Xuyên Nhanh Công Lược: Tiến Lên Đi, Pháo Hôi!

Chương 38: Tác Giả Bị Sao Chép Tác Phẩm (5)


trướctiếp

Không ngờ La Phục mở miệng nói: “Vậy thì cô nhanh lên đi! Bên kia người ta đã bắt đầu phản công rồi, cô vẫn chưa có động thái gì. Bây giờ đã có người bắt đầu đứng về phía cô ta rồi đấy.”

Tiêu Nguyễn chẳng để tâm chút nào. Cô ta đã dự liệu trước loại tình huống này, nên trong quá trình viết cô ta cố ý tăng tốc, đến giờ đã có toàn bộ bản thảo.

Dù cho cái "bàn tay vàng" trong đầu biến mất, quyển sách này cũng không thể có sai sót. Cô ta không hề lo lắng về những gì Trần Miểu có thể tung ra, bởi liệu nó có sức thuyết phục mạnh mẽ hơn bản tác phẩm đầy đủ của cô ta không?

Tiêu Nguyễn chẳng buồn quan tâm đến những gì Trần Miểu đã đăng mà ngay lập tức viết một thông báo:

“Có người muốn đến tận cửa để thách đấu. Nếu vậy tôi sẽ giúp bạn đạt được mong muốn. Đây cũng là cách để cảm ơn tình cảm của mọi người dành cho tôi. Năm phút nữa tôi sẽ đăng toàn bộ bản thảo. Mong mọi người đón xem!”

Sau khi đăng thông báo, cô ta lập tức mở giao diện quản lý, bắt đầu tải bản thảo lên.

La Phục đứng bên cạnh quan sát nhưng không hề ngăn cản. Như vậy cũng tốt, tranh cãi càng nhiều thì sự chú ý càng lớn, cũng có thể bù đắp phần nào những đề cử đã bỏ lỡ.

Nhưng không lâu sau, nụ cười trên mặt cả hai đều cứng lại.

Tiêu Nguyễn không tin nổi vào mắt mình, cô ta lật tung mọi thư mục trong máy tính.

Không có!



Không còn gì cả!

Mọi thứ khác vẫn còn nguyên, chỉ riêng quyển sách kia đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại những phần đã đăng trước đó.

La Phục thấy tình cảnh này, trong lòng hoảng hốt: “Chuyện gì vậy? Bản thảo đâu rồi?”

Tiêu Nguyễn nuốt nước bọt, giọng run rẩy đáp: “Tôi… tôi không biết, bản thảo đột nhiên biến mất!”

Cô ta vội vàng mở trang web của Trần Miểu để xem cô đã đăng gì lên. Chẳng lẽ Trần Miểu đã lấy được bản thảo và đăng trước rồi sao?

Tuy nhiên sự việc không diễn ra như Dư Miểu dự đoán, đối phương không hề tung ra toàn bộ bản thảo dự trữ.

Thay vào đó, những tài liệu chứng minh rõ ràng được đăng lên trang web. Theo mốc thời gian chi tiết, các bằng chứng hiển thị quá trình sáng tác của quyển « Ta Trong Dòng Chảy Lịch Sử », từ nguồn cảm hứng, quá trình tham khảo tài liệu chuyên ngành cho đến các tư liệu tham khảo nước ngoài mà Tiêu Nguyễn thậm chí không hiểu nổi tựa đề.

Ngoài ra còn có bản thảo gốc trên giấy kèm theo bản sửa chữa điện tử, hiển thị rõ từng lần chỉnh sửa, mỗi phiên bản đều hoàn thiện và tinh chỉnh cẩn thận hơn so với bản trước đó.

Phần bản thảo đã được công bố có nội dung hơn một trăm ngàn chữ, vượt xa những gì Tiêu Nguyễn đã đăng tải nhiều kỳ.

Bên cạnh đó còn có một bản phác thảo chi tiết toàn bộ cốt truyện, với hướng đi tổng thể rõ ràng và các chi tiết quan trọng. Có thể nói rằng với bản phác thảo này, bất kỳ ai có chút khả năng viết đều có thể hoàn thành một tác phẩm xuất sắc.



Những chứng cứ chi tiết này tạo ra sức thuyết phục cực kỳ lớn.

Nếu hiện tại Tiêu Nguyễn có toàn bộ bản thảo, cô ta có thể dùng nó để xoay chuyển tình thế. Vì dù có bao nhiêu bằng chứng cũng không thể so với việc đã viết ra sản phẩm cụ thể.

Nhưng vấn đề là...

Cô ta không có!

Dù trong đầu Tiêu Nguyễn vẫn còn "bàn tay vàng" nhưng cô ta không phải là người viết chuyên nghiệp, tốc độ gõ chữ quá chậm, cũng không thể nhờ người khác giúp đỡ.

Với tốc độ gõ của cô ta, dù có thêm vài ngày nữa cũng không thể hoàn thành hết nội dung còn lại để công bố lên mạng.

Nếu kéo dài thời gian, việc công bố sau cũng không còn ý nghĩa, ngược lại càng khiến đối phương có thêm cơ hội công kích.

Dù sao thì Trần Miểu đã công khai bản phác thảo, nếu Tiêu Nguyễn viết tiếp nội dung giống hệt, ai cũng sẽ thấy rõ ai mới là người viết thật sự.

Tiêu Nguyễn trắng bệch cả mặt.

"Anh La, giờ phải làm sao đây?" Tiêu Nguyễn run rẩy hỏi, "Liệu hợp đồng phim của tôi còn giá trị không?"

trướctiếp