một mảnh mơ hồ.
Thôi, Lê Tử Ngôn thở dài một hơi, nhớ tới bóng dáng cao lớn vừa rồi, ánh mắt
chậm rãi biến thành trầm tư, 007 thấy Lê Tử Ngôn chuyển hướng sự chú ý,
âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cố Thừa Trạch là đối tượng công lược
của Lê Tử Ngôn ở thế giới này, nhìn cuộc nói chuyện vừa rồi giữa hai
người, Cố Thừa Trạch hẳn là một người ôn nhu, người như vậy rất gần gũi, nhưng đồng dạng, càng là người ôn nhu, lòng phòng bị cũng càng cao.
Nhớ tới lòng bàn tay ấm áp vừa rồi của người đàn ông, vẻ mặt Lê Tử Ngôn có
hơi sửng sờ, thở dài một hơi, mở ra quang não, bấm vào phần thông tin
liên lạc ở trên cùng, gửi một tin nhắn.