Tây Môn Chiến Dã đột
nhiên xuất hiện, đứng sau lưng Vân Sát nâng lên một làn huyết vụ, huyết
vụ bao phủ Vân Sát, nhanh chóng thấm vào cơ thể của lão, thân hình của
Vân Sát cũng chậm rãi ngưng tụ lại trở về hình dáng ban đầu.
“Ồ, Huyết Giáo với Ma Môn tương trợ Thanh Vân Tông cùng Hổ Huyền Lĩnh sao?”
Triệu Đạt lúc này đã đem Tiết Vô Quy kéo đến gần Chu Vô Bá, đồng thời sử dụng phong thuật châu thi triển một huyền linh thuật chữa trị cho lão. May
mắn Vân Sát ra tay kịp thời, nếu không Tiết Vô Quy hẳn là không phải
trọng thương đơn giản như vậy.
Mặc dù thế hơi thở của Tiết Vô Quy cũng vô cùng yếu ớt, tính mạng như nghìn cân treo sợi tóc. Triệu Đạt
cho dù trị liệu cũng chỉ có thể đảm bảo giữ được một mạng mà thôi, về
phần chiến đấu thì thôi bỏ qua vậy. Sau này có thể sống được bao lâu
cũng là cả một vấn đề.
Tây Môn Chiến Dã cũng không dám lở lỏng,
Man Chủ ngừng lại nói chuyện nhưng nếu đột nhiên phát động tấn công thì
hắn không cho rằng mình có thể chống đỡ được. Đây không phải là thiếu tự tin, Tây Môn Chiến Dã tự tin nhưng hắn cũng rõ ràng mình là ai, sẽ
không tự phụ mà cho rằng chống đỡ được Man Chủ. Tây Môn Chiến Dã cẩn
thận thi triển một cái huyền linh thuật rồi mới nói.
“Môi hở răng lạnh mà thôi, nếu như bọn hắn chết hết có lẽ ta cũng không thoát được.”
Man Chủ bật cười nói.
“Các ngươi muốn đi ta cũng đâu có ngăn cản, Trái lại các ngươi đang cản trở bọn ta rời đi mới đúng chứ.”
Tây Môn Chiến Dã vẩy vẩy mi mắt nói.
“Ồ, không biết Man Chủ cùng bọn họ đã đạt thành hiệp định thế nào mà ngươi lại sẵn sàng ra tay mạnh như vậy?”
Man Chủ khoác lên chùy răng sói.
“Muốn biết thì nếm thử mấy chùy của ta đi.”
...
Dương Thiên lơ lửng giữa không trung nhìn về phía Võ Tà Dương. Lúc này Võ Tà
Dương nắm chặt ma kiếm không ngừng chém về phía lồng giam băng đá. Ma
khí không ngừng tiết ra ngoài nhuộm đen cả một vùng không gian quanh hắn nhưng Võ Tà Dương tuyệt nhiên không bị ảnh hưởng.
Hà Tuyết
Nguyệt không biểu tình đến gần Dương Thiên, trên tay nàng còn nắm lấy Võ Lâm Ấn, chính là con dấu định trụ không gian khiến cho Thuấn Không Na
Di Phù mất đi tác dụng. Võ Lâm Ân bị Hà Tuyết Nguyệt đóng băng lại hoàn
toàn không triển lộ được chút thần uy nào, ngoan ngoãn nằm trong khối
băng.
“Không sao chứ?”
Dương Thiên lên tiếng hỏi, đòn vừa
rồi của Man Chủ không phải dễ tránh như vậy, mặc dù Hà Tuyết Nguyệt rút
lui từ trước nhưng dư uy thì cũng không dễ chịu đâu. Man Chủ rõ ràng là
muốn tiện tay định trụ nàng để có được lợi thế trong khi phân chia đây
mà. Thêm cả việc hắn thể hiện ra sức mạnh tuyệt đối thế này, rõ ràng là
đang cố ý tạo áp lực lên Dương Thiên.
Hà Tuyết Nguyệt lắc đầu, đưa Võ Lâm Ấn cho Dương Thiên rồi nói.
“Tạm thời không phá hủy được.”
Dương Thiên gật đầu đem Võ Lâm Ấn thu vào trong nhẫn chứa vật. Chủ yếu là Hà
Tuyết Nguyệt đã trấn áp sức mạnh của nó cho nên không gặp bất cứ cản trở gì. Võ Tà Dương trông thấy cảnh này tức giận đến nghiến răng ken két.
“Các ngươi tìm chết!”
Ma Kiếm trong tay vung vẩy mạnh hơn, ma khí bao bọc lấy thân thể, hình ảnh lão giả giống như “phụ thể” vào trên người Võ Tà Dương, khiến cho hắn
có thể phát ra công kích cấp bậc Chuẩn Vương, nhưng tuyệt nhiên không
thể phá hủy được “lao tù” mà Hà Tuyết Nguyệt tạo ra.
Dương Thiên
cũng không thèm để ý tên này, Dương Thiên cảm thấy khí tức của tên này
vô cùng đáng ghét nhưng hiện tại không phải trọng điểm ở đây. Dương
Thiên điều chỉnh hộp ngọc đến trước mặt Hà Tuyết Nguyệt hỏi.
“Thứ này...”
Có điều Dương Thiên còn chưa nói thì Hà Tuyết Nguyệt đã vươn tay ngăn lại, ánh mắt nhìn về phía xa. Lúc này không có kết giới, không có bán đảo,
toàn bộ là biển nước mênh mông, nhìn về phía tây mười mấy dặm có thể
thấy được đất liền.
Từ trong đất liền, có mấy chấm nhỏ đang nhanh chóng di chuyển hướng về phía này. Tốc độ của đám người không nhanh
không chậm, đạp trên mặt biển tiến đến, Dương Thiên có thể áng chừng sáu người.
Sáu người này ăn mặc đồng nhất, áo trong màu trắng áo
khoác dài màu đen, đầu đội kim quan, hông đeo đai ngọc. Mỗi người đều
thần tuấn uy vũ, không hề che giấu khí thế của bản thân cho nên rất
nhanh liền bị mọi người ở đây chú ý đến.
“Kim vũ vệ?”
Dương Thiên nhíu mày, không nghĩ đến lần này lại xuất hiện Kim Vũ Vệ. Đây là
một đơn vị quân đội đặc biệt, có thể nói là cánh tay phải của đương kim
hoàng đế, cùng với Cẩm Y Vệ tạo thành quân đội bảo vệ Hoàng Cung của Vân Lan Vương Triều.
Không qua mấy giây thời gian, Kim Vũ Vệ đã đến khu vực đại chiến, khí thế trên người đồng loạt bùng nổ, người dẫn đầu quát lớn.
“Tất cả dừng tay!
Chuẩn Vương đại chiến phá hủy mười dặm bán đảo, thương tổn đến phàm dân vô
số. Hiện tại thúc thủ chịu trói còn có thể hưởng sự khoan hồng!”
Man Chủ tiện tay đem Tây Môn Chiến Dã đánh xuống mặt biển, lão bật cười nói.
“Kim vũ vệ đến rất đúng lúc. Huyết Giáo cùng Ma Môn tàn sát vô số phàm nhân, đại loạn đại hội võ lâm, tội ác không để đâu cho hết. Mau phụ trợ lão
phu tiêu diệt đám ghê tởm này.”
Tây Môn Chiến Dã bước chân đứng
cũng không vững, không biết là bị Man Chủ gõ bị thương hay là tức giận
mà khóe miệng tràn ra máu tươi. Nhưng dù có tức giận cũng không thể
thanh minh được, ai bảo danh tiếng của Huyết Giáo cùng Ma Môn đều là
tiếng xấu đâu.
Tam đại môn phái càng không thể lên tiếng, Huyết
Giáo cùng Ma Môn là đối tượng người người kêu đánh, hoàng thất với hai
con chuột này có thù rất lớn, hiện tại mà đứng ra giải thích thì sẽ
chẳng có kết cục tốt đâu.
Kim Vũ Vệ cũng chỉ nhận được báo rằng
bán đảo bị bao phủ ở trong kết giới, tiền quân đã bao vây xung quanh
quan sát tình hình chứ không rõ ràng bên trong đã xảy ra chuyện gì. Lúc
này tức tốc chạy đến vừa thấy bán đảo đã không còn, lại nghe Man Chủ nói vậy, hợp tình hợp lý, nhận định chín phần là thật liền không chần chờ.
Nhìn đến bộ dạng của Tây Môn Chiến Dã cùng hình chiếu của huyết giới sau
lưng kia thì không còn nghi ngờ gì nữa, lập tức rút ra trọng kích, quát
lớn.
“Huyết Giáo to gan, còn không mau quy hàng!”
Huyền linh thuật: Thập trọng chi địa.
Huyền linh thuật: Huyền thiết chu võng.
Huyền linh thuật: Cực hàn băng khí.
Huyền linh thuật: Ngăn cách thần quang.
Lập tức các loại công kích đổ dồn về phía Tây Môn Chiến Dã, các loại huyền
linh thuật chủ yếu ngăn chặn đường lui, bốn phương bị thần quang bao phủ giống như kết giới, mặt nước đóng băng không thể xâm nhập lại có trọng
lực áp chế thẳng tắp từ trên trời xuống. Có thể nói Tây Môn Chiến Dã đã
không có đường để đi, muốn tránh cũng không tránh được, muốn đón đỡ công kích cũng không đón đỡ nổi.
Có điều Tây Môn Chiến Dã cũng không
kinh hoảng, hắn búng tay một cái, toàn bộ cơ thể nổ tung thành sương
máu, từ sương máu ngưng tụ ra hàng vạn con muỗi nhỏ.
Huyết giới: Huyết Văn Phần Thiên.
Đàn muỗi giống như không phải chịu hạn chế hay trói buộc nào, lao thẳng ra
khỏi sự phong tỏa, hướng về đám Chuẩn Vương mà tấn công. Chỉ cần bị
những con muỗi này chạm phải, máu tươi sẽ bị hút ra ngoài một cách nhanh chóng, cho dù là chuẩn vương cũng không chống đỡ được bao lâu.
Không biết Tây Môn Chiến Dã đã lẩn trốn đến nơi nào nhưng âm thanh của hắn vang vọng tràn đầy sự thách thức.
“Chuyện lần này ta ghi nhớ, các vị bảo trọng.”
“Ngông cuồng!”
Một Kim Vũ Vệ tứ giận quát, hắn đưa tay thiêu đốt cả một nhóm hơn nghìn con muỗi, ánh mắt nhìn quanh không thể phát hiện ra vị trí của Tây Môn
Chiến Dã liền nói với đồng đội.
“Lão tứ!”
Đồng đội lập tức hiểu ý, lui ra phía sau thi triẻn huyền linh thuật.
Huyền linh thuật: Khinh phong chi luyến.
“Hướng đông, tám trăm dặm.”
Lão tứ, sau một hồi cảm nhận nghiêm nghị nói. Lão đại lập tức ra lệnh. Lão
nhị, lão tứ, lão ngũ lập tức truy đuổi, tuyệt đối không thê để cho Huyết Giáo trốn thoát. Ba người lập tức nghe lệnh lui lại, người có thể đốt
lên hỏa diễm là lão tam đang là người tiêu diệt đám muỗi hiệu quả nhất
cho nên không thể điều đi được.
Kể cũng kỳ lạ, mỗi người liền
giết hàng nghìn con, nhưng giống như vô cùng vô tận vậy, càng giết càng
nhiều, giết đến không hết. Nhất là lão tam kia giết đến hàng vạn con mà
không thể nào giết hết được, thậm chí con tăng trưởng thêm.
Nhưng Kim Vũ Vệ đều là thành viên tinh anh, sáu người này đều là cấp bậc đội
trưởng, tinh anh của tinh anh, cho nên rất nhanh liền phát hiện ra bí
mật của đàn muỗi này. Bọn chúng hút càng nhiều máu thì số lượng phân
tách càng nhiều, ưmà nguồn máu..chỉ cần cận thân là hút được. Đương
nhiên bọn họ không có bị hút nhiều đến vậy mà nạn nhân.
Chính là Tiết Vô Quy.
Không có năng lực phòng thủ, Chu Vô Bá trọng thương, cho nên chẳng thể đảm
bảo nổi, chỉ có thể chịu trận. Triệu Đạt thì đã vô tung vô ảnh từ lúc
Kim Vũ Vệ đến rồi, hắn chẳng ngu ngốc ở lại để bị đánh hội đồng.
“Mau bảo vệ bọn họ.”
Lão đại ra lệnh nhưng Kim Vũ vệ nào có người nào rảnh tay, cho nên ánh mắt
của bọn họ lại đổ về phía Dương Thiên. Không có cách nào khác, ba người
của đại tông môn đã trọng thương rồi, Vân Sát cùng Chu Vô Bá chỉ có thể
miễn cưỡng chống đỡ, lúc nào cũng có thể bị hạ gục, cho nên chỉ còn Hà
Tuyết Nguyệt mà thôi.
Về phần Man Chủ..bọn hắn không dám.
Đúng vậy, chính là không dám. Man Chủ còn chẳng động tay chân mà chỉ sử dụng uy thế đã ép cho không có một con muỗi nào có thể đến gần. Hơn nữa sức
mạnh của Man Chủ đã được khẳng định quá rõ ràng nên Kim Vũ Vệ cũng không dám ra lệnh, cho nên lựa chọn tốt nhất vẫn là hai người Dương Thiên.
Lão đại trong số ba người hô lớn, ánh mắt nhìn về phía Hà Tuyết Nguyệt.