Trương Hồng Hoa nói ra một câu chấn động sóng biển, mọi người bà nhìn
tôi - tôi nhìn ông. Bắt đầu thảo luận chuyện năm đó, vừa thảo luận mới
phát hiện Trương Hồng Hoa nói rất đúng.
Ba ruột của Sở Từ thật sự là họ Từ, hơn nữa cũng là thanh niên xuất sắc nhất thế hệ này năm đó,
để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng mọi người. Nhưng nếu nói như vậy thì
Sở Từ và Từ Vân Liệt sẽ không thể bên nhau. Dù sao trong thôn có quy
định không thể kết hôn cùng họ, tổ tiên đều cùng một người. Nếu ở bên
nhau không phải rối loạn sao?
Về phần Từ Nhị trước đó... cũng
không sao. Lúc đó Sở Từ chỉ vì cứu người, hai người sống chung hơn một
tháng. Trong khoảng thời gian đó Từ Nhị chủ yếu ở trường học, cũng không có thời gian xảy ra chuyện gì, không tính là hai vợ chồng, nói là chị
em cũng không sao...
Sở Từ thầm chống trán. Trước kia nàng chỉ
cảm thấy người xưa thật ngoan cố. Nhưng hôm nay lại cảm thấy ngược lại
cũng chưa chắc như thế.
Dịch Tình và Nghiêm Cầm không hiểu tình huống. Nhưng đại khái cũng đoán ra được, không khỏi cảm thấy vui mừng.
Nhưng lúc này Từ Vân Liệt lại đi ra từ trong đám người, cảm thấy ánh mắt của
mọi người không ổn lại nhìn Sở Từ mấy lần. Hắn theo bản năng cảm thấy
Trương Hồng Hoa lại đang gây sự với Sở Từ, lập tức sắc mặt đen lại, trực tiếp tiến lên nói với Trương Hồng Hoa: "Ai kêu bà đến, tôi không phải
đã nói với bà rồi sao? Nếu bà đến gần nhà Sở Từ một bước thì sau này một xu cũng đừng nghĩ lấy được?"
Trương Hồng Hoa sợ hãi.
"Thằng cả, Sở Từ... Sở Từ là em gái cùng tộc với con. Con không thể yêu đương
với nó. Hơn nữa con nhìn hai chị em Tiểu Tình người ta đi, hiểu chuyên
nghe lời. Đặc biệt là Tiểu Tình, một lòng một dạ thích con, cũng rất
quan tâm người trong nhà. Nếu con cưới người phụ nữ như vậy, tương lai
chuyện trong nhà còn cần con quan tâm sao? Chỉ cần con tập trung gây
dựng sự nghiệp trong quân đội là được." Trương Hồng Hoa vội vàng nói.
Từ Vân Liệt vừa nghe lời này chỉ biết mọi chuyện hơi không ổn. Nhưng vẫn
rất bình tĩnh nói: "Tiểu Từ trở thành cùng tộc với tôi từ khi nào?"
"Mọi người cũng vừa mới nhớ ra ba của Sở Từ là họ Từ, nó là theo họ mẹ..." Trương Hồng Hoa lại nói.
"Cút!" Từ Vân Liệt vừa nghe miệng bật ra một chữ.
"Con... thằng cả, mẹ là mẹ của con. Sao con có thể nói chuyện với mẹ như vậy?"
Trương Hồng Hoa sợ hãi trong lòng, nhưng vẫn kiên trì nói.
Chuyện hôm nay, cho dù là nó xé trời cũng là bà có lý. Bà làm mẹ nó chẳng lẽ
còn không thể nhúng tay vào chuyện hôn nhân của con trai sao? Tại sao
chứ?
Thấy Trương Hồng Hoa còn muốn ầm ĩ, sắc mặt của Từ Vân Liệt
tối sầm, ánh mắt dừng đến Từ Vân Đống đang đến gần xe sờ tới sờ lui. Hắn không nói gì trực tiếp túm người qua, ngay trước mặt Trương Hồng Hoa
nhấc chân lên đá vào mông Từ Vân Đống một cái thật mạnh: "Chuyện của tôi và Tiểu Từ còn không đến lượt bà nhúng tay. Nếu lại làm cho tôi nghe
được bà nói cô ấy một chữ không được thì tôi xử con trai bà!"
Từ Vân Đống trực tiếp nhào vào mặt đất, mặt ụp xuống đất.
Nhưng ánh mắt của Sở Từ quét đến chiếc xe bị nó bôi bùn đất dơ bẩn cũng cảm thấy thằng nhóc này xứng đáng bị anh Từ đánh.
Trương Hồng Hoa đau lòng. Nhưng Từ Vân Đống là con ruột của bà, bà làm sao có
thể lấy cơ thể của con trai ra làm trò đùa chứ. Bởi vậy nhất thời ngậm
miệng. Nhưng trong lòng lại biết rõ chuyện này đã truyền ra ngoài. Cho
dù bà không nói, mọi người hay thậm chí là thôn trưởng cũng sẽ không giả vờ như không biết chuyện này.
"Từ Đại, ba của Sở Từ thật sự là
họ Từ, hai đứa cũng không thể lấy nhau. Nếu không sẽ lộn xộn." Quả
nhiên, một người lớn ở vị trí dễ thấy nhất trong đám người mở miệng nói.
Từ trước đến nay Từ Vân Liệt luôn lễ phép với những người lớn trong thôn
trưởng. Nhưng bây giờ lại nổi nóng, duỗi tay kéo Sở Từ đến bên cạnh mình nói thẳng: "Hai chúng tôi kết hôn có quân đội đồng ý là được, không
liên quan đến trong thôn. Hôm nay ai nói tôi và Tiểu Từ không thể lấy
nhau, đó chính là muốn chống đối với tôi!"