“Hồn chủ U Tịch, nếu ngài cư xử như vậy thì chúng thần không khách sáo nữa. Xông lên!”
U Tịch lại rút ra roi Sinh Tử vụt sáng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bổn
toạ là Quan Sứ của tam giới, chỉ dựa vào một Diên vương đã muốn dùng tư
hình với bổn toạ? Hắn ta gan lớn lắm! Nếu đã vậy, bổn toạ băm nát các
ngươi ra trước.”
Không thể!
Bởi vì kết giới kia quá mạnh, bọn Âm quan không đợi U Tịch ra tay đã thật sự không chống đỡ nỗi mà ngã quỵ hết. U Tịch đột nhiên cảm thấy sau lưng đau
nhói, có lẽ là do vết thương bị tấn công lúc nãy. Cô chống tay ngồi
xuống mép hồ, hung tợn quát: “Cút!”
Xem ra đã khinh
địch rồi, U Tịch vẫn lấy tay xoa xoa vết thương, trong lòng đem tên Diêm vương Địa Chí kia chửi cho một trận. Đang yên lặng, đột nhiên đâu đó ai gọi tên cô. U Tịch quay đầu xung quanh tìm kiếm: “Ai?”
“Hồn chủ, là tiểu nhân đây, đuôi roi Sinh Tử. Ngài nhìn trong hồ xem.”
U Tịch chồm người quay về phía sau nhìn vào trong hồ. Hồ nước tĩnh lặng
đột nhiên gợn sóng, một con cá trắng nho nhỏ từ dưới đáy ngoi lên mặt
nước. U Tịch nhướn hai mắt, dè dặt hỏi: “Quái ngư?”
“Là tiểu nhân đây!”
“Ngươi còn biết nói sao? Lần trước đánh nhau với ngươi, ngươi câm như hến kia mà.”
Con cá nhỏ nhảy khỏi mặt nước, vẫy đuôi một cái thành hình quái ngư rồi
nói: “Tiểu nhân gần đây mới biết nói. Là một vị ân nhân trong hồ này độ
cho.”
U Tịch tuy rằng đã nghe con tiểu quỷ Thương Ngạn
đài nói qua. Nhưng mà cô vẫn chưa muốn tin tưởng. Nhướn mắt trông rất
khinh khỉnh, cô chỉ tay vào hồ nước nói: “Ân nhân trong hồ? Vậy vị đó
chắc là thần rồi.”
Con quái ngư với hình thù kì dị
không cho là đúng, nó nói: “Hồn chủ, vạn lần không thể đùa. Tiểu nhân đã sống mấy ngàn năm trấn giữ hồ này rồi, kể từ khi lập nên Thập điện. Tuy rằng chưa từng được gặp vị ân nhân đó, nhưng tiểu nhân biết rằng vị ân
nhân đó đã độ cho.”
“Vậy bây giờ gọi ngươi là gì, thần thú hay dị thú?”
“Tiểu nhân dù sao cũng chỉ là súc sinh, không dám nhận là thú. Hồn chủ vẫn nên gọi là quái ngư đi thôi.”
“Được! Có điều, sao vị thần đó không có lương tâm vậy. Độ ngươi cũng không thể độ được thành một con cá đẹp. Rõ ràng lúc bé xinh đẹp là thế, sao lớn
lại thành dị ngư rồi? Cái này gọi là gì nhỉ...dậy thì thất bại.”
Con quái ngư trợn trắng hai mắt nhìn U Tịch nói cái gì không hiểu. Nó vẫy
vẫy đuôi nói: “Ngài không biết đâu. Tiểu nhân đây gọi là bị biến dạng,
bởi vì bị ảnh hưởng một thế lực đen tối khác cùng ở trong hồ.”
Hai mắt U Tịch nheo lại, cô bắt đầu có một nghi ngờ lớn. Nhưng bây giờ có
thể hỏi ai đây, con quái ngư này tới ân nhân mình còn không biết thì nói gì đến những thứ khác. Cô gật gật đầu giả bộ đồng tình với con quái ngư rồi hỏi: “Lúc nãy ta thấy có kết giới giăng ở hồ này đã đuổi bọn Âm
quan đi. Vậy ngươi có biết đó là ai đã giăng không, tại sao ta lại vào
được?”
“Hồn chủ, kết giới đó chính là của vị ân nhân đã tạo ra. Trong đầu tiểu nhân được truyền đạt lại là để dùng bảo vệ hồn
chủ. Nếu một ngày ở Địa phủ này gặp phải sự cố, vậy ngài chỉ cần cố gắng chạy được đến đây. Ân nhân ấy sẽ dốc sức bảo vệ ngài.”
Bảo vệ cô? Kẻ bí ẩn đó là ai, sao lại bảo vệ cô chứ.
“Liêụ có phải...ân nhân đó của ngươi đã làm trăng máu tan biến không?”
Con quái ngư lại vẫy đuôi nói: “Đúng vậy, nhờ có ân nhân đó mà tiểu nhân có thể sống tiếp rồi.”
U Tịch nhìn cái đuôi con quái ngư cứ vẫy vẫy mà hỏi: “Ngươi mọc lại đuôi con gì thế?”
Quái ngư quay đầu nhìn cái đuôi như đuôi tôm của mình, vui vẻ nói: “Tiểu
nhân cũng không biết, nhưng có là tốt rồi. Hồn chủ không cần bận tâm cái đuôi Sinh Tử kia đâu. Ân nhân đã cho tiểu nhân hình dáng và sức lực
này, ngài là người ân nhân bảo vệ, lấy một cái đuôi thì có là gì đâu.”
“Quái ngư, ngươi có tên không? Hay là ta chọn giúp ngươi một cái tên nhé.
Phàm là sinh linh đều phải có tên, ngay cả con khuyển nhà ta còn có một
cái tên vô cùng to lớn kia mà.”
[Chú thích: Tên của Đại Ngâu có chữ Đại (to)]
U Tịch lại đi so sánh giữa Đại Ngâu và con quái ngư này. Đại Ngâu người
ta là thần khuyển, lập công lao lớn nên có tên đương nhiên là đúng. Nếu
như Đại Ngâu mà biết được chủ nhân nó so sánh giữa nó và con cá này,
chắc nó sẽ tức đến sùi bọt mép mất.
Quái ngư tiếp tục vẫy đuôi hưởng ứng, U Tịch suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Ngươi trắng như vậy, sau này gọi là Bạch Ngư đi.”
Con quái ngư lập tức vẫy đuôi biến về hình dáng cá trắng nhỏ: “Đa tạ hồn chủ!”
“Ồ!”
U Tịch kéo dài chữ kia ra sau đó đứng dậy xem thử truy binh còn quanh đây không. Sau khi không thấy ai nữa, cô quay lại nói với quái ngư: “Tìm
cho ta thứ gì đó có thể đựng ít nước.”
U Tịch cầm theo
túi đựng nước dè dặt ngoi lên mặt sông. Không ngờ chưa kịp lên bờ thì
hai mắt cô đột nhiên đau đến không mở nổi, cả người không còn chút sức
lực. Cứ thế cố gắng bay lên bờ không được, bơi vào bờ không xong, chỉ
một lát sau U Tịch đã ngất xỉu.
Diêm vương Địa Chí sau
khi đám Âm quan quay về báo thất bại, hắn đem bọn họ trừng trị một lần
sau đó tức giận đi đến canh ở bờ sông. Trong lòng hắn nghĩ nếu một khi U Tịch ngoi lên, hắn sẽ dùng bạo lực bắt trói cô về. Nào ngờ vừa đứng
được một lúc đã thấy U Tịch nổi lên lềnh bềnh trôi trên mặt nước. Ban
đầu hắn còn cảm thấy U Tịch tính tình quái gở chắc chắn đang làm trò.
Nhưng sau đó hắn thấy cô cả người mềm oặt rồi.
Diêm
vương Địa Chí vội vã bay ra mặt nước, dùng dị năng vớt U Tịch từ dưới
nước lên và bế cô trên tay. U Tịch sắc mặc vốn đã trắng, bây giờ còn
trắng dã man hơn, cả người như một xác chết, yểu xìu ngoan ngoãn nằm
trên tay Địa Chí. Địa Chí nghe nhói nơi lồng ngực, hắn rõ ràng vì để xây nên bá nghiệp đã không chút chần chừ tự tay moi tim của mình bỏ đi rồi
mà.
Vì không muốn tình cảm làm vướng bận, trăm năm
trước hắn đã tự tay moi trái tim của chính mình bỏ đi. Nhưng tại sao,
tại sao hiện tại nhìn dáng vẻ yếu đuối này của U Tịch, hắn lại cảm giác
xót xa đến vậy. Chết tiệt!
(“Địa Chí, đừng mà! Dừng lại đi, sao chàng lại làm như vậy?”
“Ngay cả nàng cũng không ủng hộ ta, vậy ta cần trái tim này làm gì? Người ta
yêu luôn miệng nói yêu ta, nhưng chưa từng ủng hộ ta. Ta mơ bá nghiệp
thì có gì sai, ta sinh ra thân phận thấp kém thì có gì sai?”)