Chớp
mắt cái đã nửa tháng rồi, Tái Bắc bị gió tuyết bao phủ, trên sa mạc cũng đã trắng xóa. Các tướng sĩ đều đã quen rồi, duy chỉ có Dung Lạc Vân ở
Giang Nam mười mấy năm, vừa thấy tuyết một cái là suốt ngày chạy ra
ngoài.
Đến đêm, khi Hoắc
Lâm Phong đi đã căn dặn rằng đêm khuya giá rét, phải yên phận đợi trong
quân doanh. Hôm nay Dung Lạc Vân rất nghe lời, ngoan ngoãn đọc sách
trong trướng, thật sự không bước ra ngoài nửa bước.
Đến canh ba, trên bếp lò đang hầm một nồi canh nóng, tác dụng làm ấm người, chỉ còn đợi người quay về nữa thôi. Sói con đã lớn thành sói nhỏ rồi,
rất là ăn hại, nằm bên bếp lò ngửi thấy mùi thơm là dạo tới dạo lui.
Đọc xong quyển thứ tư, Dung Lạc Vân đặt sách xuống, đứng dậy đi đến cửa
trướng, trong mũi lượn lờ khói trắng, trên mặt tức thì bị đông cứng từ
trắng thành đỏ. Ngọn lửa ở cổng quân doanh đang cháy hừng hực, y liếc
mắt nhìn ra, ánh mắt càng trôi càng xa.
Có một tiểu binh tuần tra đi ngang qua, Dung Lạc Vân gọi lại: “Tối nay thám tử chưa tới báo sao?”
Tiểu binh trả lời: “Đã tới báo một lần rồi.”
Tướng quân đi xử lý công vụ, thám tử quay về cũng là bẩm báo với phó soái,
tiểu binh không biết rõ chi tiết, nhưng mà tối nay chưa điều động binh
tốt nào đi, chứng tỏ phía Hoắc Lâm Phong vẫn chưa xảy ra chuyện gì. Dung Lạc Vân tiếp tục đợi, đợi đến khi thấy bất an thì ra ngoài nghịch tuyết mới đọng.
Chừng nửa canh giờ sau, trên sa mạc thoáng có bóng đen xuất hiện, đáp xuống đất, băng
qua đất tuyết phi nhanh vào trong. Tướng sĩ trực đêm lập tức rút kiếm
ra, chưa kịp nhìn kĩ thì người kia đã bước đến cổng tháo xuống khăn che
mặt.
“Tướng quân!” Mọi người đồng thanh hô.
Hoắc Lâm Phong sải bước đi vào, đến trước trướng, nhìn thấy một cục lông xù
đang ngồi xổm trên tuyết, màu xám nhạt, đừng nói là hồ ly sa mạc thành
tinh đấy nhé. Hắn ho khan tạo ra chút âm thanh.
Cục lông kia lập tức quay đầu lại, lộ ra gương mặt đỏ ửng của Dung Lạc Vân.
Hoắc Lâm Phong kìm nén hỏi: “Em đang làm cái gì vậy?”
Dung Lạc Vân không bình tĩnh được như thế, đứng dậy phi tới, còn nhanh hơn
cả hồ ly. Y khoác áo lông cáo bổ nhào đến trước mặt Hoắc Lâm Phong, nói: “Đợi huynh chán quá nên ta đi đắp người tuyết.” Kéo Hoắc Lâm Phong vào
trong trướng, cuống quýt hỏi: “Xử lý thế nào rồi?”
Vào trong trướng, Hoắc Lâm Phong nói: “Khá thuận lợi.”
Tiện tay buông mành che xuống, vạn vật đều được ngăn cách ở bên ngoài, hắn
vén áo choàng Dung Lạc Vân mò tay vào, sờ mó, siết eo như đang vấy bẩn
người ta.
“Làm gì thế?” Vừa mới vào trong đã như thế này rồi, thật háo sắc, Dung Lạc Vân vô cùng xấu hổ.
Hoắc Lâm Phong nói: “Tay đông cứng rồi, sưởi ấm cho em.” Hắn cúi xuống nhìn
người ta, ánh mắt ẩn chứa hàm ý trêu chọc, “Sao vậy, chứ em tưởng là cái gì?”
Dung Lạc Vân trúng chiêu: “Ta không có tưởng gì hết…”
Y trở tay ra sau, tìm đến tay Hoắc Lâm Phong, lạnh cóng, giống như xương
cốt bị đông cứng vậy. “Đến bếp lò hâm nóng đi.” Y túm lấy bàn tay kia,
nhưng Hoắc Lâm Phong lại không nhúc nhích gì, hết cách rồi, y tới gần,
đặt bàn tay kia lên bụng mình.
Hoắc Lâm Phong mặc cho y xử trí, dần dần, tay hắn bị kéo lên trên, chuyển
đến trước ngực Dung Lạc Vân. Hắn điềm nhiên không nổi nữa rồi, hỏi: “Em
đang làm gì vậy?”
Dung
Lạc Vân không lên tiếng, vén lên một góc vạt áo, nhét bàn tay đông cứng
của Hoắc Lâm Phong vào xiêm y, hai lớp ngoại bào, một lớp áo bông, rồi
trung y, rồi áo lót, trực tiếp dán vào lớp thịt ở lồng ngực.
Y rét đến phát run, răng nanh va cầm cập hít lấy hơi.
Hoắc Lâm Phong hỏi lần nữa: “Em đang làm gì thế?”
Lòng bàn tay và mu bàn tay đều đã chui vào nơi ấm áp, ngọ nguậy một chút
chính là đang chà đạp lồng ngực Dung Lạc Vân rồi. Nhưng sao hắn có thể
bình tĩnh chờ đợi như thế, giữa những ngón tay là làn da nhẵn nhụi trơn
mượt, giống như vải lụa, cũng giống như sữa bò đông lạnh, nhấp nhô lên
xuống cách mấy lớp y phục dày cộm trông rất hoạt sắc sinh hương.
Dung Lạc Vân ấn giữ bàn tay hắn: “Ta, ta sưởi ấm cho huynh.”
Câu nói lắp này là vì lạnh, Hoắc Lâm Phong khôi phục thần trí, định rút tay về, nhưng bị giữ khư khư, Dung Lạc Vân thậm chí còn ôm lấy cánh tay
hắn. Hắn mắng: “Bỏ ra, em muốn cảm lạnh à? Nhà ai lại sưởi ấm kiểu đó?!”
Dung Lạc Vân nói: “Lý Thúy Nga sưởi ấm tay như thế cho Trương Thiết Ngưu mà.”
Hoắc Lâm Phong sửng sốt, đại danh của góa phụ Lý là Lý Thúy Nga, đại danh
của đồ tể Trương là Trương Thiết Ngưu. Hắn cạn lời, mãi một lúc sau mới
nhả ra một câu: “… Em xem vớ xem vẩn gì đấy hả?”
Dung Lạc Vân hất hất cằm về phía án thư: “Thoại bản của huynh đó.” Dần dần
thích ứng được cái lạnh, miệng lưỡi nhanh nhảu trở lại, “Vừa diễm tình,
vừa dâm tà, không lột xiêm y thì cũng cởi quần, ngày thường huynh toàn
xem mấy cái đó à?”
Lần này đến lượt Hoắc Lâm Phong nói lắp: “Đó là ta… là nam nhi mà, xem một chút thì có sao?”
Dung Lạc Vân tức giận: “Huynh nói thì có sao á? Một tên đoạn tụ như huynh xem nam hoan nữ ái làm gì!”
Oan cho Hoắc Lâm Phong quá: “Người viết thoại bản không thông cảm cho ta
làm đoạn tụ, ta biết phải làm gì đây chứ?” Trong lúc nói, bàn tay tàn
phá bừa bãi lồng ngực người ta, khiến Dung Lạc Vân phải nhăn mặt, đến cả cơ thể cũng tê dại.
Lúc này, một tên thủ hạ cách tấm mành che bẩm báo, là thám tử vừa quay về.
Dù không giáp mặt nhưng Dung Lạc Vân vẫn đỏ mặt, buông tay ra, khép lại
vạt áo sang ngồi bên cạnh bếp lò, tỏ vẻ chột dạ. Hoắc Lâm Phong chỉnh
lại biểu cảm, nói: “Vào đi.”
Thám tử tiến vào trong trướng, nói: “Hồi bẩm tướng quân, đại doanh Đột Quyết vô cùng hỗn loạn, bộ tộc Khâm Sát điều động quân y và hai nghìn nhân
lực, nhưng cũng khó mà ứng phó.”
Hoắc Lâm Phong “ừm” một tiếng: “A Trát Thái thì sao?”
Thám tử nói: “A Trát Thái chê bộ tộc Khâm Sát mượn quá ít người, hắn và thủ lĩnh Khâm Sát đã gây gổ cạch mặt nhau.”
Hoắc Lâm Phong cười nói: “Ta biết rồi, lui xuống đi.”
Dung Lạc Vân ngồi bên cạnh bếp lò vẫn luôn chăm chú lắng nghe, đợi thám tử
đi rồi, y nói: “Xem ra mọi chuyện đều thuận lợi.” Liếc mắt đưa tình một
lúc lâu, giờ mới nhớ tới chính sự, “Lấy được mật hàm chưa?”
Đêm nay Hoắc Lâm Phong học chiêu của phe địch, đột nhập vào đại doanh Đột
Quyết, đánh cắp thư từ qua lại giữa A Trát Thái và Trần Nhược Ngâm. Hắn
đến ngồi bên cạnh Dung Lạc Vân, móc ra vài cái mật hàm từ trong ngực,
chữ người Đột Quyết, nhưng có thể nhận ra được chữ “Thừa tướng” mấu
chốt.
“Đây đều là chứng
cứ Trần Nhược Ngâm cấu kết với lũ man di.” Hắn nói, “Kéo dài thêm nửa
tháng nữa, trận này về cơ bản là quân ta giành phần thắng, quân tình
cũng sẽ đưa tới Trường An.”
Dung Lạc Vân hỏi: “Vậy khi nào thì ta thu binh?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Ngày mai.”
Dường như là ngoài dự kiến, Dung Lạc Vân xác nhận lại lần nữa: “Ngày mai ư? Thật sao?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Ta đã lệnh cho Thang Sơn Tiểu Nguyên Tôn chế ra đạn
độc, đêm nay tập kích, đại doanh man tặc chắc chắn không ai chạy thoát
được.” Canh đang sôi sùng sục, hắn múc ra một bát, “Khâm Sát mượn hai
nghìn binh lính, chúng ta cũng không còn bao nhiêu, cho nên sáng mai
phát binh tiến công, là có thể khiến chúng thua thảm hại.”
Sở dĩ phải kéo dài nửa tháng là vì Định Bắc quân cũng hao tổn rất nhiều,
vừa nghỉ vừa chiến, bây giờ cuối cùng cũng đợi được thời cơ. Bỗng nhiên, Hoắc Lâm Phong nói: “Chúng ta nắm trong tay chứng cứ Trần Nhược Ngâm
thông đồng với địch bán nước, Tần Tuần lại không giết được ta, Trần
Nhược Ngâm nhất định sẽ phái người diệt khẩu.”
Dung Lạc Vân giật mình, đôi môi hé mở, bị đút cho một thìa canh nóng.
Hoắc Lâm Phong cười nhìn y: “Có người cũng đã liệu trước chuyện này nên đã
dâng tấu mật hàm trước cho hoàng thượng, hoàng đế sinh nghi, Trần Nhược
Ngâm không dễ động thủ đâu.”
Dung Lạc Vân ù ù cạc cạc: “Ai làm vậy, sao hắn có được mật hàm?”
Hoắc Lâm Phong cười càng cởi mở hơn: “Em lại đi hỏi ta, không phải là em đưa cho Thẩm thái phó sao?”
Thẩm Vấn Đạo biết được Hoắc Chiêu tử chiến, liệu được Trần Nhược Ngâm sẽ
không từ bỏ ý đồ vì thế đã dâng mật hàm cho hoàng thượng. Cùng lúc đó,
Duệ Vương dâng lên ba quyển sổ sách, chính là những quyển Dung Lạc Vân
đã bàn giao trước đó. Năm quyển của Giả Viêm Tức, hai quyển đưa cho Thẩm Châu đề cập tới việc Trần Nhược Ngâm làm trung gian tư lợi, còn ba
quyển đưa cho Duệ Vương liên quan đến việc Trần Nhược Ngâm chiêu binh
mãi mã khắp các nơi, âm thầm khuếch trương nhân lực.
“Bây giờ chỉ còn đợi chúng ta đến Trường An nữa mà thôi.” Hoắc Lâm Phong đút từng thìa từng thìa, đút tới khi nhìn thấy đáy bát, “Sáng mai bắt được A Trát Thái và cả đám người giang hồ trong đại lao, là có nhân chứng
rồi.”
Dung Lạc Vân nghe
mà thấy lòng ngứa ngáy, nhịn không được mà hỏi: “Chúng ta giết lão tặc
họ Trần thế nào đây, huynh một kiếm ta một kiếm? Mỗi người móc một con
mắt, rút gân tay gân chân được không? Không được, ta còn phải bẻ gãy
sống lưng hắn, thứ yêu ma quỷ quái, phải thiến luôn!”
Hoắc Lâm Phong “chậc chậc” hai tiếng, thầm nghĩ, bề ngoài thì băng thanh ngọc khiết, thế mà bên trong toàn chiêu độc.
Canh bốn, ngọn đuốc cuối cùng đã tắt lịm, trong trướng trở nên mờ tối. Dung
Lạc Vân chẳng qua chỉ húp một bát canh nhưng mà cứ như say rượu vậy, dựa vào Hoắc Lâm Phong đánh một giấc.
“Đi ngủ thôi, Thúy Nga.” Hoắc Lâm Phong nói.
Dung Lạc Vân lười so đo, đứng phắt dậy, chếnh choáng suýt nữa nồi canh đổ
nhào. Hoắc Lâm Phong vội vàng dìu y, khom người móc chân, dứt khoát bế
ngang Dung Lạc Vân lên luôn.
Đi đến trước giường nghiêng người đặt xuống nệm, Hoắc Lâm Phong vén chiếc
áo lông cáo rườm rà ra, cúi đầu cụng vào chóp mũi Dung Lạc Vân, hỏi:
“Sưởi ấm tay rồi, sau đó làm gì nữa?”
Dung Lạc Vân nằm yên không nhúc nhích: “Cởi xiêm y.”
Ánh mắt Hoắc Lâm Phong thâm sâu: “Lời này cũng dám nói ra, em đúng là không biết ngượng.”
Dung Lạc Vân nhíu mày: “Là Trương Thiết Ngưu nói, ta chỉ học theo thôi.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Em học Trương Thiết Ngưu làm gì, phải học Lý Thúy Nga
chứ.” Tâm trạng hắn bị khuấy đảo, bị hạ độc, bị đốt lửa, “Lý Thúy Nga
nói thế nào?”
Người nằm
dưới lặng thinh, Dung Lạc Vân ấp ủ một hồi lâu, không dám nhìn trực diện vào mắt Hoắc Lâm Phong. Đợi Hoắc Lâm Phong từ từ đè xuống, y giơ tay
lên vòng qua cổ hắn, môi dán lên tai hắn, cuối cùng cũng chịu bắt chước
mà nhỏ giọng nói: “Quan nhân ‘đùa nghịch’ thiếp đi…”
Não Hoắc Lâm Phong “oành” một tiếng, như tuyết trên sa mạc, trong não trắng xóa như bị mù mắt. Hắn nghiêng người giao triền môi lưỡi, xốc mạnh chăn lên, quần áo lùng bùng, áo lông cáo lù xù, hai cơ thể động tình, cảnh
xuân vô tận ẩn giấu hết dưới tấm chăn.
“Ưm…a…” Dung Lạc Vân bị cắn lỗ tai, “Sáng mai là xuất binh rồi… Lúc này huynh còn làm bậy được…”
Hoắc Lâm Phong lúc nào cũng đầy đạo lý: “Sáng mai là xuất binh mà em còn không cho ta ăn no à?”
Quấn quýt đến nỗi mồ hôi toát đầy người, Hoắc Lâm Phong nhác thấy bên gối có một đôi mắt xanh ghé tới, sói nhỏ nằm ở đó nhìn bọn họ “vui vẻ”. “Thằng nhóc này lớn rồi.” Hắn cười nói, bỗng nhiên nhớ tới lần cáo biệt dạo
trước, “Phải rồi, em đặt tên gì cho nó vậy?”
Dung Lạc Vân thở hổn hển: “Huynh còn biết mà hỏi à?” Y rất là tức giận, vất
vả lắm mới nghĩ ra tên cho nó, đang định thông báo thì người này lại vứt bỏ y mà đi, “Ta quên mất từ lâu rồi!”
Thấy Dung Lạc Vân vẫn còn sức quát, Hoắc Lâm Phong lập tức mạnh bạo hơn,
khiến tiếng rên biến thành tiếng khóc, rả rích, êm tai hơn cả đàn sáo.
Hắn dỗ dành: “Chúng ta đặt lại có được không?”
Dung Lạc Vân chảy nước mắt: “Tên là Hoắc đại ngốc tử.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Vậy thì đại ca ta sẽ không vui đâu, tưởng là em ám chỉ
huynh ấy.” Không đợi y đáp trả, Hoắc Lâm Phong cũng tiệt luôn đường sau, “Hoắc nhị ngốc tử cũng không được, mẹ ta tưởng em mắng ta, sẽ tức giận
đó.”
Dung Lạc Vân hờn dỗi nói: “Vậy thì Hoắc Thiết Ngưu…”
Hoắc Lâm Phong không nhịn được cười: “Em làm Dung Thúy Nga bị chơi đến mất
cả hồn mà còn chưa nhận thua à?” Hắn dùng sức bổ nhào về phía trước, che Dung Lạc Vân lại, đè lên người đối phương không chừa kẽ hở nào.
Khoảnh khắc đó, hàng mày của Dung Lạc Vân khẽ cau lại, rên một tiếng yếu ớt,
nước mắt tuôn rơi. Hoắc Lâm Phong cúi xuống hôn, hơi thở nóng ấm, khản
giọng liên tục gọi tên Dung Lạc Vân.
Gió tuyết đã ngừng, nhưng sự quyến luyến là vô tận.
Hoắc Lâm Phong ôm Dung Lạc Vân vào lòng, mồ hôi hòa lẫn vào nhau, tứ chi
quấn quít, tim đèn nổ tách một tiếng, cây đèn cầy cuối cùng cũng tắt rụi rồi.
Trong trướng rơi vào bóng đêm, hắn ôm Dung Lạc Vân chặt hơn, nhắm mắt lại, đợi đến khi trời sáng.
Mãi một lúc sau, Dung Lạc Vân mới ngập ngừng nói: “Tên Thái Bình, được không?”