\- Nói! \- Anh hét lên \- Nên nhớ, tôi có thể làm cậu bốc hơi bất cứ lúc nào.
\- Vậy thì làm đi. Không bắt được cô ta, đằng nào tôi cũng chết.
\- Cậu bắt vợ tôi làm gì?
\- Haha... Làm gì, còn lâu mới nói!
Hoàng Phong tức giận, đấm liên tiếp vào mặt hắn. Hạ Trâm bên trong nghe tiếng anh câu được câu không, bỗng mừng rỡ ngồi dậy. Cô từ trong nói vọng ra ngoài:
\- Chồng, là anh phải không?
Câu hỏi của cô đã phân tán tư tưởng của Hoàng Phong. Anh quay về phía cô nói. Tên áo đen đã lợi dụng lúc anh sơ ý, đẩy anh ra. Đồng thời cướp con dao dưới đất. Hắn liền chém một nhát vào người anh. Thật may Hoàng Phong nhanh nhẹn, nên con dao chỉ trúng vào tay. Nhưng nó tạo ra vết thương sâu, chảy máu rất nhiều.
Anh ôm cánh tay bị thương, trả lời cô:
\- Trâm Trâm ngoan, yên lặng nào. Có thế anh mới giúp em được.
Nói rồi anh lấy lại thăng bằng, đấu tay không với tên áo đen. Những cú đòn của anh đã khống chế được hắn, nhưng dẫu sao tên này cũng có dao, gây ra bao đường máu đỏ khắp người anh.
\- Lần cuối, khai tên người đã sai khiến cậu. Xem ra, tôi cho cậu con đường sống.
\- Làm sao để tôi tin anh?
\- Mạng sống này, đưa ra cho cậu.
\- Triệu Đế.
\- Coi như cậu may mắn.
Anh đạp hắn ngã ra sàn, tiến đến gõ cửa phòng. Hạ Trâm sợ sệt hỏi:
\- Dạ? Anh Phong?
\- Mở cửa cho anh bảo bối.
Cô nhanh chóng gỡ tấm vải xé quanh chốt ra, nhưng chặt đến nỗi kéo không ra. Lo lắng cô nói:
\- Chồng... em mở không được. Làm sao đây? Chặt quá rồi. Không thể mở được...
Hạ Trâm rưng rưng khóc, lòng cô lại yếu rồi. Chẳng nghe anh trả lời, cô khóc to hơn, ngồi gục xuống đất ai oán:
\- Hu... Chồng đâu rồi? Hu... chồng bỏ em, không thương em nữa... Làm sao giờ... Chẳng nhẽ phải ở đây mãi... Hoàng Phong đáng ghét... bỏ em... Em mà ra được, đừng hòng động vào. Hức!
Cô vừa khóc vừa nói. Hoàng Phong vừa mới ở đây lại đi đâu rồi. Thật ra... khi nghe cô nói cửa không mở được, không biết nghĩ gì mà anh lại vào phòng vệ sinh bên cạnh. Đứng lên bồn, gắng gượng trèo qua gian ngăn cách.
Nhảy xuống, thấy vợ mình oa oa khóc như em bé, anh cười. Xoa đầu cô, anh nói:
\- Anh hư, đánh cho chừa. Lúc nào cũng đùa em...
\- A!
Vết thương của anh bị Hạ Trâm đụng vào liền nhói lên. Cô giương mắt nhìn anh chê bai:
\- Yếu đuối! Em đánh như thế mà cũng đau.
\- Vợ nhìn tay anh xem, bị em đánh đến chảy máu rồi.
Nhìn phần tay anh, cô thoảng thốt. Kêu lên:
\- Ôi! Anh... Anh làm sao thế này... Em... em không thể đánh mạnh thế được. Chảy... chảy máu...rồi vết thương còn sâu nữa... Mau, mau mau đến bệnh viện.
Chứng kiến cô vợ nhỏ đứng dậy loay hoay quan tâm mình, anh vui trở lại. Để ý cái váy của cô bị rách quá ngắn, không kìm đươc lòng mà xoa mông cô một cái. Ma mị nói:
\- Không cần đi bệnh viện. Làm vậy sẽ nhanh khỏi.
Đẩy tay anh ra, cô ủy khuất:
\- Ưm... Anh đừng thản nhiên như thế. Mau phá cửa ra ngoài thôi.
\- Cô gái, người yêu cháu bị thương nhẹ, hoàn toàn không bị gì cả. Đừng bận tâm nhé.
\- Dạ, mong bác sĩ chăm sóc, chỉ dặn.
Bác sĩ lắc đầu đi ra ngoài. Tuổi trẻ bây giờ rất cuồng nhiệt, và còn không ngần ngại chăm sóc nhau. Chứ thời như ông, đều phải nhờ người chăm sóc hộ, hiếm có ai ra mặt hỏi han hơn người bệnh như cô bé kia. Mà, ông không biết rằng hai người là vợ chồng.
Hôn vào vành tai cô, tay anh còn thành thạo, gỡ chiếc váy hai dây xuống. Xoa nắn bộ ngực non mềm, anh hỏi cô:
\- Yêu anh chứ?
\- Ưm... yêu...
Chẳng hiểu sao mỗi lần hai người " yêu " là lúc anh muốn cô bày tỏ tình cảm nhất. Luôn hỏi cô là vì muốn nghe cô nói, lời nói này luôn phá vỡ sức chịu đựng của anh.
Thưởng cô nụ hôn lên má, anh lột luôn mảnh vải cuối cùng trên người cô. Ngồi thẳng người, anh ra lệnh:
\- Bảo bối, cởi đồ cho anh.
Hạ Trâm vâng lời ngồi dậy, khéo léo cởi áo cho anh. Cô cẩn thận không đụng đến vết thương nơi ngực và tay. Cũng vì cô mà anh như vậy.
Ngước mặt, cô hỏi:
\- Chồng có đau không?
\- Từng nỗi đau này, đều tan biết hết khi nhìn thấy nụ cười em. Trâm Trâm, trọn đời này, anh chỉ yêu mình em.
Thoát hết quần áo, hai cơ thể hòa nhập vào nhau. Hạ Trâm ôm anh, thì thào:
\- Em yêu chồng... Có ra sao, cũng mong rằng, gia đình chúng ta luôn hạnh phúc.