Một đoạn kí ức ngắn ngủi vang lên trong đầu Diêm vương Địa Chí, hắn
nghiến răng khó chịu. Hắn không được mềm lòng, tuyệt đối không được mềm
lòng. Bá nghiệp của hắn sắp thành rồi, trăm năm qua hắn làm tốt lắm kia
mà. Chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa thôi, khi có bá nghiệp trong tay,
tam giới này đều quy phục hắn rồi. Hắn còn sợ người hắn yêu không hướng
về hắn sao.
Nhưng hắn vẫn không thể kìm chế được, hắn cứ nhớ lại, nhớ lại,..
Cứ như vậy, một giọt nước mắt lạnh lẽo như cơ thể chính hắn đang chảy
xuống, lăn dài trên khuôn mặt tuyệt đẹp ấy. Bế U Tịch trên tay, hắn thất thểu bước đi, mặc gió Địa ngục lạnh lẽo, mặc cho ma quỷ chảy tán loạn
đông đúc. Hắn cứ như Địa phủ rộng lớn này chỉ còn hai người, hoang vắng
đến thê lương.
Cuối cùng, bước ra khỏi cửa Hồi Ngạn
quan, qua luôn Bỉ Ngạn trì. Đến bên bờ Bỉ Ngạn giáp nhân gian, Địa Chí
mới thả U Tịch nằm xuống. Gió lớn khiến tóc U Tịch bay tán loạn, hắn cúi người vén gọn lại tóc, cởi áo choàng đen đắp lên người U Tịch sau đó
quay lưng đi.
U Tịch ngủ say ở bờ Bỉ Ngạn đến sáng hôm
sau vẫn chưa tỉnh lại. Nhưng Thiên Chí đã tỉnh, anh tuy rằng không khoẻ
lắm nhưng không có việc gì cả. Có thể nói là vết thương tự lành một cách khó hiểu. Đại Ngâu đứng ngồi không yên, đợi khi Thiên Chí tỉnh lại nó
đã vội vã đi tìm U Tịch.
Thiên Chí cũng vô cùng lo
lắng, dù vừa tỉnh dậy nhưng cũng đi theo Đại Ngâu. Bọn họ đi vào rừng
thông đối diện cửa sổ, đến gốc cây to cánh cửa của hai cõi thì Đại Ngâu
không biết phải làm thế nào để cho Thiên Chí hiểu rằng anh không thế
xuyên qua được. Nhảy múa mãi một hồi đối phương vẫn không hiểu, Đại Ngâu bất lực mặc kệ Thiên Chí mà xuyên qua.
Ai ngờ Đại
Ngâu vừa chạm chân đến Địa phủ thì đột nhiên nghe tiếng hơi thở vang lên phía sau mình. Nó quay lại, kinh ngạc muốn rơi hàm khi nhìn thấy Thiên
Chí đứng phía sau nó. Thiên Chí, một người sống sờ sờ lại có thể bước
xuống Địa phủ.
Cơn giật mình không thể kìm nén, Đại
Ngâu đã nói tiếng người: “Thiên Chí, làm sao người sống như ngài lại có
thể bước xuống Địa phủ mà không mảy may bị gì?”
Thiên
Chí không hoảng vì mình xuống được Địa phủ mà hoảng vì con chó mực to
lớn trước mặt anh đột nhiên biết nói tiếng người rồi. Anh lắp bắp chỉ
tay vào Đại Ngâu nói: “Sao ngươi...sao ngươi lại nói tiếng người?”
May mà Thiên Chí không ngất xĩu tại chỗ, nếu không U Tịch biết được nhất
định sẽ nhổ sạch lông nó. Đại Ngâu nghĩ nghĩ rồi nói: “Địa phủ ta có
xuống được thì không phải là chó bình thường rồi. Nói thêm tiếng người
đã làm sao?”
Đại Ngâu chung quy nó vẫn là con chó tiên
có giá, nếu đổi lại là U Tịch, cô nhất định sẽ nói “Người sống như ngài
còn có thể xuống Địa phủ thì con chó như ta nói tiếng người có gì đáng
kinh ngạc?”
“Ngươi không nói sớm. Việc xuống được đây
đã khiến ta kinh ngạc lắm rồi. Bây giờ lại con chó như ngươi nói được
tiếng người. Bỏ đi, tìm U Tịch trước. Nhưng mà phải tìm ở đâu đây?”
Thiên Chí xem ra cũng không tới nỗi té xĩu, anh còn hăng hái nhìn xung quanh
tìm kiếm. Đại Ngâu chậm chạp đi phía trước vô cùng thận trọng, nó nói:
“Hiện tại Hồi Ngạn quan cũng đã đóng, chúng ta chỉ có thể đi dọc Bỉ Ngạn trì tìm kiếm mà thôi. Nếu như không thấy, chỉ có thể đợi đến 6 giờ
tối.”
“Lâu như vậy sao, không có cách nào vào được bên trong ư?”
“Thông qua đồng hồ Sinh Tử của chủ nhân có thể vào, nhưng cô ấy mang theo rồi. Nhưng mà, nếu thật sự vào được thì ngươi cũng phải ở lại.”
Thiên Chí cảm nhận cơn lạnh đến thấu xương, gió của Địa phủ quá lớn đối với
một con người như anh. Đại Ngâu thấy sắc mặt Thiên Chí lạnh đến trắng
bệch, nó có chút lo lắng hỏi: “Ngươi có được không? Gió ở đây có thể dày xéo ngươi, khiến ngươi lạnh chết trong chớp mắt.”
“Ta không sao! Mau đi tìm cô ấy thôi. Hướng này, hay hướng này?”
Thiên Chí chỉ đông chỉ tây rồi chọn đại một hướng mà co rúm bước đi, Đại Ngâu cũng chậm chạp theo phía sau anh. Nếu là U Tịch thì có thể cho Thiên
Chí ít Tử Ly hoả là có thể ấm lại. Nhưng lửa của nó là lửa lạnh, sẽ chỉ
giết Thiên Chí nhanh hơn mà thôi.
Chỉ đi một lát,
trước mặt xuất hiện một đám hoa Bỉ Ngạn mọc thành chùm đỏ thẫm trên bờ.
Thiên Chí mừng rỡ dùng sức chạy lại. Đại Ngâu cũng chạy tới, nó còn mừng hơn Thiên Chí rồi nói với những bông hoa: “Các ngươi vất vả rồi, ta sẽ
nói với chủ nhân thưởng cho các ngươi.”
Các bông hoa
nghe hiểu lời Đại Ngâu, lập tức tản ra rồi bò trở về mặt nước. Hoá ra
những bông hoa này đang che chắn gió cho U Tịch. Hoa vừa tản thì U Tịch
hiện ra trước mắt bọn họ, cô vẫn nằm bất động như đang ngủ say, trên
người còn đắp thêm một chiếc áo choàng đen.
“U Tịch!
Chủ nhân!”
Một câu của Thiên Chí, một câu của Đại Ngâu. Cả hai cùng chạy tới chỗ U Tịch.
Đại Ngâu không kịp quan tâm gì khác, nó nhanh chóng ngậm áo choàng ném ra
nơi khác rồi dùng dị năng của nó muốn đưa U Tịch lên lưng. Tuy rằng
không cảm nhận được nhiều nhưng Đại Ngâu biết chủ nhân của chiếc áo kia
nhất định không tốt lành gì.
Rõ ràng tam giới đều biết U Tịch không có cảm giác nóng hay lạnh nhưng vẫn cố ý đắp lên cho cô.
Điều đó cho thấy rằng, U Tịch ngất đi nhất định có liên quan đến kẻ đó.
Áo choàng quý giá như vậy, không phải ma quỷ bình thường có thể mặc
được.
Thiên Chí thấy Đại Ngâu muốn làm gì đó, anh vội ngăn cản: “Để ta, để ta bế cô ấy!”
“Thiên Chí, ngài lạnh thành như vậy sao có thể bế chủ nhân chứ?”
“Ta không sao! Ta có thể bế được cô ấy.”
Thiên Chí dứt lời đã bế thốc U Tịch lên tay sau đó đứng dậy hướng về nhân
gian mà đi. Đại Ngâu cũng vội theo sau, tuy rằng nó vẫn còn ghi thù
chuyện của U Tịch nhưng không thể làm gì, đành phải quay về. Kì lạ,
Thiên Chí rõ ràng lạnh đi còn không nổi nhưng bế U Tịch lại tựa nhẹ như
không.
“Đại Ngâu, về bằng cách nào?”
Thiên Chí cuống quýt hỏi, Đại Ngâu đi trước một bước mở ra cánh cửa rồi nói: “Hướng này!”
U Tịch cứ ngủ say như vậy đến chiều vẫn chưa tỉnh lại. Thiên Chí rất lo
lắng, anh muốn đem U Tịch đi bệnh viện nhưng không thể. Sau đó lại nghĩ
ra mấy cách dân gian, đem củi lửa vào sưởi cho U Tịch. Dù cho Đại Ngâu
có nói đi nói lại bao nhiêu lần rằng U Tịch ngất đi không phải vì lạnh.
Nhưng Thiên Chí nhất quyết muốn sưởi. Có lẽ thứ anh sưởi không phải là U Tịch, mà là niềm tin.
Sưởi được một lúc, U Tịch không
tỉnh lại nhưng Thiên Chí đã không còn thấy lạnh nữa. Đại Ngâu không muốn người ngoài biết quá nhiều, nó đuổi Thiên Chí rồi một mình canh giữ U
Tịch.
Gần 12 giờ đêm nhưng Thiên Chí vẫn còn thức, anh
đang vẽ tranh. Thấy Đại Ngâu đi ra thì đi tới ôm ngang cổ nó hỏi: “Cô ấy đã tỉnh lại chưa?”
Đại Ngâu ừ một tiếng rất nhỏ, đủ để một mình Thiên Chí nghe thấy. Anh hỏi tiếp: “Cô ấy tâm trạng thế nào, có ổn không?”
“Chủ nhân, ta chưa thấy cô ấy không ổn bao giờ!”
Thiên Chí với tay lấy một bức tranh đã cuộn lại để trong ống rồi đi vào phòng của U Tịch. Bên trong không hề có chút ánh sáng nào, ngay cả đèn cầy
cũng không đốt. Cánh cửa khép hờ, Thiên Chí gõ cửa nhưng không nghe thấy tiếng trả lời. Vừa đẩy cửa vào, trong ánh sáng hiếm hoi từ bên ngoài
hắc vào, anh kinh hãi đánh rơi cuộn tranh trên tay xuống sàn. Bên trong
góc phòng, U Tịch tóc tai rũ rượi ngồi bệch dưới sàn nhà. Trên tay cô
đang cầm một con dao sắt nhọn, mũi dao hướng về mặt cô.