Một bầy Ngân Sí Ong khổng lồ bay múa trên mặt biển tìm kiếm Kinh Trập
Long khắp nơi. Mấy tu sĩ kinh ngạc cảm thán khi nhìn thấy Ngân Sí Ong
bay múa khắp nơi.
"Sở Diệp là Hồn Vương mới thăng cấp mà lợi hại quá chừng! Ngân Sí Ong Chiến Tướng thuộc hạ thế mà nhiều như vậy."
"Nhiều Ngân Sí Ong Chiến Tướng như vậy chỉ sợ đã choán hết chỗ trong Hồn Thất, bất lợi là không còn sức lực để khế ước Hồn Sủng khác."
"Hiện giờ không phải hắn đã đột phá Hồn Vương rồi sao? Lại có thêm hai Hồn Thất, có thể khế ước được thêm hai Hồn Sủng."
"Đây là vừa đột phá xong đã nhắm tới Kinh Trập Long hay sao?"
"Này thì đã là gì? Người ta chính là Hồn Vương đó, không phải mấy Hồn Sư kia cũng là nhắm tới Kinh Trập Long hay sao?"
"Nhiều Ngân Sí Ong như vậy truy lùng còn nhanh hơn chúng ta nhiều nha!"
"Vậy cũng chưa chắc đâu, bây giờ chắc Kinh Trập Long trốn xuống sâu dưới
biển rồi, Ngân Sí Ong chỉ có thể tìm trên mặt nước không thể lặn xuống
biển chưa chắc có thể tìm ra được đâu."
"......"
......
Cả đàn Ngân Sí Ong dàn ra bay múa trên biển tìm tung tích Kinh Trập Long khắp nơi.
Lâm Sơ Văn cau mày, "Chắc Kinh Trập Long đã kiếm chỗ trốn đi rồi, chỉ có
Ngân Sí Ong tìm thôi sợ là không phát hiện ra được đâu."
Sở Diệp
gật đầu, "Có lẽ là vậy, chúng ta đi Huyễn Vụ Hải dụ Kinh Trập Long ra
đi." Vốn dĩ hắn cũng không nghĩ tới dựa vào Ngân Sí Ong là có thể tìm
được Kinh Trập Long đâu.
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Được."
Huyễn
Vụ Hải là môi trường sinh sống của một lượng lớn Thận Ngư, mấy con Thận
Ngư này rất thích phụt lên sương mù ảo ảnh để mê hoặc khách qua đường
qua lại, Tiểu Thải đã ngốn quá chừng Thận Châu rồi cho nên có thể khống
chế sương mù ảo ảnh trong Huyễn Vụ Hải. Sở Diệp với Lâm Sơ Văn ngồi trên lưng Tiểu Ngân bay thẳng vào trong Huyễn Vụ Hải. Hai người vừa tiến vào Huyễn Vụ Hải một đống ảo giác liền ập vào trước mặt, Sở Diệp thấy được
vô vàn tài nguyên trên trời báu vật dưới đất, các loại linh thụ, linh
dịch trân quý, cái gì cần có đều có.
"Ảo giác đúng thật là rất hấp dẫn nha!" Lâm Sơ Văn nói. Huyễn Vụ Hải có thể gợi lên khát vọng sâu
trong nội tâm của mỗi người, thật dễ dàng khiến người ta sa vào trong
đó.
Sở Diệp lắc đầu, "Há miệng chờ sung có thể rụng nhưng tuyệt đối không bao giờ rớt một lần được nhiều sung như vậy đâu."
Lâm Sơ Văn: "....." Nói có lý.
Tiểu Thải phe phẩy cánh bay thẳng vào trong Huyễn Vụ Hải, có Tiểu Thải rất
dễ dàng xua tan sương mù ảo ảnh, Sở Diệp với Lâm Sơ Văn cũng có thể đi
tận sâu bên trong Huyễn Vụ Hải này.
Lâm Sơ Văn nói với Sở Diệp:
"Không xê xích lắm, lấy Kim Thuế Quả ra ở đây đi." Trên thân cây có linh hồn ấn ký, với năng lực của Sở Diệp muốn hoàn toàn xoá bỏ rất mất thời
gian mà thời kỳ suy yếu của Kinh Trập Long có hạn cho nên Sở Diệp cũng
không đủ thời gian làm gì.
Sở Diệp lấy một trái Kim Thuế Quả ra rồi bóp nát thành từng mảnh. Kim Thuế Quả biến thành nước ép rồi hoà vào trong nước biển.
Tiểu Bạch nhảy ra nằm nhoài trên bả vai Sở Diệp, "Làm vậy là có thể dụ được Kinh Trập Long tới đây hả?"
Sở Diệp lắc đầu, "Cũng không biết nữa, cứ thử coi sao đã."
Tiểu Bạch nằm trên vai Sở Diệp nói: "Dụ không được thì thôi, một con rắn thối tha mà thôi, không có gì ghê gớm."
Sở Diệp: "....." Tiểu Bạch đang nói bậy gì đâu không? "Nó chính là rồng đó."
Tiểu Bạch rầu rĩ: "Rồng thì có gì đặc biệt hơn người chứ?"
Sở Diệp: "....." Rồng vẫn rất ghê gớm đó.
Sở Diệp với Lâm Sơ Văn đợi trong Huyễn Vụ Hải liên tục mười tiếng đồng hồ. Bỗng nhiên Tiểu Thải vỗ cánh hưng phấn la lên: "Tới rồi."
Sở Diệp thả linh hồn lực ra thì thấy được một con rồng nho nhỏ đang lén lút bơi từ trong lòng biển sâu tới đây. Kinh Trập Long chắc là cũng đã phát
giác ra sự có mặt của hắn với Lâm Sơ Văn nên chỉ đứng xa xa đằng kia
nhìn lén bọn họ mà thôi. Kinh Trập Long ẩn nấp đằng xa chỉ dài bằng
chiếc đũa, thật giống y như Tiểu Bạch nói chỉ là một con rắn. Chẳng qua
Sở Diệp rất rõ ràng đây cũng không phải là hình dáng vốn có của Kinh
Trập Long, chắc là để tránh né đuổi bắt cho nên mới cố ý rút nhỏ thân
thể lại.
Sở Diệp lại lấy một trái Kim Thuế Quả khác từ trong không gian ngọc truỵ ra rồi quăng xuống biển. Biển sương mù Huyễn Vụ Hải có
tác dụng mê hoặc cực kỳ mạnh mẽ, thực lực Kinh Trập Long đang bị suy
yếu, lại bị trọng thương không thể ngăn cản được cám dỗ của Kim Thuế Quả nên lao ra nuốt chửng linh quả luôn.
Sở Diệp ngay lập tức sử dụng công kích linh hồn, Kinh Trập Long tràn đầy căm hận nhìn Sở Diệp, phát
ra một trận rồng ngâm. Tiểu Thải sử dụng ảo ảnh tấn công về phía Kinh
Trập Long, Huyễn Vụ Hải chỗ nào cũng là sương mù ảo ảnh nên thực lực của Tiểu Thải ở chỗ này được phát huy trọn vẹn.
Kinh Trập Long rớt
vào trong ảo cảnh của Tiểu Thải, thấy được mười mấy cây Kim Thuế Quả Thụ thật lớn. Vốn dĩ Kinh Trập Long còn đang muốn chạy trốn nhưng sau khi
thấy ảo ảnh mười mấy cây Kim Thuế Quả Thụ này lại luyến tiếc. Kinh Trập
Long nhảy tót lên một cây đại thụ nhưng rồi chụp hụt. Trong mắt Kinh
Trập Long hiện lên một chút mê man, Sở Diệp nhân cơ hội xâm nhập vào
thần hồn Kinh Trập Long rồi khắc dấu linh hồn ấn ký.
Kinh Trập
Long phát hiện không ổn nhanh chóng tỉnh táo lại và vung đuôi về phía Sở Diệp. Thực lực Kinh Trập Long suy giảm lại còn bị thương nên tốc độ
cũng không nhanh, Tiểu Ngân rất dễ dàng né được. Tiểu hồ ly lại phóng ra Hồ hoặc về phía Kinh Trập Long, vẻ mặt Kinh Trập Long lại lần nữa mê
man. Sở Diệp lại tiến hành khắc ấn linh hồn lần nữa, thực lực Kinh Trập
Long bị tổn hại nghiêm trọng nên quá trình khắc ấn linh hồn còn dễ dàng
hơn so với tưởng tượng của Sở Diệp. Linh hồn ấn ký vừa được khắc xong
Kinh Trập Long liền tỉnh lại lần nữa, giơ móng vuốt lên đánh thẳng về
phía tiểu hồ ly. Tiểu hồ ly giơ đuôi lên quất thẳng về phía Kinh Trập
Long, Kinh Trập Long bị tiểu hồ ly đẩy lùi về sau.
Sở Diệp nhìn
Kinh Trập Long, nghĩ thầm: Kinh Trập Long thật đúng là rồng sa bãi cạn
tôm giỡn mặt mà, nó còn đang trong thời kỳ lột xác mà đánh nhau với tiểu hồ ly thì hoàn toàn ở thế bất lợi rồi.
Kinh Trập Long rống một
tiếng về phía Sở Diệp, Tiểu Bạch nhảy ra phát một tiếng hổ gầm. Tiếng
rồng ngâm, hổ gầm va thẳng vào nhau, tiếng hổ gầm mơ hồ che lấp tiếng
rồng ngâm. Kinh Trập Long nhìn Tiểu Bạch, trong mắt hiện lên vài phần
nghi hoặc cùng kiêng kị.
Sở Diệp không ngừng khắc sâu linh hồn ấn
ký, trận pháp khế ước đồng thời sáng lên trên người Kinh Trập Long với
Sở Diệp, khế ước đã thiết lập thành công.
"Thành công rồi." Sở
Diệp cả kinh nói. Sở Diệp cảm giác khế ước giữa mình với Kinh Trập Long
đã được thiết lập thành công xong thì một luồng nguyên khí nồng đậm dũng mãnh tràn vào trong cơ thể.
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Hoàn thành rồi,
đệ thấy được trận pháp khế ước. Trong nháy mắt khi khế ước đạt thành thì trận pháp khế ước cũng hình thành.
"Không ngờ lại đơn giản như vậy." Vốn còn tưởng rằng phải phí một hồi trắc trở mới được.
Lâm Sơ Văn cười nói: "Đơn giản là được rồi." Nếu không đơn giản tại sao lại có nhiều Hồn Sư coi việc khế ước Kinh Trập Long thành đường tắt đột phá Hồn Vương như vậy, mà Sở Diệp chính là Hồn Vương rồi còn đâu!
Sở
Diệp thu Kinh Trập Long vào trong không gian ngọc truỵ, Kinh Trập Long
bị thương nghiêm trọng nếu lột xác thất bại thì hết thảy đều uổng phí.
Trong không gian ngọc truỵ còn mấy trái Kim Thuế Quả, ăn hết mấy trái đó chắc hẳn Kinh Trập Long sẽ lột xác thành công.
Sau khi khế ước
thành công Sở Diệp với Lâm Sơ Văn không có lập tức rời khỏi đây mà dạo
chơi trên biển thêm vài ngày trước khi quay trở về Thiên Hà hoa lâm.
......
Sở Diệp trở lại Thiên Hà hoa lâm nghỉ ngơi chỉnh lý hai ngày, Cung Thần
lại tới kiếm Sở Diệp tán gẫu. Sở Diệp cần tìm hiểu tin tức từ chỗ Cung
Thần cho nên rất hoan nghênh sự xuất hiện của Cung Thần. "Cung thiếu mới tới! Gần đây có chuyện gì thú vị không?" Sở Diệp vừa rót cho Cung Thần
ly rượu vừa hỏi.
Cung Thần lắc đầu, "Cũng không có chuyện gì thú
vị, người trộm Kim Thuế Quả Thụ kia cũng không ra tay, người của ba thế
lực lớn cũng không tìm thấy Kinh Trập Long, hoạt động săn rồng lần này
có khả năng trôi qua đầu voi đuôi chuột như vậy thôi, thật đúng là không thú vị, vốn đang cho rằng có trò hay để coi mà."
Sở Diệp: "....." Cung Thần cảm thấy bọn họ diễn tuồng chưa đủ xuất sắc sao?
Cung Thần nhàn nhạt nói: "Thời kỳ suy yếu của Kinh Trập Long tổng cộng có mười ngày, sắp qua rồi."
Sở Diệp gật đầu, "nha" một tiếng. Sở Diệp âm thầm cảm thán chính mình quá
cẩu thả, hắn đã là chủ nhiệm của Kinh Trập Long rồi mà trạng thái của
Kinh Trập Long còn phải do người khác tới nhắc nhở hắn.
Cung Thần
thở dài không ngừng nhìn ngọc bội đưa tin của mình, "Không có tin tức gì sao? Ta còn cho rằng sẽ xuất hiện đảo ngược tình thế ở giai đoạn cuối
đó chớ."
Sở Diệp cười cười, "Trên đời này ở đâu ra nhiều chuyện đảo ngược tình thế như vậy đâu?"
"Thôi bỏ đi, Kinh Trập Long không rơi vào tay Chung Hạo hoặc Giang Chỉ Lan cũng coi như là chuyện tốt." Cung Thần nói.
"Cung thiếu vui là được rồi."
Sở Diệp với Cung Thần đang nói chuyện bỗng nhiên cảm giác linh hồn thức
hải chấn động kịch liệt. Kinh Trập Long đang rít gào bên trong Hồn Thất, hơi thở cấp tốc dâng lên, đột nhiên chui từ trong Hồn Thất Sở Diệp ra
ngoài. Sở Diệp cảm giác thức hải đau nhức, ngay sau đó liền thấy Kinh
Trập Long bay lượn phía trên hoa lâm. Kinh Trập Long đang bay lơ lửng
trong không trung, nhe răng nhếch miệng trừng Sở Diệp, bộ dạng như muốn
khiêu khích kiếm chuyện gây rối.
"A! Sao có thể như vậy?" Cung
Thần bị Kinh Trập Long đột nhiên xuất hiện doạ sợ, hắn há to miệng hét
lên một tiếng sợ hãi vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Ngay lập tức Sở Diệp
cảm thấy thật tuyệt vọng trong lòng mà, lật xe rồi nè! Con rồng ngu ngốc này, chờ thêm chút thời gian cho đám người kia giải tán rồi mới làm ầm ĩ không được hay sao? Người của ba thế lực lớn vẫn còn ở đây đó.
"Sở thiếu, đây là..." Cung Thần mím môi nghĩ thầm: Chẳng lẽ Kim Thuế Quả
Thụ cũng là Sở Diệp lấy đi, Cung Thần bừng tỉnh nhớ lại lúc trước Sở
Diệp đã từng hỏi thăm chuyện Kim Thuế Quả Thụ với mình.
Sở Diệp
nhìn vẻ mặt Cung Thần mà ngượng ngùng hết biết. Vốn dĩ muốn im hơi lặng
tiếng phát tài ai ngờ con rồng ngu ngốc này phá huỷ kế hoạch hoàn mỹ của hắn mất rồi. Anh chàng Cung Thần này mới vừa rồi hình như còn chờ mong
tình thế đảo ngược, đây cũng có thể coi là đảo ngược tình thế nè.
Cung Thần cũng coi như là có kiến thức rộng rãi, rất nhanh đã bình tĩnh trở
lại. "Muốn khế ước được Kinh Trập Long có thể thừa dịp lợi dụng kỳ suy
yếu của đối phương, chẳng qua sau khi vượt qua thời kỳ suy yếu Kinh Trập Long rất có thể sẽ cắn ngược lại chủ nhân." Cung Thần nói.
Sở Diệp: "....." Chuyện quan trọng như vậy mà Cung Thần cũng không chịu nói sớm, được rồi, hắn cũng không hỏi mà.
......
Lâm Sơ Văn đang tiếp khách hàng trong tiệm thì bỗng nhiên nghe một tiếng
rồng ngâm. Không chỉ một mình Lâm Sơ Văn nghe thấy mà khách nhân trong
cửa hàng đều nghe được.
"Kinh Trập Long!" Thư Tùng An hưng phấn
nói với Lâm Sơ Văn: "Kinh Trập Long đó! Người của ba thế lực lớn đều
đang tìm kiếm tung tích của Kinh Trập Long, ai ngờ đâu Kinh Trập Long
lại có thể trốn trong Thiên Hà hoa lâm, mọi người đều cho rằng Kinh Trập Long còn ở ngoài biển không ngờ đã lên tới bờ rồi nha! Không thể tin
được, không thể tin được."
Lâm Sơ Văn: "......"
Mấy tu sĩ
trong cửa hàng vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn Thư Tùng An. Mấy người đã đoán ra được chân tướng rồi, Sở Diệp đây là đoạt đồ ăn trong miệng hổ
nè, cướp mất Kinh Trập Long từ trong tay ba thế lực lớn, chỉ sợ Sở Diệp
đã khế ước Kinh Trập Long xong luôn rồi.
"Làm gì nhìn ta dữ vậy?"
Thư Tùng An thấy người xung quanh ai cũng nhìn mình không nói nên lời,
cuối cùng cũng kịp phản ứng lại rồi. Sắc mặt Thư Tùng An kỳ quái nhìn về phía trong hoa lâm.
Lâm Sơ Văn cau mày, không rõ tại sao Sở Diệp
lại thả Kinh Trập Long ra vào lúc này. "Cửa tiệm chúng ta hôm nay mở tới đây thôi, mọi người ngày khác lại tới ha." Lâm Sơ Văn đứng lên, ra lệnh tiễn khách.
Khách nhân trong cửa hàng sôi nổi chắp tay rời khỏi. Lâm Sơ Văn nhanh chóng đóng cửa tiệm đi vào Thiên Hà hoa lâm.
......
Đông đảo tu sĩ trên biển nhìn về phía Thiên Hà hoa lâm.
"Đã xuất hiện rồi."
"Làm sao lại chạy tới Thiên Hà hoa lâm vậy?"
"Này còn cần hỏi sao? Mấy ngày trước không phải Sở thiếu thả ra một đám lớn
Ngân Sí Ong tìm kiếm tung tích Kinh Trập Long sao, nhất định là hắn tìm
được rồi, khế ước xong sau đó dẹp đường hồi phủ luôn."
"Vậy là mấy bữa trước Sở thiếu đã khế ước thành công rồi sao? Ta còn tưởng là hắn từ bỏ rồi chớ."
"......"
Lạc yên nhìn về phía Thiên Hà hoa lâm, thở ra một hơi, "Không ngờ đã bị khế ước rồi."
Lạc Đông Nhi cau mày, "Thiếu chủ bỏ ra nhiều công sức như vậy tự nhiên lại làm lợi cho người khác."
Lạc Yên lắc đầu, "Trên con đường tu luyện không thể thiếu chuyện ngoài ý
muốn, nếu Kinh Trập Long đã nhận chủ e rằng chỉ có thể từ bỏ mà thôi."