“Chăm sóc anh ta cho tốt, cần gì cứ nói Đại Ngâu đi lấy!”
U Tịch chỉ kịp nói với thầy Đỗ một câu, sau đó tháo giày biến mất. Thầy
Đỗ cảm thấy ớn lạnh, mau chóng cùng Đại Ngâu đưa Thiên Chí vào nhà. U
Tịch và con tiểu quỷ đi vào rừng thông, sau đó xuyên xuống Địa phủ.
Địa phủ loạn hơn cả nhân gian, quan canh cửa các loại đều tạo phản rồi hay
sao mà không thấy bóng dáng kẻ nào. Con tiểu quỷ bên cạnh U Tịch nói:
“Tiểu nhân nói có đúng không, không ai phát hiện ra ngài đâu.”
Thương Ngạn đài lại bình yên như vậy, không hề bị ảnh hưởng bất cứ thứ gì cả.
Chỉ có Thiên Địa thư trên giá vẫn không ngừng rung chuyển. U Tịch còn
chưa kịp chạm vào đã bị một luồng sáng từ nó phát ra, chiếu thẳng vào
mắt. Cơn đau nhức dâng lên, U Tịch nhắm chặt mắt, liên tục ngọ nguậy đầu khó chịu.
“Hồn chủ, ngài làm sao thế?”
Tiểu quỷ cuống quýt hỏi, U Tịch một tay che mắt, một tay chỉ về Thiên Địa
thư: “Thiên Địa thư! Nó...vừa có thứ gì đó chiếu vào mắt ta, rất khó
chịu.”
Vệt sáng? Tiểu quỷ đột nhiên trở nên vui mừng,
nó lay lay tay U Tịch mà nói: “Hồn chủ, ngài có cảm ứng với Thiên Địa
thư. Tiểu nhân tìm không nhầm người, ngài có thể mở được Thiên Địa
nhãn.”
U Tịch cảm thấy cơn đau có phần dịu lại, cô chậm rãi mở mắt. Tiểu quỷ đem Thiên Địa thư dâng đến, cô cẩn thận mở nó ra.
Nhưng mà...vẫn không thể nhìn thấy gì ngoài miếng da trống trơn.
Tiểu quỷ nhìn thấy biến hoá trên mặt U Tịch không có gì cho thấy cô đã đọc
được. Nó rũ rượi thất vọng cật lực lắc đầu: “Không! Không thể nào. Ngài
rõ ràng có cảm ứng với Thiên Địa thư mà, sao lại không đọc được chứ.”
Nó nhào qua ôm lấy chân U Tịch, khẩn thiết van xin: “Hồn chủ, cầu xin
ngài. Xin ngài hãy thử lại một lần nữa, ba cõi nguy hiểm đến nơi rồi.
Nếu như...”
Tiểu quỷ còn chưa kịp nói hết, U Tịch đã
đùng đùng tức giận ném Thiên Địa thư xuống đất. Cô đá con tiểu quỷ ra,
lắc đầu rồi lùi về sau mấy bước: “Không! Ta không có trách nhiệm cứu
lấy.”
U Tịch hiện tại có dáng vẻ vô cùng cô độc, vô
cùng mệt mỏi. Dưới ánh sáng le lói của một nửa bên nhân gian, soi nơi
lồng ngực của cô trống hoác. Con tiểu quỷ ngã ở một bên, nó lấy tay chỉ
về ngực U Tịch, lắp bắp nói: “U Tịch hồn chủ, hoá ra ngài không có trái
tim. Nơi lồng ngực kia... trống hoác.”
U Tịch ngẩn
người, run rẩy đưa tay sờ lên lồng ngực. Ha ha, thì ra cô thật sự không
có trái tim. Trước đây người khác đều nói cô vô tâm vô phế, cô còn không tin. Tại sao cô lại không có trái tim chứ? Là ai, ai đã nhẫn tâm như
thế?
“Hồn chủ!”
Con tiểu quỷ vừa bi ai vừa khẩn thiết nhìn U Tịch, nó không phải là U Tịch, nó có lòng trắc
ẩn. Cho dù không nỡ ép bức U Tịch, nhưng an nguy của ba cõi đương nhiên
quan trọng hơn.
U Tịch vẫn ngơ ngẩn, cô nặng nhọc đi
tới chiếc gương ngược nắng trong suốt, soi mình vào. Trong gương phản
chiếu một cô gái váy đỏ, tóc dài đen tuyền, làn da trắng bệch và một
lồng ngực trống hoác. U Tịch lại lắc đầu, muốn tháo chạy nói: “Không
muốn, ta không muốn mở Thiên Địa nhãn gì đó nữa. Tại sao phải là ta chứ, sao ta phải chịu khổ như thế. Người đứng đầu ba cõi đâu, bọn họ đâu?
“Hồn chủ, tiểu nhân biết như vậy là thiệt thòi cho người. Nhưng thiên mệnh khó cãi, chúng ta cũng là thân bất do kỷ.”
Con tiểu quỷ vẫn liều mạng bò theo ôm chân U Tịch. Nhưng nó vẫn bị U Tịch
giẫm đạp cho xẹp lép. U Tịch bước đi xiêu vẹo, cô lẩm bẩm: “Thiên mệnh
gì chứ? Ta muốn cãi mệnh, ta muốn cãi mệnh.”
Vừa rời
khỏi Thương Ngạn đài, bên ngoài là khung cảnh rối tung không thể thu
xếp. U Tịch như một người mất hồn, tâm trạng như rơi tận hố sâu vạn
trượng.
Sai rồi, đều sai rồi!
Cô cứ
nghĩ bản thân có thể cãi lại tất cả. Cô cứ nghĩ sự cô độc và sợ hãi của
chúng sinh đối với cô có thể đổi lại cho cô cuộc đời có thể tùy ý mình.
Nhưng cớ sao bây giờ lại xuất hiện một Thiên mệnh?
Đôi
mắt này vốn đã xấu xí, giờ lại bị nguyền rủa. U Tịch không ngốc, cô
đương nhiên biết rằng Thiên Địa nhãn kia sẽ mang đến cho cô những gì. Cố len lỏi giữa đám ma quỷ, không ngờ chỉ một lát đã va phải kẻ nào đó. U
Tịch chậm rãi ngẩng đầu, kẻ trước mặt là Diêm vương Địa Chí, hắn vẫn
khuôn mặt đẹp đẽ giống hệt Lê Thiên Chí kia, vẫn là áo bào đen che nón
kín đầu. U Tịch thay đổi tức thì, từ bộ dáng chán đời tả tơi cùng cực
biến thành một con ngựa háu đá.
Miệng U Tịch vừa thốt
ra câu “Diêm vương Địa Chí, là ngươi! Chính ngươi đã ngăn cản cảnh sát
giúp người dân, là ngươi đã ngắt hết các nguồn điện thoại có phải
không?” thì một nắm đấm đã tung vào trong mặt của Diêm vương Địa Chí.
Cú đấm chuẩn xác đến mức hai dòng máu đen chảy từ lỗ mũi của Diêm vương
Địa Chí xuống. Diêm vương Địa Chí không biết hắn cố tình không tránh hay là tránh không kịp. Chỉ thấy hắn lấy tay áo bào lau máu mũi, sau đó
lạnh nhạt nói: “U Tịch hồn chủ, bổn vương không nghĩ cô làm đúng thân
phận đâu. Đừng nghĩ bổn vương thích cô thì cô muốn làm gì làm. Người
đâu, bắt giữ U Tịch hồn chủ.”
Không đợi đám Quỷ sai
đến, U Tịch đã co chân một cú chạy mất tăm hơi. Diêm vương Địa Chí hận
không tự tay tóm cổ U Tịch, hắn nhìn đám Quỷ sai bay tới, lạnh giọng
nói: “Đuổi theo!”
U Tịch đang chạy thục cả mạng, cô
nghe tiếng cửa Hồi Ngạn quan đóng lại một tiếng vang vọng. Tình thế
không kịp xoay chuyển, phía sau Quỷ sai đã đuổi đến rồi. U Tịch trước
sau nhìn một lượt, sau đó không chút chần chừ nhảy tõm xuống Vong Xuyên.
Đám Quỷ sai không kẻ nào dám nhảy theo, đành cấp tốc quay về bẩm báo. Nhưng Diêm vương Địa Chí đâu phải vừa, hắn triệu tập mấy Âm quan có chức cao, có pháp lực nhảy xuống Vong Xuyên truy tìm U Tịch. Nhưng vì sao hắn
không tự mình nhảy xuống, như vậy có phải nhanh hơn không?
Chỉ e là phía dưới đó có một thế lực mà hắn không dám đối đầu.
U Tịch vừa xuống một cái đã đi thẳng tận sâu vạn trượng Hoàng Tuyền rồi.
Nhìn mớ xác chết vương vãi khắp nơi, cô nhăn mặt rồi nhanh chóng đi tới U Minh trì muốn lấy nước, dù sao lần trước đã định lấy rồi nhưng hỏng
mất.
Ai ngờ vừa mới thong thả quay lưng đi mấy bước đã bị kẻ nào đó phía sau lưng đánh cho té sấp xuống mép hồ. U Tịch lồm cồm bò dậy nhìn, hoá ra là bọn Âm quan kia đuổi đến rồi. Được lắm, dám tấn
công cô, hôm nay cô nhất định phải chôn sống bọn này.
Vừa rút roi Sinh Tử ra thì đột nhiên đám Âm quan định xông tới tấn công cô
như bị ai đó đánh lùi. U Tịch nhìn thấy giống như có một kết giới bao
quanh hồ, cô cẩn thận thu roi quan sát. Đám Âm quan thật sự không thể
tiến vào gần U Tịch, một tên đứng bên ngoài lớn giọng: “U Tịch hồn chủ, U Tịch Diêm hậu! Đại điện chủ lệnh cho chúng thần đưa ngài về thành thân. Vì vậy ngài đừng nên động binh đao, giữ hoà khí theo chúng thần về.”
U Tịch trề môi một cái rõ dài châm chọc: “Thành thân cái *** hắn ta. Các
ngươi có giỏi trở về thành thân với hắn đi. Đúng là một tên điên!”