Bạch thị ngẩng đầu nhìn tới, nở nụ cười đạm nhạt: “Về rồi à, mặt trời lặn
rồi, ta còn định sai người đi gọi con.” Bà vẫy vẫy tay, giống như đang
gọi trẻ con, “Tuy là đã bình an một chút rồi, nhưng mà Lâm Phong không ở trong thành, ta cũng không yên tâm để con một mình bên ngoài.”
Hoắc Lâm Phong dẫn binh đến đại mạc, đi rất vội vàng, không kịp về nhà thông báo một tiếng, Bạch thị nếu đã biết rồi, chắc hẳn là Trương Duy Nhân
tới báo tin. Dung Lạc Vân chuyển ghế đến bên giá thêu, ngồi cạnh Bạch
thị, hỏi: “Phu nhân, người biết rồi sao?”
Bạch thị gật đầu: “Hầu gia dũng cảm bậc nhất, vậy mà tiến công đến núi La Yết, nơi đó…”
Dung Lạc Vân không khỏi hiếu kỳ, dỏng tai lắng nghe, Bạch thị xoay mặt lại
nhìn y, kể lại: “Năm Lâm Phong mười bảy lần đầu tiên thống soái, sau khi đại thắng đã kéo quân đến thành trì Đột Quyết ở phía sau núi La Yết, đồ sát toàn thành.”
Chuyện
đó y từng được nghe Lâm Phong kể lại, là một cơn ác mộng tàn khốc, y lia mắt ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, không biết vì sao lại cảm thấy hoàng
hôn hôm nay sáng chói lạ thường.
Đỏ rực lên rồi, cứ như nhuộm bằng máu vậy.
Dung Lạc Vân thu hồi tầm mắt, nhìn vào giá thêu trước mặt, trên giá trải một miếng vải gấm màu đen, mặt vải óng ánh, đường thêu bên trên có đủ hình
thái. Mũi kim dày đặc như tóc, y nhịn không được vươn tay ra sờ thử,
hỏi: “Phu nhân, đây là kỳ lân phải không?”
Bạch thị trả lời: “Phải đó, kỳ lân là thụy thú, mang ý nghĩa trường thọ.”
Đây là áo choàng may cho Hoắc Chiêu, may hết nửa tháng, chỉ thiếu con kỳ lân này thôi.
Mặt trời ngả về tây, trời mờ tối, Dung Lạc Vân nói: “Cẩn thận không hư mắt, để con đi thắp đèn.”
Y lấy diêm đốt đèn trong phòng, còn đặt một cây đèn cầy bên giá thêu,
sáng như ban ngày. Bạch thị cúi đầu mỉm cười, rất thích sự chu đáo của
Dung Lạc Vân, thuận miệng nói: “Trong phủ đều là Bão Nguyệt thắp đèn,
phen này hỗn loạn, nó cũng được nhàn hạ rồi.”
Bão Nguyệt? Dung Lạc Vân ngồi xuống ghế, đôi mắt to tròn trừng trừng nhìn
Bạch thị, y nhớ Bão Nguyệt là nha hoàn Bạch thị vừa ý, suýt nữa gả làm
thiếp của Hoắc Lâm Phong.
Y muốn hỏi thử, Bão Nguyệt khi nào mới lấy chồng?
Nhưng mà chuyện đó có liên quan gì đến y đâu, nếu hỏi ra, Bạch thị nhất định sẽ nghĩ y tọc mạch.
Dung Lạc Vân rầu quá chừng, hai cánh môi mở rồi lại đóng, mãi mà không nói
được chữ nào. Bạch thị thêu rất chuyên chú, cũng không phát hiện điểm lạ thường của y, gợi chủ đề hàn huyên.
Bạch thị hỏi: “Tình hình trong thành thế nào rồi, kể cho ta nghe đi?”
Dung Lạc Vân “à” một tiếng, lập tức hoàn hồn, nói: “Trong thành vẫn còn tàn
dư loạn đảng, con giúp thiết trận tuần tra, trước mắt cũng xem như là ổn thỏa.”
Nói như thế,
trong đầu chợt hiện lên hình ảnh Hoắc Lâm Phong cưỡi ngựa chạy đi, tính
toán thời gian thì chắc đã đến núi La Yết rồi, gặp được Hoắc Chiêu rồi.
Cũng không biết trận chiến ra sao, nơi đó cách quân Đột Quyết rất gần,
binh mã có đủ hay không, mọi chuyện có thuận lợi không.
Dung Lạc Vân khẩy khẩy khung gỗ của giá thêu, trên khung có hoa văn tròn,
ngụ ý đoàn viên. Hồi sau, Bạch thị xoay mặt nhìn y, hỏi: “Sao ngẩn ngơ
ra thế, đang nghĩ gì đó?”
Lời này nghe rất thân thiết, một già một trẻ ở chung nửa tháng, quả thật đã thân thiết rất nhiều. Dung Lạc Vân dứt khoát không giấu diếm nữa, nói:
“Phu nhân, con hơi lo lắng cho bọn họ.”
Mũi kim dừng lại, Bạch thị nắm bắt trọng tâm: “Bọn họ?”
Dung Lạc Vân gật đầu thừa nhận, cậu lo lắng cho Hoắc Lâm Phong, cũng lo lắng cho… Định Bắc Hầu. Có lẽ là vì Hoắc Chiêu là cha ruột của Hoắc Lâm
Phong, hoặc là vì đại nghĩa và khí tiết của Hoắc Chiêu, quả thật y không cầm lòng được mà quan tâm.
Bạch thị nhìn Dung Lạc Vân chăm chú, nhìn một hồi lâu, dường như đang xác
nhận biểu cảm của Dung Lạc Vân, sau đó ý cười hiện rõ, mím nhẹ môi,
giống như không nhịn được.
Dung Lạc Vân hơi xấu hổ: “Phu nhân, người đang cười con sao?”
Bạch thị nói: “Không phải là cười con, mà là ta đang vui mừng.” Bà đâm kim
xuống mảnh vải, rồi cấm lấy tay Dung Lạc Vân, “Con trai, con lo lắng cho Hầu gia, chứng tỏ là con không còn hận ông ấy nữa, có những mối thù
phải trả hết lần này đến lần khác, nhưng có những mối thù nếu bỏ được,
ta sẽ nhẹ lòng hơn.”
Dung Lạc Vân hơi hoảng hốt, tay y nóng ấm, là do Bạch thị nắm lấy nó, từ năm năm tuổi gặp phải tai ương, mấy năm nay ngoại trừ tỷ tỷ thì chưa có
người phụ nữ nào lớn tuổi hơn y đối xử với y như vậy, nói chuyện ôn tồn
với y.
“Phu nhân…” Có một số lời khiến người ta nặng lòng, nhưng y vẫn muốn nói, “Trận chiến này
hết sức nguy hiểm, ai cũng cầu nguyện sẽ có kết cục tốt, nhưng nếu kết
cục không chiều lòng người, hy vọng phu nhân đừng quá đau buồn.”
Hốc mắt Bạch thị lặng lẽ ửng đỏ, đượm thêm vài đường tơ máu, có sự diễm lệ
của một người từng trải. Bà đồng ý, vươn tay ra sờ con kỳ lân trên mặt
vải, nói: “Hầu gia dũng cảm nhất, đợi ta thêu xong, ông ấy sẽ trở về
thôi.”
Trong phòng rơi
vào tĩnh mịch, đến cả âm thanh vén rèm cũng thấy xáo động, vài ba nha
hoàn tới bưng cơm, Dung Lạc Vân dìu Bạch thị đứng dậy, lau tay ngồi
xuống, khi dùng cơm lại hàn huyên rất nhiều lời nữa.
Đêm về khuya, Dung Lạc Vân về biệt uyển của Hoắc Lâm Phong nghỉ ngơi, chăn
ấm nệm êm chỉ có một mình y, trông hơi trơ trọi. Trong những năm tháng
chưa quen biết nhau, Hoắc Lâm Phong một mình ngủ trên chiếc giường này,
huynh ấy có thấy cô độc hay không?
Y đúng là nghĩ sâu xa, ánh trăng soi màn cửa, vậy mà y lại nghĩ đến khung cảnh khi không gặp được người ta.
Dung Lạc Vân quấn chăn gấm, bên chân là sói con lông xù, gì mà tình đầu chớm nở, gì mà thiếu niên xốc nổi, y tưởng tượng ra một đống chuyện Hoắc Lâm Phong thời niên thiếu ra làm sao.
Ôm cảm xúc thích thú dần dần chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ là vì trong lòng hoài mong, nên Dung Lạc Vân thức dậy sớm hơn bình
thường, bên ngoài vẫn còn tối thui, y dựa vào gối đọc quyển “Nghiệt
Kính”. Đợi ánh ban mai rọi vào song cửa, y chải đầu thay y phục, khoác
áo ra khỏi phòng ngủ.
Trong đình viện, Đỗ Tranh đang quét lá vàng rụng trên thềm, Dung Lạc Vân bước qua ngưỡng cửa, chào hỏi: “Sớm thế, tối qua có người đến báo tin
không?” Ý của y là tin tức ở đại mạc.
Đỗ Tranh nói: “Vẫn im ắng, đến cả tiếng gõ cửa cũng không có.” Dưới mí mắt có hai quầng thâm đen, “Tôi nhớ Hầu gia và thiếu gia quá, không dám
ngủ, chạy mấy bận hỏi người trực đêm, hầy.”
Dung Lạc Vân lẩm bẩm: “Than ngắn thở dài cái gì, đánh trận hỗn loạn như thế, chắc chắn là không rảnh truyền tin rồi.”
Miệng y thì nói thế, nhưng trên mặt lại chau mày, quả thật đứng ngồi không
yên, lẽ nào ác chiến một ngày một đêm vẫn chưa dừng sao? Chạy xuống bậc
thềm, y túm áo bào xông ra ngoài, nếu có tin tức thì nhất định sẽ báo
cho chủ uyển trước, không chừng đã đến rồi.
Dung Lạc Vân chạy một mạch đến chủ uyển, vịn cột dừng lại, xung quanh yên
lặng như tờ, đến cả nha hoàn hầu hạ sửa soạn cũng chưa thức dậy. Cả
phòng lớn hắt một chút ánh sáng, y sợ kinh động đến giấc ngủ nông của
Bạch thị nên không sang, quyết định đi vào phật đường thanh tịnh.
Hơn nửa tháng trước, trước khi đi Hoắc Chiêu có nói với Bạch thị, không có
chuyện gì thì đừng làm phiền phật tổ, Bạch thị ghi nhớ trong lòng, vì
thế khoảng thời gian này rất hiếm khi bước chân vào phật đường. Dung Lạc Vân đi đến trước bàn thờ phật, cầm một nén hương, thấy có một quyển
kinh thư, y quỳ xuống bồ đoàn lẩm nhẩm tụng kinh.
Bên ngoài dần có tiếng người đang vẩy nước quét nhà, cửa phòng lớn cũng mở
ra. Đợi nha hoàn ra vào hầu hạ xong xuôi, Dung Lạc Vân mới đứng dậy đi
sang, cách tấm rèm dày chào một tiếng “Chào buổi sáng phu nhân”.
“Vào đây đi.” Bạch thị gọi y.
Dung Lạc Vân đi vào phòng, nhất thời hơi ngẩn ngơ, khung cảnh trước mắt y
hệt như hoàng hôn hôm qua. Bạch thị vẫn ngồi trước giá thêu, váy không
đổi, quầng thâm nhạt dưới mắt nói lên vẻ mệt mỏi. Y bước đến cạnh giá
thêu, nhìn chăm chú vào con kỳ lân kia, chỉ cảm thấy nó tràn đầy sức
sống.
“Phu nhân, cả đêm người không ngủ sao?”
Bạch thị nói: “Ta muốn thêu cho xong.” Bà hất hất cằm, “Lại đây ngồi đi, xỏ kim giúp ta, thức cả đêm rồi ta nhìn không rõ nữa.”
Dung Lạc Vân ngoan ngoãn ngồi xuống, cầm một dây kim tuyến xỏ qua lỗ kim,
khi đưa cho Bạch thị thấy ngón tay bà đỏ lừ. Ma sát, đâm kim, xem ra cả
đêm qua tinh thần đều bất ổn, nên mới để lại sự đau đớn nhỏ bé này.
Trời dần sáng hẳn, Mai Tử tới thổi đèn, Vãn Sênh sang tưới hoa, Bích Trâm
bưng cháo thanh đạm đến. Bạch thị vẫn ngồi bên giá thêu không để ý gì
hết, đâm kim luồn chỉ, chăm chăm ngồi thêu.
Dung Lạc Vân cũng không nhúc nhích gì, khuỷu tay chống lên đầu gối, chống
cằm nhìn con kỳ lân dần dần vẹn toàn. Cháo nóng biến thành cháo nguội,
mùi thơm tản đi hết, nhưng lại tăng thêm hương vị “người đi trà lạnh”.
Giờ Tỵ, đình viện cuối cùng cũng truyền ra âm thanh.
Dung Lạc Vân dỏng tai lắng nghe, là hai người, vội vàng chân trước đá chân
sau, y liếc Bạch thị, bà vẫn chuyên tâm ngồi thêu. Loạch xoạch, hai
người kia vén rèm xông vào, là quản gia và một đội trưởng trong quân
doanh, vội vã đến mức quên cả phép tắc.
Dung Lạc Vân mấp máy môi, vòng vo muốn hỏi, nhưng sợ sệt không biết nên hỏi
câu gì. Quản gia cúi đầu khom người, hai mắt mở trừng trừng, vậy mà mãi
một lúc lâu cũng không phát ra tiếng.
Chợt, hai vai quản gia thả lỏng ra: “Phu nhân, công tử, hai vị thiếu gia đã đến trước cổng thành rồi.”
Hai vị thiếu gia… Dung Lạc Vân hỏi: “Định Bắc Hầu đâu?” Y đứng dậy, nhìn
chằm chặp vị đội trưởng kia, “Bây giờ mới đến báo tin, rốt cuộc tình
hình như thế nào rồi?”
Đội trưởng bẩm báo: “Tối qua Hầu gia dẫn binh ác chiến ở núi La Yết, tiêu
diệt tám nghìn tàn binh Đột Quyết.” Gã nghẹn lời, siết chặt nắm đấm,
“Lam Hồ giao chiến, phó soái và A Trát Thái——”
Dung Lạc Vân ngắt lời gã: “Định Bắc Hầu thắng rồi sao?! Có phải hai vị tướng quân cũng chiến thắng trở về không?”
Vị đội trưởng cắn răng không lên tiếng, Dung Lạc Vân quát: “Ta đang hỏi ngươi đấy!”
Cuối cùng, đội trưởng nghẹn ngào nói: “Hầu gia tử chiến ở núi La Yết.”
Dung Lạc Vân chếnh choáng, quay đầu nhìn phản ứng của Bạch thị, Bạch thị
không ngước mắt lên, vẫn chăm chú thêu con kỳ lân kia. “Không đúng…” Môi lưỡi y run rẩy, “Nếu Định Bắc Hầu tử chiến, thì đáng lẽ tối qua đã trở
về rồi chứ…”
Đội trưởng nói: “Vì tối qua… hai vị thiếu gia dẫn binh đồ sát đại doanh Đột Quyết.”
Núi La Yết cách đại doanh Đột Quyết không xa, binh mã lũ man tặc phần lớn
vướng chân ở Lam Hồ nên lực lượng ở quân doanh rất mỏng, Hoắc Lâm Phong
dẫn binh đồ sát, tiêu diệt được ba nghìn tinh binh chi viện của Khâm
Sát.
Hắn hận đến mức phát điên, nên giết người để tuẫn táng cùng Hoắc Chiêu.
Dung Lạc Vân xoay người ngồi xổm xuống, ngước mặt lên nhìn Bạch thị: “Phu
nhân.” Y khẽ gọi, rồi nhẹ nhàng lặp lại lần nữa, “Phu nhân…”
Từ đầu đến cuối Bạch thị không nói lời nào, mắt vẫn cúi xuống, tay thì cầm kim. Trên khung gỗ hoa văn tròn ấy, có một giọt nước mắt, lạch tạch,
lại rơi xuống một giọt nữa.
“Sắp thêu xong rồi.” Bỗng nhiên bà nói, “Thêu xong mắt của kỳ lân, là có thể mặc được rồi.”
Bạch thị lấy ra một viên mã não tròn trịa từ trong tráp sơn mài ra, màu đỏ
tươi như máu, đính vào mắt của kỳ lân. Bà vẫn nở nụ cười đạm nhạt đó,
nhưng mà nước mắt không dũng cảm một chút nào, vậy mà cứ tí tách rơi
xuống, thấm ướt cả khuôn mặt.
“Hầu gia về rồi.” Bạch thị nói, “Dù là sống hay chết, ta vẫn phải mặc cho ông ấy chiếc áo choàng này.”
Dung Lạc Vân cay xót cả mũi, chịu không nổi, đợi không được, đứng dậy chạy
ra ngoài, quản gia và vị đội trưởng kia đi theo y, ai cũng không cầm
lòng nổi. Dưới mái hiên, các nha hoàn tụm lại cùng nhau lau nước mắt,
cắn môi không dám khóc thành tiếng.
“Mai Tử, đợi phu nhân ra, nhớ dìu bà ấy.” Dung Lạc Vân phân phó, cố gắng điềm tĩnh, “Quản gia, chúng ta ra cổng đón họ đi.”
Quản gia gắng gượng “Vâng” một tiếng, giống như đang trút ra một chút sức
lực để cầm cự cơ thể xác thịt này. Qua các phòng các viện đều không nhìn thấy nô bộc nào khác, tất cả đều ra đón tiếp gia chủ trở về.
Dung Lạc Vân đi ở phía trước, chân bước rất nhanh, bước khỏi cổng lớn nhất
thời giật mình, nửa tháng nay trong thành không chút bình yên, bà con
núp được ở đâu là núp, còn bây giờ, con phố trước cổng Hầu phủ chen chúc toàn là người, mọi người ở đầu phố hay cuối ngõ dồn về ngày càng đông.
“Hầu gia tử chiến rồi…”
“Vớ vẩn! Con mắt nào của ông nhìn thấy!”
“Hầu gia hồng phúc lớn lao, nhất định sẽ không có chuyện đó đâu.”
“Ấy, nhìn kìa! Định Bắc quân trở về rồi!”
Bá tánh đang nghị luận sôi nổi, vô số con mắt đồng loạt hướng về cuối phố, Dung Lạc Vân ngược gió nhìn ra xa, thấy Hoắc Kinh Hải và Hoắc Lâm Phong cùng cưỡi ngựa, ngọn cờ chữ “Hoắc” tung bay, phía sau có một chiếc xe
ngựa nối gót.
“Hầu gia!” Không biết ai cao giọng gọi.
Mọi người lập tức tản ra hai bên đường, tiếng hô hoán ngày càng hỗn loạn,
“Hầu gia! Cung nghênh Hầu gia khải hoàn!” Bao nhiêu cái miệng cùng hô
một câu này, xe ngựa lắc lư tròng trành, rèm che rũ xuống, cả một quãng
đường không ai đáp lại.
Đội ngũ đến trước cổng phủ, Hoắc Lâm Phong nhìn thấy Dung Lạc Vân, ánh mắt
hai người va chạm, gương mặt cứng đờ lộ ra một chút bi thương khó nói
thành lời. Hắn bước xuống ngựa, cùng Hoắc Kinh Hải mỗi người đi một bên, cùng đến trước xe ngựa, khung cảnh xung quanh rơi vào yên tĩnh.
Mọi người nín thở nhìn chăm chú.
Hoắc Lâm Phong vươn tay ra, run rẩy vén rèm xe lên, gọi: “Phụ thân.” Giọng
hắn khản đặc nghe chẳng ra tiếng, “Chúng ta đến nhà rồi.”
Hoắc Kinh Hải ôm thi thể Hoắc Chiêu ra, nghẹn ngào nói: “Định Bắc Hầu… khải hoàn.”
Trong đám đông dường như có tiếng bật khóc, ban đầu cố gắng kìm chế, nhưng
chẳng khác nào đốm lửa cháy trên thảo nguyên, dần dần lan rộng ra. Tiếng khóc bi thương ngày càng lớn, mọi người quỳ mọp xuống, tiếng than ai
oán bao phủ cả con phố dài.
Hoắc Lâm Phong và Hoắc Kinh Hải tiến vào phủ, đến đại sảnh sáng nhất rộng lớn, nhìn thấy Bạch thị đứng trên hè.
Bạch thị nhã nhặn đoan trang, hai tay cầm áo choàng vừa thêu xong, ánh mắt
nhìn xa xăm, cố định trên người Hoắc Chiêu. Đợi Hoắc Kinh Hải ôm ông đến gần, bà tới đón, phủ áo choàng lên cho ông.
Hoắc Lâm Phong thấp giọng nói: “Mẹ, con đã tới trễ.”
Bạch thị nói: “Về nhà rồi, đừng nói những chuyện này nữa, mau ôm cha con đến nội đường tắm rửa.”
Vòng qua cửa ngách, thi thể Hoắc Chiêu được đặt vào phòng, Bạch thị đứng ở
cửa, nói: “Ta sẽ đích thân hầu hạ, mọi người không cần vào đâu.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Thương thế của cha rất nghiêm trọng, sợ là…”
Da thịt nát bấy, xương cốt nứt gãy, máu trong cơ thể đều chảy cạn, hắn sợ
Bạch thị nhìn thấy sẽ chịu không nổi. Nhưng Bạch thị không nói gì, quay
vào trong phòng, đóng cửa lại, ngăn cách mọi thứ bên ngoài.
Hoắc Lâm Phong và Hoắc Kinh Hải đứng sóng vai bên ngoài, dẫu thương tiếc hay không yên tâm mẫu thân thì cả hai đều đứng chôn chân chờ đợi. Trong
phòng có tiếng nói chuyện, hỏi có lạnh hay có nóng không, nhẹ giọng dỗ
dành, vô cùng tình cảm.
Không biết qua bao lâu, kẽo kẹt, Bạch thị mở cửa ra.
Hai mắt long lanh, câu chữ rõ rệt khác thường: “Cha các con đi vội quá,
nhưng chuyện hậu sự không thể qua loa, Kinh Hải, con đi lo chuyện quan
tài, tất cả những vật mai táng đều phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng, mời cả
trụ trì trong chùa tới tụng kinh. Lâm Phong, con xử lý chuyện trong phủ, bố trí linh đường ở sảnh ngoài, tiếp đãi quan khách tới phúng viếng.”
Tiếng khóc bên ngoài vẫn chưa dừng lại, Bạch thị nói: “Gọi nhà bếp chuẩn bị
bánh chay, phát cho mỗi người dân tiễn đưa một cái, cầu phúc cho cha
con.”
Những chuyện lặt
vặt sắp xếp ổn thỏa, Bạch thị thở dài một hơi: “Tang lễ của Hầu gia phải làm thật lớn, ông ấy tử chiến trên sa trường, là hỉ tang.”
Cuối cùng, bà phân phó: “Đi tắm rửa sạch sẽ, phải thật vẻ vang sáng láng tiễn cha các con lên đường.”
Hoắc Lâm Phong lui xuống, sải bước men theo hành lang, đến cuối hành lang,
vừa rẽ sang thì đụng phải một người. Người kia đứng dựa vào tường, giống như đã đợi rất lâu rồi, bị hắn đụng vào mới run rẩy ngước mặt lên.
“Lâm Phong.” Dung Lạc Vân khẽ gọi.
Ở nơi khuất người, hai người họ đều đỏ mắt nhìn nhau.
Hoắc Lâm Phong chạy tới núi La Yết, đồ sát một đêm, mang thi thể Hoắc Chiêu
về, mỗi một chuyện đều đè nén lên thần kinh của hắn. Cơ thể đã gắng
gượng đến cực độ, lúc này nhìn vào mắt Dung Lạc Vân, hắn trở thành núi
tuyết sụp đổ, như bạch ngọc nứt toác.
Hắn nức nở nói: “Tiểu Dung, cha ta chết rồi.”
Dung Lạc Vân giang rộng cánh tay ôm lấy Hoắc Lâm Phong, ngực dán ngực, má kề má, nghìn vạn lời an ủi đều trở nên dư thừa, nên họ quyết định dùng da
thịt ôm ấp, dùng thân nhiệt sưởi ấm lòng nhau.