Tang sự của Định Bắc Hầu diễn ra trong ba ngày, bà con trong thành đều đến đưa tiễn Hoắc Chiêu.
Trở về từ nghĩa trang Hoắc gia, Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân mỗi người
một bên dìu Bạch thị vào phòng. Hoắc Lâm Phong nói: “Mấy ngày nay trong
thành hỗn loạn, đại ca đi xử lý mấy việc vặt vãnh rồi.”
Bạch thị đáp khẽ một tiếng, toát lên vẻ mệt nhọc uể oải, bà ngồi bên giường, mở hé mắt nói: “Hai đứa cũng về nghỉ ngơi đi, bảo Mai Tử hầu hạ mẹ là
được rồi.”
Hoắc Lâm Phong không chịu: “Mẹ, để con hầu hạ mẹ.”
Dung Lạc Vân là người ngoài, ngại biểu lộ tâm ý, tự mình đến bên chậu đồng
thấm ướt khăn vải, cầm đến trước giường, hai tay dâng lên cho Bạch thị.
Bạch thị nhận lấy, trong hoàn cảnh này quả thật không cười nổi, nhưng
ánh mắt bà nồng ấm, cảm giác rất dễ chịu.
Hoắc Lâm Phong vươn tay chạm vào trâm cài của Bạch thị, tháo xuống, cởi bỏ
búi tóc quấn chặt. “Úi.” Bạch thị nhói đau, tránh khỏi tay con trai
ruột, “Con đi đốt trầm hương đi, Tiểu Dung, con giúp bá mẫu nhé.”
Dung Lạc Vân giật mình, khoảng thời gian này y toàn gọi bà là “phu nhân”, tự dưng chuyển thành “bá mẫu”, giống như thân thiết hơn nhiều. Y tiến lại
gần, cẩn thận cởi tóc cho Bạch thị, hỏi: “… Bá mẫu, có đau không?”
Bạch thị nói: “Không đau, tay Lâm Phong quen đánh đánh giết giết rồi, chẳng biết nặng nhẹ.”
Hoắc Lâm Phong đứng bên lò hương đốt trầm hương, tiện thể nói: “Mẹ, tại mẹ
không biết đấy thôi, em ấy còn thích đánh đánh giết giết hơn cả con.”
Vừa dứt lời, Dung Lạc Vân bỗng nhiên trừng mắt về phía hắn, mắt trợn
tròn, cắn môi phụng phịu.
Biểu cảm này là không cho hắn nói, nói nữa là sẽ nổi đóa.
Dung Lạc Vân thu lại tầm mắt, giả vờ vô ý giải thích: “Bá mẫu, con không
phải loại người đó đâu.” Búi tóc dần dần được gỡ ra, xõa ra sau lưng, có vài sợi tóc bạc lẫn trong đó, “Trên giang hồ bọn con không gọi là đánh
đánh giết giết, chỉ gọi là mài giũa thôi…”
Y lặng lẽ quan sát biểu cảm của Bạch thị, chỉ sợ đối phương chê y thô lỗ
hung ác, nên dứt khoát dời chủ đề này đi: “Bá mẫu nằm xuống đi.”
Bạch thị cởi ngoại bào ra, nằm xuống đắp chăn, nhìn tấm rèm đầu giường thở
dài một tiếng. Hoắc Lâm Phong quay về bên giường ngồi xổm xuống, hắn
biết Bạch thị thở dài vì điều gì, cha đi rồi, bên cạnh không còn ai ngủ
cùng nữa.
“Mẹ.” Hắn gọi, “Sau này con và đại ca sẽ hiếu thuận với mẹ.”
Bạch thị nói: “Ngoan, mẹ không sao đâu.” Bà nhấc tay lên sờ gò má Hoắc Lâm
Phong, mí mắt rũ xuống, giống như đang suy nghĩ gì đó, “Khi nào về quân
doanh?”
Hoắc Lâm Phong đáp: “Ngày mai, đại ca ở lại trông chừng, một mình con về quân doanh xử lý.”
Bạch thị trầm ngâm chốc lát: “Hôm nay hạ huyệt cho cha con, đông người quá,
trước khi về quân doanh thì tới thăm đi.” Ánh mắt khẽ lia sang Dung Lạc
Vân, “Con trai, con cũng đi cùng nhé.”
Không đợi Dung Lạc Vân đáp, bà nói: “Ở góc nghĩa trang có hai phần mộ vô
danh, là khi Hầu gia còn tại thế đã lập cho cha mẹ con.”
Nghe thế Dung Lạc Vân liền ngạc nhiên, Hoắc Lâm Phong cũng vậy, hắn cũng
chẳng hề hay biết gì về chuyện này. Bạch thị giải thích: “Giết cha mẹ
con là cái dằm trong tim ông ấy, những chuyện có thể làm không nhiều,
nên ông ấy mới lập bia mộ của họ trong nghĩa trang của Hoắc gia.” Bà
vươn tay ra, “Vẫn luôn không nói con biết là vì trước trận chiến trong
thành có tai mắt của Trần Nhược Ngâm, sợ con gây chú ý. Bây giờ nhân lúc đi viếng Hầu gia, cùng Hoắc Lâm Phong đến đó thăm đi.”
Dung Lạc Vân cầm tay bà, cùng Hoắc Lâm Phong ngồi bên giường.
Bạch thị thì thầm hỏi: “Con trai, Hầu gia ở nơi chín suối nhất định sẽ tạ
tội với cha mẹ con, con tha thứ cho ông ấy có được không?”
Dung Lạc Vân gật đầu liến thoắng, mắt mũi cay xè, còn sắp rơi lệ nữa. Y và
Hoắc Lâm Phong cứ ngồi trông như thế đến khi Bạch thị nhắm mắt thiếp đi
thì họ mới đứng dậy rời khỏi phòng.
Vừa bước ra ngưỡng cửa, là Dung Lạc Vân đã túm lấy tay áo Hoắc Lâm Phong,
sợ người khác nhìn thấy sẽ không hay nên y chỉ dùng đầu ngón tay nhéo
một nhúm vải. Hoắc Lâm Phong lại rất thẳng thắn, trở tay lại nắm lấy tay Dung Lạc Vân, dắt về biệt uyển.
“Ta biết em đau lòng…” Đến hành lang, Hoắc Lâm Phong nói, “Đau lòng cho ta và mẹ ta, có phải không?”
Dung Lạc Vân nói: “Trước khi đi cha huynh có nói với ta, nếu như ông tử
chiến…” Y không cất được hết lời, “Nếu như ban đầu ta không tới đây,
hoặc là ta sớm nói tha thứ cho ông ấy, có phải ông ấy sẽ không chết
không?”
Hoắc Lâm Phong
chân thành nói: “Trận chiến này rất nguy hiểm, không thể không tản binh
lực ra, thêm cả Tần Tuần võ công cao cường, tất cả nhân tố kết hợp lại
thành ra kết quả như bây giờ.” Hắn ôm lấy vai Dung Lạc Vân, “Cho dù cha
ta chưa từng giết cha mẹ em, vì chiến thắng mà ông ấy cũng sẽ quyết đấu
tới giây phút cuối cùng, nguyện chết không hàng.”
Dung Lạc Vân run rẩy: “Thật sao?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Đổi lại là đại ca, đại ca cũng sẽ làm như vậy, hoặc đổi lại là ta, ta cũng sẽ làm như vậy.”
Dung Lạc Vân ôm eo Hoắc Lâm Phong, siết chặt cứng cánh tay, nếu như người
xảy ra chuyện là Hoắc Lâm Phong, y quả thật không dám tưởng tượng.
“Gan, gan của ta thật sự không lớn đâu.” Y lắp bắp nói, “Bá mẫu tuy là phụ nữ nhưng kiên cường đến mức khiến ta khâm phục, nếu như huynh có mệnh hệ
gì, ta, ta…”
Lời này
không may, lại là một giả thiết, chỉ nên dừng ở đây thôi. Nhưng Hoắc Lâm Phong lại yên lặng chờ đợi, đợi không nổi nữa, thậm chí còn thúc giục
truy hỏi: “Em sẽ thế nào?”
Dung Lạc Vân bất chấp: “Ta sẽ tuẫn táng cùng huynh!”
Như vậy tình cảm của bọn họ sẽ kéo dài đến chết không thôi, Hoắc Lâm Phong
ôm chặt Dung Lạc Vân, lá rụng đầy đình viện, chim sẻ trên xà nhà kêu
chiêm chiếp, khung cảnh này thật yên bình biết mấy.
Hoắc Lâm Phong nói: “Ngày mai đến nghĩa trang trước, sau đó theo ta đến quân doanh.”
Dung Lạc Vân ưng thuận: “Mang theo cả sói con nữa, một nhà ba người chúng ta.”
Dường như nghe được có người gọi nó, sói con từ trong phòng nhảy bổ ra, dựng
đuôi lên chạy đến bên chân hai người. Dung Lạc Vân sợ Hoắc Lâm Phong
buông mình ra để xoay người ôm sói con lên, vì thế y đá quách sói con
đi.
Sói con lăn lộn hai
vòng, giơ nanh múa vuốt bổ nhào lên người Dung Lạc Vân, chưa kịp tác oai tác quái thì đã bị Hoắc Lâm Phong xách gáy ném lên trời. Một nhà ba
người này không có ai hiền lành, giày vò nhau một hồi dọa tổ chim hỉ
thước phải rời tổ bay đi.
Trời tối ngày càng sớm, mây trôi vừa kéo tới là đã tới hoàng hôn rồi, vẫn
chưa chấm dứt, ở cửa góc đình viện có một người rẽ vào. Dáng người thon
thả, mặc một bộ váy lụa bóng nhẹ nhàng đung đưa, bàn tay búp măng cầm
diêm, dừng lại, thắp vào ngọn đèn đầu tiên ở đầu hành lang.
Dung Lạc Vân hỏi: “Cô ấy là ai vậy?”
Hoắc Lâm Phong vòng vo: “Chỉ là một nha hoàn đốt đèn thôi mà.”
Dung Lạc Vân không dễ bị lừa: “Tên là gì?”
Vừa mới hỏi xong, Đỗ Tranh không biết từ đâu chui ra, hoảng loạn quát lên:
“Bão Nguyệt, đưa cho tôi là được rồi!” Chạy tới cướp lấy diêm, đuổi Bão
Nguyệt đi, còn mình thì đích thân thắp đèn.
Cậu vừa thắp vừa nhìn, vô cùng chu đáo, biết rõ bụng Dung Lạc Vân ủ giấm
chua, thắp hết các đèn đến tận trước phòng, nhận được ánh mắt Hoắc Lâm
Phong lia tới, cậu nói: “Thiếu gia, mấy ngày nay vất vả nhiều rồi, mau
về nghỉ ngơi sớm đi.”
Dung Lạc Vân giành trước một bước: “Đỗ Tranh, người mới nãy chính là Bão Nguyệt đúng không?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Em quan tâm cô ấy làm gì, lúc đó ta đã không chịu lấy
cô ấy làm thiếp, chẳng lẽ bây giờ lại liếc ngang liếc dọc người ta?”
Dung Lạc Vân không phải là không tin, mà là y quan tâm quá nhiều, y ôm sói
con vuốt ve, giống như một “bà nội trẻ” đang an dưỡng tuổi già. “Thảo
nào lại chọn cô ấy, phong thái yêu kiều.” Nhịn không được mà ghen tị,
“Trông cũng đẹp đấy chứ.”
Hoắc Lâm Phong thấp giọng: “Sao đẹp bằng em được.”
Dung Lạc Vân thẹn thùng, bị câu nói dỗ dành nửa thật nửa giả lấp đầy tim,
khẽ hất váy tắt một ngọn đèn, mượn ánh hoàng hôn y tiến lại gần, vươn
tay ra móc qua eo Hoắc Lâm Phong. Móc chặt rồi đi kéo vào phòng, nhỏ
giọng nói: “Vậy ta hầu hạ huynh nghỉ ngơi.”
Đỗ Tranh không có mắt nào để nhìn nữa, mặt dúm dó giúp đóng cửa lại. Mơ hồ nghe thấy Hoắc Lâm Phong gọi một tiếng “Tiểu Dung”, không mang theo
tình ái hay dục vọng, tất cả đều thấm đượm nỗi lòng mềm yếu.
Cậu thở dài một hơi, Hầu gia vừa đi, đối với Hoắc Lâm Phong mà nói, cũng may có Dung Lạc Vân ở bên an ủi.
Đêm khuya yên vắng, Tái Bắc chỉ còn lại tiếng gió vi vu, Dung Lạc Vân quấn
chăn nằm một ụ trên giường, bị gió bắc quấy nhiễu, tủi thân cọ cọ vào
lồng ngực Hoắc Lâm Phong.
Nhưng y lại bổ nhào vào hư không, bên cạnh không có người, đến cả đệm giường cũng lạnh ngắt.
Dung Lạc Vân mở mắt ra, bên gối không có ai cả, vén rèm mỏng lên, trong
phòng cũng không thấy bóng dáng Hoắc Lâm Phong đâu. Y khoác áo xuống
giường, tiện tay cầm một cái áo choàng ra khỏi chính thất, thấy ánh
trăng sáng ngời ngợi, Hoắc Lâm Phong ngồi lẻ loi dưới mái hiên.
Y xót hết cả tim, đi tới khoác áo cho hắn, nói: “Cẩn thận kẻo lạnh.”
Hoắc Lâm Phong xoay mặt lại nhìn y: “Không sao, nửa đêm nằm mộng thức giấc không ngủ tiếp được, nên ta ra đây ngồi.”
Dung Lạc Vân hỏi: “Mơ thấy cha huynh à?”
Không cần đáp cũng biết, mặt Hoắc Lâm Phong tỏ vẻ rầu rĩ: “Em nói xem, bây giờ cha ta đang ở đâu?”
Dung Lạc Vân sững sờ một giây, xoay người chạy về phòng, lát sau đã quay lại ngay, ngồi kế bên Hoắc Lâm Phong. Y mở bàn tay ra, bên trên là cây sáo
xương chim ưng, y đưa tới, ý bảo Hoắc Lâm Phong thổi đi.
Chiêu hồn phục cốt, hắn từng thổi vì vô số các tướng sĩ, bây giờ cũng nên
thổi một khúc cho cha. Hoắc Lâm Phong cầm lấy, bịt lỗ âm đặt bên môi,
dùng một chút lực thổi một tiếng.
Dù chỉ một tiếng mà hắn cũng cảm thấy chịu không nổi rồi, suy sụp rũ hai tay xuống.
Dung Lạc Vân an ủi: “Không sao đâu, không sao đâu mà.” Y rút cây sáo ra, cầm thật chắc, “Huynh từng dạy ta rồi, ta sẽ thổi, chúng ta ai thổi cũng
như nhau thôi.”
Y cúi
xuống nhìn thân sáo, thổi lên nhè nhẹ, giai điệu réo rắt hòa lẫn vào
tiếng gió, tuôn chảy về phương xa. Một hồi sau, y thổi xong một khúc,
giơ cánh tay lên ôm vòng qua người Hoắc Lâm Phong, giống như đang quấn
dây lên người đối phương vậy.
Dung Lạc Vân ngước mặt nhìn lên trời: “Huynh xem, đêm nay nhiều sao thật.”
Hoắc Lâm Phong cũng ngẩng đầu lên, trong màn đêm đen như mực, một mảnh trời
đầy sao đang lấp lánh ánh sáng, sáng đến mức che mờ cả vầng trăng. Dung
Lạc Vân nói: “Ở trên trời cha mẹ ta chắc chắn đang sống rất tốt, cha
huynh cũng vậy.”
“Thật sao?” Hoắc Lâm Phong hơi xúc động.
“Thật mà.” Dung Lạc Vân khua khua ngón tay, “Hai ngôi sao sáng ơi là sáng
đứng cạnh nhau kia kìa, chính là cha ta và mẹ ta, bên cạnh có một ngôi
sao nho nhỏ chính là đệ đệ ta.”
Hoắc Lâm Phong khát khao hỏi: “Vậy còn cha ta?”
Dung Lạc Vân nắm tay Hoắc Lâm Phong, chỉ lên bầu trời: “Ngôi sao lớn nhất
sáng nhất ở đằng kia chính là Định Bắc Hầu.” Y dựa vào vai đối phương,
“Lâm Phong, ông ấy đang nhìn huynh đấy.”
Hoắc Lâm Phong nhìn chằm chằm ngôi sao kia không chớp mắt, khẽ nói: “Tại sao cha ta lại là ngôi sao lớn nhất sáng nhất?”
Dung Lạc Vân nói: “Vì ông ấy uy vũ nhất vĩ đại nhất!”
Nỗi buồn vô tận đã biến đi hết, Hoắc Lâm Phong bật cười, ôm chặt lấy Dung
Lạc Vân. Bọn họ ngả vào nhau cùng ngắm sao, hà tất phải chiêu hồn phục
cốt, rõ ràng người thân qua đời đã trải qua được một kiếp long đong.
“Tại sao bọn họ lại biến thành những ngôi sao, làm mặt trăng không phải to hơn sao?”
“Mặt trăng chỉ có một thôi, còn khó tranh hơn cả vị trí minh chủ võ lâm nữa đó.”
“Ha ha, vậy bọn họ nhấp nháy mệt rồi có phải sẽ lên mặt trăng ngồi nghỉ một chút không?”
“Thế thì phải hỏi Hằng Nga có đồng ý hay không đã, làm sao ta biết được?”
Dung Lạc Vân tỏ vẻ kiêu ngạo một câu, xoay người dụi vào lòng Hoắc Lâm
Phong, thủ thỉ vào tai hắn: “Đợi ta và huynh già đi, cáo biệt trần thế
này, chúng ta sẽ không làm ngôi sao.”
Hoắc Lâm Phong hỏi: “Xuống địa ngục hả, không đến mức đó chứ?”
Dung Lạc Vân tức quá đấm cho một cái, đấm xong dùng bàn tay vuốt ve, nói:
“Huynh sẽ hóa thành một làn gió, ta sẽ hóa thành một đám mây, bay lượn
chu du khắp nơi, có được không?”
Hoắc Lâm Phong siết chặt y: “Khi còn sống khinh công của ta không đuổi kịp
em, đến lúc đó em chỉ có thể nhờ ta thổi mới chạy được thôi.” Nghiêng
đầu hôn nhẹ lên gò má Dung Lạc Vân, chỉ phớt qua một cái, “Gió bắc đùa
nghịch mây trôi, dù sống hay chết em đều bị ta ức hiếp.”
Lại là nụ hôn, lại là những lời sến sẩm đầy nghĩa bóng, Dung Lạc Vân biết
tâm trạng của Hoắc Lâm Phong đã tốt lên nhiều rồi. Nhưng không ngăn cản
được việc y thẹn thùng, khẽ mắng một tiếng, lấy trưởng bối ra đè người:
“Cha mẹ đều đang ở trên trời nhìn hết đấy, huynh không biết xấu hổ nhưng ta biết.”
Cơ thể đột nhiên nhẹ bẫng, Hoắc Lâm Phong bế y lên: “Vậy chúng ta vào phòng nói, đừng để cho bọn họ nhìn thấy.”
Hai cánh cửa phòng kẽo kẹt khép lại, ngăn cách sao trăng, cản lại gió đêm.
Hôm sau, Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân xuất phát đến quân doanh, sau khi
ra khỏi thành thì đến nghĩa trang trước. Tang lễ vừa qua, trong nghĩa
trang tĩnh mịch không có ai, trước phần mộ của Hoắc Chiêu vẫn còn đồ
cúng mấy hôm trước.
Hoắc
Lâm Phong mở túi nước ra, bên trong chứa rượu, hắn rót rượu xuống phần
đất trước mộ. “Cha, con phải về quân doanh rồi.” Hắn gập đầu gối ngồi
xổm xuống, nhìn hàng chữ trên tấm bia, “Phen này không thắng không về,
cha nhớ phù hộ cho con nhé.”
Dung Lạc Vân đứng bên cạnh: “Bá phụ, con cũng sẽ đi cùng Hoắc Lâm Phong.”
Một tiếng xưng hô, một câu biểu đạt, đã đủ nói rõ y đã tha thứ chuyện dĩ
vãng rồi. Hoắc Lâm Phong đứng dậy, đi về góc nghĩa trang, nói: “Chúng ta đi thăm cha mẹ em đi.”
Hai người chỉ đem theo rượu, tuy trước mắt là cảnh tượng đau buồn, nhưng
lại không muốn mang theo bộ dạng khổ thấu tim gan. Hàn huyên, cười đùa,
rót sạch rượu trong túi rồi nên chuẩn bị cáo từ.
Hoắc Lâm Phong đi ở phía trước, Dung Lạc Vân nối gót phía sau, vừa ra khỏi
nghĩa trang, ở cách đó không xa chính là đại mạc mênh mông, từ phía sau
Dung Lạc Vân túm mạnh lấy Hoắc Lâm Phong.
Bước chân dừng lại, Hoắc Lâm Phong quay người.
Dung Lạc Vân hỏi: “Đợi trận chiến này kết thúc, huynh định làm gì?”
Ánh mắt Hoắc Lâm Phong bỗng nhiên tối đi, nói: “Ta muốn đến thành Trường An.”
Dung Lạc Vân nói: “Ta đi cùng với huynh.”
Hoắc Lâm Phong vươn bàn tay ra, đợi Dung Lạc Vân đặt tay mình lên, sau đó
hắn nắm lại thật chặt. Từ giờ về sau sẽ không bao giờ chia ly nữa, muôn
sông nghìn núi cùng nhau vượt qua, đến lúc đó có thù báo thù, có oán báo oán.
Tác giả:
Tiểu Dung gửi email cho Tam hoàng tử: Tụi tui không lập Tiểu Hổ Đội với you
nữa đâu, hai đứa tui tự kết liên minh những người báo thù gòi.
(*) Tiểu Hổ Đội: nhóm nhạc 3 người siêu nổi tiếng hồi những năm 80-90, như
kiểu TFBOYS bây giờ á, bao gồm Ngô Kỳ Long, Tô Hữu Bằng, Trần Chí Bằng.