Từ Vân Liệt nói cứng ngắc, sống lưng thẳng nói một câu, lập tức làm cho những người lớn nuốt vào những lời muốn nói sau đó.
Chống đối với hắn... Ai dám chứ? Không nghe Trương Hồng Hoa nói sao? Tương
lai Từ Vân Liệt trở lại quân đội còn được thăng chức. Nếu đắc tội hắn
thì có thể làm gì? Bọn họ đều là người cùng thôn. Nếu quan hệ tốt, tương lai nếu gặp được khó khăn có lẽ còn có thể cầu xin hắn giúp đỡ. Nhưng
nếu làm cho Từ Vân Liệt ghi hận, tương lai đừng nói là giúp đỡ, không
chừng còn có thể bỏ đá xuống giếng đạp một cú.
Đám người đột
nhiên bình tĩnh lại, ngoại trừ mấy đứa trẻ không hiểu chuyện xúm lại
chiếc xe tò mò nhìn, những người khác đều suy nghĩ lợi hại.
Lúc
này, Sở Từ cũng nói: "Các vị thôn dân, ba ruột của tôi và nhà Từ Vân
Liệt dường như cũng không có quan hệ huyết thống gì. Nếu như vậy, chuyện của hai chúng tôi cũng không cần mọi người quan tâm. Hơn nữa, tương lai cho dù anh Từ không trở lại quân đội thì chúng tôi cũng không có khả
năng vẫn luôn ở trong thôn này, sẽ không tạo thành phiền phức gì cho mọi người. Mọi người hà tất bởi vì chút việc nhỏ này gây rắc rối cho chúng
tôi chứ?"
"Mọi người cũng đều biết, nhà xưởng của tôi làm cũng
được. Năm nay nhất định muốn xây dựng thêm, đến lúc đó sẽ không đơn giản cần 1-2 công nhân như vậy. Nhưng nếu mọi người đều cảm thấy tôi và anh
Từ có vấn đề, vậy tôi cũng chỉ có thể rời khỏi thôn này. Đúng lúc gần
huyện cũng có rất nhiều đất trống, giao thông cũng thuận tiện, không cần tôi phải nhớ nhân tình của mọi người, một lòng một dạ muốn giúp đỡ quê
nhà..." Sở Từ lại nói tiếp.
Lời này của nàng rất đơn giản chính là đe dọa trắng trợn.
Muốn đi theo nàng kiếm tiền, được thôi, thuận theo ý nàng. Mọi người đều vô
cùng vui vẻ, cuộc sống sẽ tốt hơn. Nhưng nếu như coi thường chút tiền
công này, càng tốt, nàng đi nơi khác. Dù sao có kỹ thuật, nàng cũng
không cần phải nhìn chằm chằm một chỗ. Về phần tương lai cần trở về làm
giấy chứng minh... cũng đơn giản thôi, các quan chức cấp trên đè chết
người. Nàng nghĩ cách tạo quan hệ với cấp trên, bên đại đội thôn tự
nhiên cũng dễ nói hơn.
Bây giờ nàng cũng không phải là đứa con
hoang nửa năm trước, dù làm gì trong thôn cũng coi như bó tay bó chân.
Mặc dù nàng kiếm không được nhiều tiền, nhưng giá trị bản thân lớn, có
tự tin làm chủ cho bản thân.
Sở Từ thốt ra lời này đám người lại di chuyển.
Trong thôn này ai không ghen tỵ những người phụ nữ làm việc cho Sở Từ? Bọn họ mỗi ngày làm việc không dơ không mệt, nhưng mỗi tháng đều có thể nhận
được nhiều tiền công. Thậm chí còn trở thành trụ cột gia đình sau khi
vượt qua tiền ông chồng kiếm được. Không chỉ có như thế, tất cả những
người làm việc cho Sở Từ mỗi tháng đều ăn ngon uống tốt, còn có thể nhận thuốc mỡ miễn phí. Đến tết còn được tặng câu đối và mì gạo, được đối xử cũng không phải tốt một cách bình thường!
Ai không muốn làm loại công việc này chứ? Nếu có cơ hội rơi vào mình, vật tất nhiên là tốt.
Chẳng lẽ sẽ vì quy tắc không kết hôn cùng họ này đuổi chỗ tốt lớn như
vậy đi sao? Sở Từ và Từ Vân Liệt không phải hai anh em cũng không phải
anh em họ, hà tất tính toán chi li như vậy chứ?
"Chúng tôi... cũng không sao cả. Dù sao Từ Đại trở lại quân đội..." Một lúc sau, có người lên tiếng trước.
"Đúng vậy, đúng vậy, thật ra tôi muốn nói lúc trước Trương Quế Vân và Trương
Bảo Sơn cũng cùng họ. Nhưng cuối cùng cũng không có chuyện gì, chung một họ mà thôi. Cho dù là ông cố ông sơ cũng không là một người, không có
gì to tát. Mọi người nói có đúng không?"
"Từ Đại, Sở Từ, chuyện
của hai đứa mọi người chúng ta không phát biểu ý kiến, chỉ cần bên thôn
trưởng không phản đối là được..." Một người khác nói.
Sở Từ vừa nghe lời này khóe miệng nhếch lên, híp mắt nhìn Từ Vân Liệt mỉm cười.