Nhìn chung những người sống sót không có ai là kẻ yếu, huyền chân cảnh
ngũ trọng chỉ lưa thưa vài người, chủ yếu là huyền phủ cảnh mới có thể
còn sống, hơn nữa thương thế cũng nặng nhẹ tùy theo thực lực.
Nhưng hiển nhiên chẳng có ai có thể toàn vẹn sau đòn đó.
Tổn thương thảm liệt nhất có lẽ là Thanh Vân Tông, gần nửa lực lượng của
tông bị chôn vùi, chỉ có cao tầng là còn sống sót một đòn này chí ít
đánh thương Thanh Vân Tông mười mấy hai mươi năm thậm chí là càng lâu
hơn mới có hi vọng khôi phục.
May mắn Vân Trung Lâu lẫn Lệnh
Thanh Lam đều còn sống, nếu không việc vẫn lạc tông chủ hay phó tông chủ đủ để Thanh Vân Tông tụt lùi thêm mấy chục năm.
Những môn phái
khác cũng không khá hơn, ngoài cao tầng ra thì có rất ít đệ tử ưu tú mới còn sống xót. Còn về phần người bình thường, hoàn toàn không tìm thấy
dấu vết.
Một phần lớn đã bị Huyết Giáo hút khô, Man Chủ chẳng qua thuận lợi giúp bọn hắn hủy thi diệt tích mà thôi. Cho nên số người thật sự chết dưới đòn này của Man Chủ cũng không nhiều bằng số mà Huyết Giáo đã huyết tế.
Ba người đứng sát thành đoàn, khí thế quyện lại tạo nên một lớp phòng thủ. Chính ba lão cũng hiểu mình không còn lựa chọn
nào khác ngoài việc liên thủ lại đối phó Man Chủ. Mà trong tình huống
trong thương thế này..muốn thủ thắng cũng là một điều khó khăn.
Triệu Đạt cùng Tây Môn Chiến Dã nào dám chiến đấu nữa. Xét theo thực lực thì
hai người họ thoáng kém hơn thái thượng trưởng lão của các môn phái một
chút, cho nên nếu toàn bộ bị hạ gục thì hai người họ cũng khó lòng mà
thoát thân.
Võ Tà Dương lúc này bị Hà Tuyết Nguyệt bắt giữ, nàng
tạo một chiếc lồng giam Võ Tà Dương lại, mặc cho hắn vung lên ma kiếm
cũng không thể nhanh chóng thoát ra được.
Cục diện chuyển biến
đến quá nhanh khiến cho rất nhiều người vẫn chưa thể định thần được, từ
một bên chiếm cứ hạ phong đột ngột xoay chuyển thành bên chiếm được
quyền làm chủ toàn bộ thế cục.
“Lão tổ!”
Vân Trung Lâu lo
lắng, lần này Thanh Vân Tông tổn thất thảm liệt nhưng chỉ cần lão tổ vẫn còn, Thanh Vân Tông vẫn có thể khôi phục. Nhưng nếu như có gì bất
trắc...
Vân Sát lạnh lùng không đáp lời, thân hình của lão đột nhiên biến mất, ẩn tàng vào trong không gian.
Chiến pháp: Vô Thanh Bộ.
Chiến pháp: Tuyệt khí phối.
Toàn bộ triển khai. Từ đầu đến giờ Vân Sát đều chỉ làm một người chạy qua
chạy lại chứ hoàn toàn không thể hiện được gì nổi bật. Nhưng ai cũng
không dám coi thường, bởi vì lão già này là một thích khách đỉnh cao, ám sát Vương Giả cũng có thể toàn thân rút lui, kỹ năng ẩn mình đã đạt đến thượng thừa.
Man Chủ hô hấp trập trùng, mỗi lần hít thở đều
giống như thủy triều lên xuống, tạo ra một áp bách nặng nề. Đối với việc Vân Sát biến mất, lão cũng không để tâm, bản thân lại nhấc lên chùy
răng sói thêm một lần nữa.
Mục tiêu là Chu Vô Bá.
Chu Vô
Bá có tuổi tác không chênh lệch với Man Chủ là bao, là người trẻ tuổi
nhất trong hàng ngũ thái thượng trưởng lão của ngũ đại, cho nên thực lực có thể coi là yếu nhất, đương nhiên chênh lệch không xa. Lúc này Chu Vô Bá còn đang bị thương nặng, Man Chủ nhằm vào hắn cũng không có gì là
lạ.
Chưa kể đến Hổ Huyển Lĩnh cách Man Sơn tương đối gần, trước
đây trong cuộc chiến tranh đoạt Man Sơn thì hai người cũng có va chạm
qua, Man Chủ thuận tiện thanh toán nợ cũ nợ mớn cũng không phải là không được.
Man Chủ vận lực, lại từ độ cao hơn nghìn mét hạ xuống một
chùy. Chân nguyên hùng hậu hiện ra giống như một viên sao băng lao thẳng xuống vị trí của Chu Vô Bá lấn Tiết Vô Quy.
Huyền linh thuật: Cửu Long Xạ Nhật.
Huyền linh thuật: Lôi Tước Phạt Dương.
Chu Vô Bá cùng Tiết Vô Quy đồng loạt kích phát huyền linh thuật, mặc cho tứ chi có đầy đủ hay là không, chỉ cần còn một ý niệm thì huyền giả vẫn có thể thi triển huyền linh thuật. Đương nhiên huyền linh thuật của cả hai đã yếu đi rất nhiều so với trước kia, cả hai liên hợp lại mới miễn
cưỡng ngăn chặn một chùy của Man Chủ.
Trong trạng thái hợp nhất,
mỗi một đòn của Man Chủ đều mang theo lực lượng cuồn cuộn không khác gì
thi triển huyền linh thuật cả, cho nên hoàn toàn vượt trội hơn trạng
thái trọng thương của Chu Vô Bá liên thủ với Tiết Vô Quy.
Cả hai
nhanh chóng rút lui, Chu Vô Bá chỉ còn lại một nửa thân trên, ánh lửa
bùng lên quanh thân che lấp đi bộ dáng có chút tức cười của hắn. Hắn có
thể ngưng tụ hỏa diễm thành các bộ phận có đã mất nhưng đó chỉ là biện
pháp tạm thời chứ di chuyển còn không thuận tiện bằng lúc này cho nên
Chu Vô Bá không làm như vậy.
Tốc độ của Man Chủ lại cực kỳ nhanh, Tiết Vô Quy cùng Chu Vô Bá vừa lui thì Man Chủ đã xé rách không khí lao thẳng tới, một chùy đập xuống.
Huyền linh thuật: Bá hỏa!
Chu Vô Bá nào có dám giữ lại, toàn lực đánh ra tuyệt chiêu của mình, chỉ mong chống lại được một chùy này.
Uỳnh!!!
Trời đất chia đôi, mười dặm xung quanh hai người đột ngột nâng lên sóng lớn, mặt biển chia tay ra làm hai nửa, đồng thời nước biểu sôi sục bốc hơi
trắng xóa. Bá Hỏa của Chu Vô Bá chống cự lại được một giây liền giống
như một thang gỗ mục, bị đánh tan nát. Chu Vô Bá bay ngược về sau, hỏa
diễm vương khắp mặt biển, phát ra từng tiếng xì xèo.
Huyền linh thuật: Song Thiểm Cắt.
Kiếm pháp: Nhất điểm tề.
Tiết Vô Quy nắm chặt thời cơ, chém thẳng về phía Man Chu, hai đường lôi điện vạch phá thiên không, lấy hai đường vòng cùng bay ngang cuối cùng hội
tụ lại một điểm, đánh thẳng vào mạn sườn trái của Man Chủ.
Đẹt!!! Uỳnh!!!
Man Chủ giống như không kịp phản ứng, lôi quang đánh thẳng vào trên cơ thể, phát ra tiếng nổ rung trời cùng mùi lôi điện khét lẹt bao phủ toàn bộ
thân hình đồ sộ của Man Chủ.
Tiết Vô Quy có tốc độ cực nhanh,
công kích vừa trúng liền xuất hiện ở vị trí đó, song kiếm như vũ báo
trút xuống cùng một điểm, mỗi kiếm chém ra lôi quang kéo dài hàng chục
dặm, như muốn ít nhất cũng phải làm Man Chủ trọng thương mới vừa lòng.
Lôi quang cuồn cuộn không rõ sự vật, Man Chủ cảm thấy toàn thân tê dại
nhưng cũng không ảnh hưởng đến năng lực hành động của hắn, chùy răng sói ở trong tay liền đập mạnh ra ngoài.
Tiết Vô Quy chỉ thấy một
bóng đen lờ mờ trong lôi quang đang nhanh chóng tiến đến, lão nào dám
đứng đó mà hứng trọn công kích, thân thể lóe lên một cái, giống như hòa
trộn vào trong lôi điện, thoáng chốc đã vọt đế sau lưng Man Chủ.
Huyền linh thuật: Dương Lôi Đại Hải.
Kiếm pháp: Song Long Tuần Du.
Lôi điện bao phủ mấy chục dặm, che kín tầm mất, kiếm ý cuồn cuộn cắt chém
vô song. Tiết Vô Quy bùng nổ toàn bộ kiếm ý, lôi điện giống như dẫn dắt
hội tụ lại về trong song kiếm, song kiếm như gánh vác một sự uy nghiêm
thần thánh, quét ngang tất cả, không gì cản nổi.
Rống!!!
Tiết Vô Quy vung ra song kiếm, tiếng long hống rung trời, giống như hai con
lôi long hiện thế, há miệng vươn tới trời cao. Song long du tẩu, một
bước đăng thiên, đánh thẳng vào trên người Man Chủ, lôi kéo Man Chủ lên
cao hơn ba nghìn mét chỉ trong chớp mắt.
Lôi long dài hơn hai
mươi dặm, hai đầu đã xuyên qua tầng mây phần đuôi vẫn chìm trong đại
hải, chói lóa, nóng rực tràn đầy khí tức hủy diệt làm người run sợ.
Uỳnh!!!
Thế giới giống như lại có thêm một mặt trời soi sáng, thậm chí là sáng hơn
cả mặt trời, chói lóa đến trắng xóa không thể nhìn thấy xung quanh.
Không biết qua bao lâu, ánh sáng dần dần trở lại như thường. Tiết Vô Quy đứng tại nguyễn chỗ, hai tay buông thõng, thở gấp hồng hộc, song kiếm trong
tay đã mất đi quang mang sáng bóng, giống như đã bị tổn hại đi thứ gì
đó, nhưng nó vẫn lành lặn không biết đã bị mất đi thứ gì.
Tiết Vô Quy nhìn về bầu trời, ánh mắt chờ đợi, nhưng không bao lâu, con ngươi
của lão liền co rụt lại, mồ hôi vã ra như tắm. Chỉ thấy bên trong con
ngươi có một hình ảnh không ngừng phóng lớn, Man Chủ với vài vết sát
đang nhanh chóng lao thẳng xuống, nắm chùy răng sói bằng hai tay.
“Công kích có chút cảm giác đấy!”
Lời nói chưa đến, đã thấy Man Chủ tới gần đỉnh đầu của Tiết Vô Quy chùy răng sói bổ thẳng từ trên xuống dưới, uy lực tuyệt luân.
“Không!!! Lão tổ!!!”
Trần Tuyển thất thanh nhìn lấy một chùy vô tình hạ xuống, không gì cản nổi.
Hắn muốn tiến lên thay lão tổ chống đỡ một đòn này nhưng lực bất tòng
tâm, muốn tiến cũng không thể nào tiến được.
Phốc!!!
Máu
tươi đầy trời, giống như một tia sáng cắt ngang hắc ám, tia sáng trong
chớp mắt liền biến thành đỏ máu, một vết máu rải đầy trong không khí.
Chỉ thấy ở trên cổ của Man Chủ hiện ra một đường tơ máu, máu tươi nóng
hổi từ trong đó phun trào như núi lửa, tung bay trong không khí, rơi
xuống mặt biển khiến cho nước biển bốc hơi càng thêm điên cuồng, khói
trắng càng thêm mù mịt.
Uỳnh!!!
Đáng tiếc một trảo nào lại không thể nào ngăn được thế công của Man Chủ, Tiết Vô Quy vẫn như cũ
hứng trọn một đòn, thân thể giống như lưu tinh va thẳng vào trong mặt
biển, không biết đi được bao xa.
“Bắt được ngươi!”
Huyền linh thuật: Thần Uy!
Man Chủ cười gằn không coi vết thương trên cổ là vấn đề to tát gì, trên cơ
thể bộc phát ra một khí thế thần thánh uy nghiêm, bễ nghễ thiên hạ, vạn
vật thần phục. Hắn xoay chùy đánh ra một đòn nhanh như thiểm điện.
Oành!!!
Không khí nổ tung, Vân Sát từ trong không gian bay ngược ra ngoài, mọi người
chỉ có thể trông thấy một cái bóng đen lờ mờ, thậm chí không thể bắt
được thân ảnh của lão nhưng Man Chủ lại vọt tới, vung chùy đánh vào
trong không khí, giống như loạn đả mà không có mục tiêu.
Nhưng
mỗi lần chùy hạ xuống lại có thể trông thấy một bóng mờ bay ngược mà ra, hơn nữa người này muốn trốn vào không gian nhưng không gian lúc này như thể bị Thần Uy định trụ, rắn chắc như thép, không có chỗ để cho hắn
trốn.
Liên tiếp năm chùy về sau, Vân Sát bị đánh lui hơn năm dặm, triệt để hiện hình, toàn thần giống như một khối bông lớn, đang chậm
rãi “bóp” lại hình người, đám mây nhuộm màu đỏ thẫm, hiển nhiên đã bị
trọng thương.