Trương Hồng Hoa há miệng giống như súng máy, bắn 'tạch tạch tạch' ra
ngoài. Sở Từ nghe được những lời của bà thiếu chút nữa bị sặc.
"Thím Hồng Hoa, con trai của thím nếu muốn cưới vợ chỉ sợ còn phải chờ mấy
năm nữa." Sở Từ châm chọc nói. Tất nhiên, nàng nói con trai tự nhiên là
chỉ thằng ba nhà họ Từ, Từ Vân Đống mới mười mấy tuổi kia.
Ba đứa con trai nhà họ Từ, cũng chỉ có Từ Vân Đống là con ruột của Trương Hồng Hoa.
Lúc này Trương Hồng Hoa hơi sửng sốt, rất nhanh phản ứng lại ý của Sở Từ,
vội vàng nói: "Phi phi phi! Nói bậy bạ gì đó? Tao nói con trai là con
trai cả Từ Vân Liệt nhà tao, cũng không phải là Vân Đống! Vân Đống mới
bao lớn chứ? Sao có thể cưới vợ? Nhưng muốn tao nói, Vân Đống nhà tao
chỉ sinh trễ mấy năm. Nếu không khẳng định có tiền đồ hơn thằng cả. Nếu ở thời cổ đại, Vân Đống chính là số phậm làm Phò mã. Nhưng hiện tại mặc
dù không phải Phò mã, nhưng tương lai lấy được vợ nhất định không kém
hơn Tiểu Tình. Mấy người nói có đúng không?"
Con của mình dĩ nhiên thấy thế nào cũng thuận mắt.
Các thôn dân cười gượng hai tiếng, tự nhiên sẽ không cảm thấy Từ Vân Đống
có thể giỏi hơn Từ Vân Liệt. Nhưng cũng không dễ tát vào mặt Trương Hồng Hoa, nên mới hùa theo nói mấy câu.
Từ Vân Liệt rất khác biệt ở
trong mắt thôn dân, từ nhỏ đã cho bọn họ cảm giác khác. Nhưng Từ Vân
Đống... các thôn dân nhìn cậu bé cách Trương Hồng Hoa không xa và không
khỏi cau mày. Người xưa đều nói rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con
chuột sinh con sẽ đào thành hang. Lời này thật sự đúng. Thằng cả và
thằng hai nhà họ Từ đều thông minh đẹp trai. Mẹ là người phụ nữ đến từ
nơi khác. Mặc dù mọi người chưa từng thấy qua, nhưng cũng biết dáng vẻ
người phụ nữ kia nhất định không tệ. Hơn nữa tính tình nhất định không
phải thô tục giống như Trương Hồng Hoa.
Mà thằng ba nhà họ Từ -
Từ Vân Đống này... thực sự chính là con cá chạch, đã lớn như vậy còn lấm lem bùn đất, suốt ngày đi chơi với những đứa trẻ khác, lên núi xuống
sông, mò cá bắt tôm. Suốt ngày chỉ biết gây chuyện, không đi đường
chính.
Hơn nữa thành tích của Từ Tam này cũng không tốt, dáng vẻ
có vài nét giống Trương Hồng Hoa, cũng không biết tương lai có thể cưới
được vợ hay không.
Trương Hồng Hoa căn bản không nhìn thấy khinh bỉ trong mắt các thôn dân, trong lòng chỉ lo đắc ý.
Nhưng Sở Từ vừa nghe bà nói là Từ Vân Liệt lập tức khó chịu nhíu mày, liếc
mắt nhìn Dịch Tình một cái, khẽ hừ một tiếng: "Hóa ra đồng chí Dịch Tình là người của anh Từ. Tôi thật mở mang kiến thức, lần đầu tiên nhìn thấy con dâu tương lai sẽ lấy lòng mẹ kế của chồng. Huống hồ, tôi cũng không nghe anh Từ nhắc đến cô."
Mặt Dịch Tình đỏ lên: "Em gái, bác gái nuôi Vân Liệt lớn, không phải mẹ ruột nhưng tốt hơn mẹ ruột. Tại sao em lại nói như vậy?"
"Cô nhìn thấy bà còn tốt hơn mẹ ruột?" Sở Từ mỉa mai một câu, khóe miệng
nhếch lên cười như không cười nói: "Có thể tốt hơn mẹ ruột hay không
trong lòng thôn dân đều rõ ràng. Hơn nữa anh Từ xác thật đã nói với tôi
hai năm nữa phải về quân đội làm thủ tục đăng ký kết hôn. Nhưng đối
tượng cũng không phải là cô."
Dịch Tình thay đổi sắc mặt, hơi ảo
não. Nghiêm Cầm đứng bên cạnh vội vàng nói thay cô: "Không phải chị họ
của tôi, chẳng lẽ sẽ là cô sao? Tôi nghe người trong thôn nói cô đã từng qua lại với Từ Nhị, là em dâu của anh Từ, có tư cách gì nhúng tay
chuyện của anh ấy?"
Nhắc đến Từ Nhị, mặt của Sở Từ lập tức đen.
Chút việc nhỏ này thật sự là không dứt, nhiều lần được người nhắc đến.
Vốn dĩ nàng cũng không xem trọng chuyện này. Nhưng bây giờ có nhiều
người nói đến nàng đột nhiên càng muốn có gì với Từ Đại, lập tức ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Dịch Tình lại nói tiếp: "Tôi muốn Từ Vân Liệt
này, anh ấy là người đàn ông của tôi, cô là cọng hành nào? Được anh ấy
thích nên dám giành dật với tôi?"