Xuyên Nhanh Công Lược: Tiến Lên Đi, Pháo Hôi!

Chương 37: Tác Giả Bị Sao Chép Tác Phẩm (4)


trướctiếp

Dư Miểu nhanh chóng tìm ra tập tin cần thiết, xóa bỏ toàn bộ những gì đã chuẩn bị trước đó, đảm bảo rằng đối phương không thể phục hồi lại rồi nhẹ nhàng thoát khỏi hệ thống.

"Có lẽ các người không biết, Dư tổng tôi vốn là người làm việc trong lĩnh vực này."

Chính vì có thiên phú trong lĩnh vực công nghệ nên ngành kinh doanh đầu tiên mà Dư Miểu dấn thân vào chính là ngành công nghệ điện tử.

Mặc dù Tiêu Nguyễn có thể nhớ hết nội dung trong đầu, nhưng nếu muốn đăng tải lên, cô ta vẫn phải tự tay gõ từng chữ một.

Bây giờ toàn bộ những bản thảo đã được "dịch chuyển" đi, Dư Miểu muốn xem Tiêu Nguyễn sẽ làm cách nào để "công bố toàn bộ" và xây dựng danh tiếng từ tác phẩm đó.

Chỉ tiếc là máy tính này quá cũ kỹ, nếu không cô đã có thể làm nhiều điều thú vị hơn để đáp trả.

Nhưng không sao.

Dư Miểu bắt đầu mở tài khoản cũ của Trần Miểu, kéo những người đã gửi các tin nhắn thô tục vào danh sách đen vĩnh viễn.

Sau đó cô bắt đầu chỉnh sửa lại thông tin và nội dung.

Bản thảo của Trần Miểu đã viết hơn một nửa, đủ để so với phần Tiêu Nguyễn đã đăng.

Dư Miểu đăng tải tất cả lên, kèm theo các tài liệu chuyên ngành mà Trần Miểu đã sưu tầm và ghi chú từ các giáo sư, cùng với nội dung trao đổi qua email của họ, quan trọng nhất là bản thảo gốc để so sánh.



Với một tác phẩm dài hàng triệu từ không có bất kỳ lỗ hổng nào, cách làm việc của Trần Miểu luôn rất cẩn trọng và chu đáo.

Bất kể là tài liệu hay bản thảo, cô đều có mốc thời gian rõ ràng để chứng minh.

Nếu không vì hành động công bố toàn bộ tác phẩm của Tiêu Nguyễn làm đảo lộn mọi thứ thì những bằng chứng này đủ để giúp Trần Miểu thoát khỏi tai tiếng, dù là chưa thể hoàn toàn lật ngược tình thế.

Sau khi chỉnh sửa xong trang cuối cùng, Dư Miểu nhấn nút "công bố", nhấc chân bắt chéo, làm một động tác bắn súng về phía màn hình.

Giờ thì...

Cô đứng dậy, nghĩ bụng: "Tốt nhất là nên ăn một gói mì tôm để lấp bụng trước đã!"



“Cốc cốc cốc! Cốc cốc cốc!”

Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, đánh thức người trong phòng.

Một lúc sau, một người phụ nữ tóc xoăn bước ra từ phòng ngủ, mắt còn ngái ngủ. Cô ta nhíu mày mở cửa.

Thấy người đứng ngoài, cô ta ngay lập tức kìm lại cơn giận, ngạc nhiên hỏi: "Sao anh lại tới đây?"



“Sao tôi lại tới hả? Chuyện này đã loạn lắm rồi, cô còn không nhanh chóng giải quyết mà còn nằm đây ngủ nướng sao? Nếu tôi không đến bây giờ thì còn đợi đến bao giờ?”

Người ngoài cửa lập tức bước vào, đóng cửa rồi không kìm được mà hỏi: “Tiêu Nguyễn, cô nói đã viết xong toàn bộ bản thảo đúng không?”

“Đúng,” Tiêu Nguyễn nghe đến việc này, lập tức bình tĩnh lại, “Yên tâm đi, cô ta muốn làm lớn chuyện thì tôi sẽ đăng tất cả bản thảo. Đừng lo, quyển sách này chắc chắn sẽ càng nổi tiếng, dù có đăng hết bây giờ thì cũng chỉ bỏ lỡ vài đề cử, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội!”

Người phụ nữ này chính là Tiêu Nguyễn.

Ngay khi nhận được tin nhắn chất vấn từ Trần Miểu, Tiêu Nguyễn thực sự đã hoảng hốt.

Dù sao cũng là lần đầu tiên cô ta "trộm" thứ thuộc về người khác. Khi chủ nhân tìm đến, kẻ "trộm" như cô ta có thể không hoảng sợ sao?

Tuy nhiên những người hâm mộ cuồng nhiệt của cô ta còn ngang ngược hơn cả cô ta, lại thêm được biên tập viên La Phục cũng mạnh mẽ ủng hộ, Tiêu Nguyễn dần cảm thấy mình có lý.

Cô ta không thể thừa nhận chuyện mình sao chép được.

Nếu thừa nhận, tất cả những danh tiếng mà cô ta tích lũy được sẽ trở thành của Trần Miểu. Cô ta sẽ không còn cơ hội xoay chuyển tình thế.

Tiêu Nguyễn chỉ có một con đường là đi tới cùng.

Hiện giờ biên tập viên đã tới đây, Tiêu Nguyễn nghĩ rằng anh ta không đồng ý cho cô ta đăng hết bản thảo lên vì các trang web thường không cho phép tác giả đăng hết tác phẩm một lần để bảo đảm quy trình đề cử.

trướctiếp