Hạ Trâm tan học, liền thu dọn sách vở bỏ vào cặp. Lục Hạn và Tuyết Y đi du lịch vẫn chưa thấy về, năm học này 3 người họ thời gian đi chơi nhiều hơn thời gian đi học. Không biết có phải thi lại không. Lần này, nếu không thể qua môn, Hoàng Phong e rằng sẽ phạt cô.
Đang âu sầu, thấp thỏm không yên, chợt thấy vóc dáng cao lớn của anh trước cổng trường, Hạ Trâm nhanh như cắt chạy ùa đến bên cạnh. Ôm lấy cổ, cô cười hỏi anh:
Anh nho nhã ôm lấy eo cô trả lời. Hành động này của hai người thật khiến mọi người có mặt trong trường không khỏi ngưỡng mộ. Hoàng Phong và Hạ Trâm thật xứng với nhau a.
Mở cửa xe, anh ga lăng che đầu cho cô bước vào. Khi hai người ổn định trên ghế, do phấn khích việc được anh đón về, Hạ Trâm hôn vào má Hoàng Phong một cái. Mắt cô sáng lên nói với anh:
\- Thưởng cho chồng nha. Hôm nay em rất vui vì về cùng với chồng.
\- Không sao... Chồng còn công việc, em không nên làm phiền.
Hoàng Phong trong lòng dâng lên cảm giác khó tả. Vợ anh thật hiểu chuyện, ngoan ngoãn. Còn anh đôi khi chỉ vì lo cho cô quá, nghĩ đến cảm xúc của mình quá, thành ra hai họ không thể hòa hợp.
Mọi mối nguy hiểm của cô, đều là anh gián tiếp gây nên. Chính vì thế, Hoàng Phong anh phải có trách nhiệm, bổn phận bảo vệ cô, yêu thương cô nhiều hơn nữa. Xem, chỉ là anh đến đón cô về nhà thôi, đã khiến Hạ Trâm vui sướng rồi, hạnh phúc bảo bối của anh thật đơn giản, đó đều là tất cả mọi thứ anh làm cho cô.
Tối muộn...
Bóng lưng nhỏ bé của Hạ Trâm gập xuống, chăm chỉ viết bài. Do nghỉ học quá nhiều, tiến độ bài vở trên lớp cô không theo kịp, thế nên phải tự học lại. Thật lòng rất muốn nhờ anh hướng dẫn, nhưng Hạ Trâm lại nghĩ đến núi công việc gấp mấy lần cô của anh, đành thôi.
Hoàng Phong từ thư phòng về phòng ngủ, nhận ra cô còn chưa lên giường, trong khi đã gần nửa đêm rồi. Bước đến bên cô, giọng anh khiển trách:
Hạ Trâm đang lăn tăn một câu hỏi, chưa biết câu trả lời ra sao liền nghe giọng anh. Cô quay lại nhìn, đáp:
\- Em... đang còn bài tập cần hoàn thành gấp. Chồng ngủ trước đi nhé?!
Nhướng mày lại, anh hỏi cô:
\- Có cần anh giúp không?
\- Ưm... Có.... \- Hạ Trâm thỏ thẻ cúi đầu
\- Vậy anh sẽ giảng bài cho vợ. Yên tâm, anh rất nghiêm khắc đấy, sai câu nào, phạt!
\- Dạ, em sẽ cố gắng.
Cô quyết tâm, ngồi sang bên cạnh, chừa một bên ghế cho anh.
Hoàng Phong ngồi xuống, thành thạo hỏi cô từng phần lý thuyết. Ở trên lớp, Hạ Trâm chủ trương nghe là chính, những ý cơ bản, quan trọng cô sẽ ghi lại. Làm vậy sẽ nhớ lâu và tiết kiệm được thời gian khi thầy cô giảng.
Cho nên, câu hỏi nào của anh cô đều rành mạch trả lời. Hoàng Phong tự thấy vợ nhỏ của anh không hề tầm thường. Thật muốn phạt cô nhưng không thể nào tìm được lỗi. Chợt nhìn thấy chiếc đồng hồ trên bàn, anh hỏi:
\- Vợ cho anh biết, khi nào chiếc đồng hồ sẽ dừng lại, không chạy nữa?
\- Câu hỏi này có liên quan đến bài học ạ?
\- Hãy trả lời anh...
\- ... Nó sẽ dừng lại khi hết pin.
\- Vợ chắc chắn chứ? \- Anh âm mưu hỏi lại
\- Vâng, em chắc chắn.
Không nhanh cũng không chậm, Hoàng Phong cầm lấy chiếc đồng hồ ném mạnh xuống đất. Hành động này của anh làm Hạ Trâm thoảng thốt. Cô chất vấn:
Dù bất bình lắm nhưng cô vẫn ngoan ngoãn, đưa thước kẻ cho anh, ấm ức nói:
\- Đây, chồng phạt em đi.
Anh bật cười trước sự ngây thơ vô đối của Hạ Trâm, kéo cô đặt lên đùi, anh hôn nhẹ cái môi đang chu ra bất mãn, nói:
\- Vợ ngốc, anh không phạt bằng bạo lực. Anh muốn phạt... \- Hoàng Phong ngân dài khúc cuối
\- Chồng nói nhanh lên, em còn học.
\- Đây là em muốn nhanh phải không? Được thôi, anh muốn em cởi đi áo ngoài ra. Từ bây giờ, sai một câu, cởi một món đồ.
Hạ Trâm vừa kinh ngạc, vừa tức giận trước sự vô liêm sỉ của anh. Cô phản kháng:
\- Em mới không làm, chồng thật là xấu xa...
\- Đây là hình phạt, vợ nên chấp nhận. Có thua, có chịu.
Im lặng một lúc, cô vòng tay cởi từng cúc áo. Không lâu sau, nơi kiều diễm hiện ra ngay trước mắt anh.
Trở lại ghế ngồi, Hoàng Phong tiếp tục giao bài cho cô làm. Nhưng với sự bá đạo của anh, đi kèm với danh hiệu thỏ đế như Hạ Trâm, chỉ vỏn vẹn 15 phút, từng món đồ lần lượt rơi xuống đất. Cô chỉ còn chiếc quần nhỏ bao bọc hạ thể.
Hạ Trâm chật vật, tay che, tay bịt, vậy mà vẫn bị hở một số chỗ. Hoàng Phong thôi bắt nạt, bế cô lại giường. Anh cười nói:
\- Hôm nay anh tha, bảo bối mau ngủ sớm. Lần sau, đừng mong anh đãi ngộ.
Tắt đèn, anh trở lại ôm cô vào lòng. Hạ Trâm, là một thứ anh rất sợ bị mất. Đem ra khoe không được, cất kín đi cũng chẳng xong. Cách tốt nhất, là mang theo bên cạnh, có thế mới an ổn.
Trước tình hình bên Triệu Đế, anh phải luôn đề phòng, cảnh giác, không thể sơ hở dù là một giây, và cũng không thể chủ quan khinh địch được.
Nằm trong lòng Hoàng Phong, cô thư thái, bất chợt cảm nhận được tim anh đập rất nhanh. Hạ Trâm cất tiếng dịu dàng hỏi:
\- Chồng đang lo lắng gì sao?
\- Không có... \- Anh vùi đầu xuống cổ cô, hít hà mùi hương thoang thoảng