Giọng nói của Sở Từ không quá lớn. Nhưng lại tràn đầy uy nghiêm, dáng vẻ lạnh lùng làm cho cả người căng ra. Ngay cả Dịch Tình trong lòng đều chớp mắt xẹt qua một tia rụt rè. Dù sao vẻ
ngoài của Sở Từ cũng chỉ mới 18 tuổi bất. Cho nên trước khi đảo mắt Dịch Tình lập tức phục hồi lại tinh thần.
"Em... em là một cô gái, tại sao có thể nói ra lời như vậy?" Dịch Tình trợn to mắt trừng, vẻ mặt ngạc nhiên.
Sở Từ mỉm cười: "Tôi không thể nói, nhưng cô lại có thể làm? Sư đoàn
trưởng dạy dỗ thật tốt. Tương lai nếu tôi có cơ hội gặp được ba cô, nhất định tôi sẽ hỏi ông ấy làm sao có thể dạy ra đứa con gái mặt dày vô
liêm sỉ như vậy."
Tương lai nếu nàng thật sự lập gia đình với Từ
Vân Liệt, tự nhiên có thể gặp vị Sư đoàn trưởng kia. Cho nên lời này
cũng không phải nói quá.
Dịch Tình hơi thẹn quá thành giận. Cô
lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên bị làm nhục trước mặt nhiều người như
vậy. Sở Từ này một lần rồi hai lần chống đối cô. Bây giờ lại càng quá
đáng hơn, còn nói cô mặt dày vô liêm sỉ. Cô thích Từ Vân Liệt thì có gì
sai? Hơn nữa, mọi người trong quân đội đều biết cô và Từ Vân Liệt là Kim Đồng Ngọc Nữ, trời đất tạo nên một đôi. Sở Từ là người đến sau, còn là
đứa con hoang đã có một đời chồng. Dựa vào cái gì dám lớn tiếng như vậy.
Nhưng nếu Sở Từ biết cô đang nghĩ gì trong lòng nhất định sẽ trả lời dứt khoát: Dựa vào nàng và anh Từ là anh tình em nguyện!
Trong mắt Từ Vân Liệt, Dịch Tình cũng giống như những nhân viên y tế khác,
cũng không có gì đặc biệt. Chỉ là cô tự cho là đúng, cảm thấy là con gái của Sư đoàn trưởng thì có thể tùy ý cô chọn lựa đàn ông.
Trương
Hồng Hoa vừa thấy Sở Từ không khách sáo như vậy trong lòng lập tức khó
chịu. Dịch Tình này rất tốt, vẫn chưa cưới về đã biết biết lấy lòng
người lớn. Trong khoảng thời gian tặng không ít đồ ở nhà!
Gạo,
bột mì, ngũ cốc và dầu còn chưa tính. Ngược lại còn mua cặp sách mới,
quần áo mới và một ít đồ chơi cho Vân Đống nhà bà; kính trọng người lớn
và yêu thương em trai. Dù sao là con gái nhà giàu, nói chuyện và làm
việc không giống nhau.
Bà đã chấp nhận Dịch Tình. Cho dù không
phải Dịch Tình thì Nghiêm Cầm cũng được, đối xử với bà cũng tốt. Thỉnh
thoảng sẽ trực tiếp đến trò chuyện với bà. Tóm lại, bất kể là ai trong
hai chị em bà đều vui trong lòng.
Dù sao Từ Vân Liệt vốn đã là
một người có phần nổi loạn. Nếu nó tìm vợ cùi chỏ còn hướng ra ngoài thì cuộc sống không có cách nào trải qua. Đặc biệt là Sở Từ này, từ sau khi Từ Đại ở chung một chỗ với nàng thì suốt ngày không về nhà. Đến bây giờ mỗi tháng chỉ cho gia đình 20 đồng tiền sinh hoạt. Hơn nữa bỏ qua bà mà trực tiếp đưa cho ba nó, rất hiển nhiên chính là đề phòng bà.
Không chỉ có như thế, bà vẫn luôn nghi ngờ tiền của Từ Vân Liệt đều cho Sở
Từ. Nó làm lính nhiều năm như vậy nhất định dư rất nhiều tiền. Nhưng bà
hỏi lâu như vậy Từ Vân Liệt đều xem như không hiểu ý của bà, quả thật
làm cho người ta tức chết. Nếu không phải bởi vì vẫn chưa xác định được
tình huống, sợ đắc tội Từ Đại thì bà sớm kêu Sở Từ trả tiền cho bà!
"Sở Từ, lúc trước Từ Đại của chúng tao chỉ nói đùa với mày mà thôi. Mày ít
trèo lên cột đi. Tao nói cho mày biết, con dâu của tao đã có người làm.
Mày đó, vẫn là tìm người ở rể của mày đi. Nhà họ Từ chúng tao đều là đàn ông ngay thẳng, sẽ không đồng ý cho nhà họ Sở mấy người..." Trương Hồng Hoa gân cổ lên, nói đến một nửa đột nhiên dừng lại, ánh mắt sáng ngời
nhìn chằm chằm Sở Từ cười lại nói: "Không đúng... Sở Từ, mày cũng không
phải họ Sở!"
"Bà con hàng xóm, mọi người còn nhớ ba của Sở Từ hay không? Ba nó tên Từ Phú Niên, tôi nói có đúng không? Nếu không phải ba
nó chỉ còn một bước đã vứt bỏ mẹ nó chạy đi thì bây giờ Sở Từ có thể
không gọi là Sở Từ mà tên là Từ Từ mới đúng?"