Anh ôm đầu cô đặt lên vai mình. Nhìn bảo bối nhỏ của anh gương mặt hoang mang tột độ ngây ngô hỏi. Lòng như mềm nhũn, cô lúc nào cũng đốn tim anh như vậy.
Luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nghe lời anh. Kể cả từ bé tới giờ, Hạ Trâm dường như chẳng hề thay đổi. Không biết công ty có chuyện gì, nếu Từ Thái đã dám mạo muội làm phiền chuyến đi chơi này của anh thì không phải chuyện nhỏ. Rốt cục, đã xảy những gì?
Đưa cô về nhà nghỉ ngơi, anh thay đồ nhanh chóng đến công ty. Từ Thái bận việc đến nỗi đã 2 ngày không tắm, đầu tóc bù xù. Thấy bóng dáng anh xuất hiện nơi sảnh, cậu vội vã cầm tập hồ sơ đi tới, thông báo:
\- Hoàng tổng, sau khi anh vắng, công ty liên tục bị mất hồ sơ dự án, kế hoạch đấu thầu. Bản thiết kế của nhân viên đều không cánh mà bay. Tôi đã điều tra, chiết xuất camera an ninh. Nhưng những đoạn video đều bị cắt vào lúc 0 giờ. Chúng ta có nên nhờ cảnh sát vào cuộc không, thưa Hoàng tổng?
Anh lãnh đạm, bình tĩnh trả lời:
\- Chưa tới lúc. Bây giờ, phải đưa ra biện pháp cứu chữa kịp thời. Cậu thu thập hết tất cả kế hoạch, tài liệu, dự án của nhân viên đem đi sao chép và cất toàn bộ. Lắp đặt một hệ thống an ninh ngầm, sau đó, kiểm tra lại tiền công quỹ của tập đoàn. Và đương nhiên, tôi không mong cậu dính líu gì đến việc này.
\- Chị Hạ Trâm, ý của em là muốn cùng chị ra ngoài vui chơi, chứ không phải là bắt cóc theo như chị hiểu. Vậy... chị đi chơi với em nhé?
\- Thì ra là vậy, làm chị không hiểu. Ừm, để chị thay đồ, đi chơi với em.
Hai cô gái tủm tỉm lên trên phòng. Hạ Trâm được Hàn Uyên lựa cho một chiếc váy trắng hở vai. Chiếc túi xách hồng nhỏ, chân đi đôi giày trắng năng động. Trông Hạ Trâm rất xinh xắn, đáng yêu. Cô định mang thẻ của mình đi thì bị Hàn Uyên ngăn lại, hỏi:
Chiếc taxi dừng lại, Hàn Uyên mở cửa bước xuống, Hạ Trâm bên kia cũng đã ra ngoài. Hai cô khoác tay nhau, cười nói vui vẻ đi vào khu trung tâm thương mại lớn nhất thành phố.
Đi đến đâu hai cô đều thu hút bao nhiêu ánh mắt đến đó. Việc là mối tâm điểm giữa đám đông đã không còn xa lạ gì đối với Hạ Trâm và Hàn Uyên. Do vậy, họ chẳng mảy may để ý lời ra tiếng vào, khen chê ngợi ghét. Tự tin bước đi.
Rẽ vào một gian hàng rộng, Hàn Uyên thích thú tìm bộ váy ưng ý, thi thoảng quay qua Hạ Trâm ngồi nơi ghế bình xét. Chị dâu của cô yêu chồng quá mức rồi. Đi đâu cũng báo cáo, hỏi han. Rồi luôn tìm mua mọi thứ cho chồng. Anh họ thật sướng. Cô đây còn không có ai để quan tâm...
Hạ Trâm nhắn cho anh một tin, liền đi lại bên Hàn Uyên chọn giúp. Cầm một chiếc váy vàng được thiết kế cổ điển, cô hỏi:
\- Em có thích cái này không?
\- Không ạ, em rất ít khi mặc váy. Rất bất tiện.
\- Vậy sao?!
Cô mang chiếc váy trả lại chỗ cũ, đột nhiên thấy một người đàn ông đồ đen, mũ lưỡi trai cụp xuống sâu đang hướng về cô.
Bị phát hiện, người đó liền quay sang nơi khác. Hàn Uyên phát hiện Hạ Trâm đứng bất động, cô quan tâm hỏi:
\- Chị Hạ Trâm, chị làm sao vậy?
\- Ồ... Chỉ là, chị thấy có người... theo dõi...
\- Thật sao? Em phải báo cho anh Hoàng Phong ngay mới được!
\- Trâm Trâm, em phải thật sự chú ý, hãy nghe anh, khóa chặt cửa phòng vệ sinh lại...
\- Sao ạ?
\- Suỵt! Em đang mặc cái gì trên người?
\- Váy ạ. \- Cô nói nhỏ nhất, đến cả bản thân còn không nghe thấy.
\- Tốt! Mau xé phần bên dưới, quấn quanh chốt cửa, dùng dây cột tóc buộc chặt lại. Em phải làm sao mà không thể mở nó ra được. Bảo bối, em hành động phải thật nhẹ nhàng, đừng gây ra tiếng động.
\- Vâng ạ.
Dù không biết làm thế này để làm gì, nhưng cô cảm thấy, anh đang ở rất gần mình. Cô làm theo như những gì anh nói. Chiếc váy của cô rất khó xé, chật vật mãi, cô mới xé được một mảng to.
Nhưng giờ đây, chiếc váy đã ngắn vừa đủ để che vòng 3 căng tròn. Quấn quanh chốt cửa, cô cởi tóc, buộc dây vào tay nắm. Thực hiện xong như những gì anh nói, cô gọi điện lại, nói:
\- Chồng, em làm xong rồi.
\- Vợ ngoan, bây giờ, hãy bịt tai lại. Không nghe thấy gì càng tốt. Đừng mở cửa, nhé?
\- Dạ.
Hoàng Phong cúp máy, anh cởi vài cúc áo sơ mi ra, từng bước, từng bước tiến lại đạp cho tên áo đen ấy một cước...