Những người khác mặc dù lộ rõ kiêng kỵ, không dám hành động lỗ mãng
những cũng không có ý định bỏ cho Dương Thiên rời đi. Vừa rồi ba người
ra tay có thể chống đỡ hộp ngọc, có lẽ bốn người hoặc năm người có thể
trấn áp hoàn toàn, không cần lo lắng Dương Thiên.
Hà Tuyết Nguyệt
cần một người để ngăn cản, hai người có thể đánh lui. Tính cả Man Chủ,
vừa vặn bảy người, đủ để nghiền ép mà không lo lắng bất cứ tổn hại nào.
Vấn đề là bọn hắn không thể hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau, cũng không thể đảm bảo rằng sẽ không có người ra tay đánh lén.
Dương Thiên lại không rảnh mà đợi mấy người giàn xếp ổn thỏa, lập tức điều
khiển hộp ngọc tấn công vào con dấu đang treo lơ lửng trong không trung
kia. Chỉ cần phá hỏng nó, hắn có thể sử dụng Thuấn Không Na Di Phù để
rời đi đi rồi.
Nhưng hộp ngọc để phòng thủ còn tương đối hữu dụng
chứ để tấn công thì có vẻ không ổn lắm, đám người ở đây đều rất dễ đánh
bay nó mà không nhận tổn hại nào. Võ Tà Dương nắm lấy ma kiếm, đánh bay
hộp ngọc rồi nói.
“Tiểu tử, ngươi ngoan ngoãn đầu hàng, ta có thể tha ngươi một mạng.”
Dương Thiên cảm thấy khí tức của tên này tương đối đáng ghét, hơn nữa thủ
đoạn ác độc thế này cũng có chút quen thuộc. Có điều hắn cũng chẳng thèm suy nghĩ, công kích thẳng đến Võ Tà Dương.
Võ Tà Dương cũng không phải cao thủy tuyệt thế gì, chỉ là huyền phủ cảnh nhất trọng, nhưng có
ma kiếm duy trì cho nên hắn mới có thể đứng ở đây.
Hơn nữa có vẻ
Võ Tà Dương có thương thế trong người, mặc dù bên ngoài cao ngạo không
gì sánh được, nói chuyện không coi đối thủ ra gì nhưng bản thân lại chưa từng lơi lỏng, tranh đấu một lúc cơ thể đã rung lên.
Theo Hồng Y
chém giết lão giả kia, cục diện đã triệt để xé rách, lại không cần phải
làm ra vẻ nữa, cho nên mỗi người ra chiêu đều là tận lực, không cần phải lấy lý do, mượn lời ra vẻ đạo mạo.
Triệu Đạt cũng không châm ngòi li gián, hắn nhắm thẳng Tây Môn Chiến Dã mà đánh, hai người hóa thành
hai đợt vụ khí càng đánh càng chạy ra xa. Triệu Đạt còn không ngừng dùng lời nói để công kích.
“Tây Pháp Vương của Huyết Giáo cũng chỉ đến như thế, chỉ có chạy trốn là giỏi.”
Tây Môn Chiến Dã mặc dù cảnh giới thấp hơn nhưng chiến lực hết sức kinh
khủng, không yếu thế chút nào, thậm chí lối tấn công có chút cuồng bạo,
hắn quát.
“Ngươi có năng lực thì đừng có tránh, đón thử ba nghìn quyền của ta rồi hãy nói.”
Kim Cương Chiến Thể của Tây Môn Chiến Dã cực kỳ mạnh mẽ, giống như đem cả
thân thể biến thành một cái huyền binh vậy, mỗi quyền vung ra đều mang
theo từng tiếng kim loại vang vọng. Triệu Đạt lại không có ngu ngốc lấy
thân đón đỡn, “Thiên ti vạn thủ” vung ra, đối chọi gay gắt.
Bên
kia, Hà Tuyết Nguyệt lấy một địch ba, một mình mang theo Tiết Vô Quy,
Chu Vô Bá cùng Vân Sát đại chiến. Nàng giơ tay nhấc chân đều là băng
tuyết tràn ngập, hàn khí bay múa. Hàn khí lại không phải một mực như cũ
mà theo thời gian càng ngày càng rét lạnh, băng tuyết càng ngày càng
dày.
Cho dù Chu Vô Bá cũng dần dần bị áp chế, chiến lực suy giảm
trong băng tuyết của nàng. Thậm chí “Phần Thiên” lão cũng không muốn thi triển ra nữa rồi, đốt cháy không được bao lâu liền bị dập tắt, không
một dấu vết.
Trong lòng Chu Vô Bá không khỏi chửi loạn, tại sao đám nữ nhân này lại kinh khủng như thế.
Hồng Y chiến lực ngập trời, lấy một lui hai còn chém giết người của Võ Lâm
Quán, một đòn đánh nát gần nửa kết giới. Nhưng đó cũng không có gì quá
đáng, dù sao Hồng Y cũng là nhân vật truyền kỳ, khi còn trẻ bọn họ đều
nghe danh, đều từng thấy nàng trấn áp quần hùng, chống đỡ Cửu Tiên Sơn,
cùng các bậc tiền bối sánh vai. Đến khi thời của bọn hắn cũng từng tranh đấu với Hồng Y, chưa từng có được kết quả tốt, cho nên nàng mạnh là
điều không có gì phải bàn cãi, chẳng qua nàng chưa bao giờ nghiêm túc
thi triển toàn bộ sức mạnh mà thôi.
Nhưng Lãnh Nguyệt này là ai?
Cho dù che giấu dung mạo thì ai cũng có thể nhận ra nàng là một người
trẻ tuổi, cảnh giới cao đến dọa người thì thôi đi, chiến lực còn nghịch
thiên như thế, một đánh ba còn chiếm được thượng phong. Chu Vô Bá cảm
giác nàng sẽ không kém hơn Hồng Y. Nhưng nàng dựa vào cái gì mà có sức
mạnh kinh khủng như vậy? Không lẽ nữ nhân nên được đối đãi đặc biệt sao?
Không để Chu Vô Bá suy nghĩ nhiều, Hà Tuyết Nguyệt đã đem một núi băng rời
qua, đem hắn đánh bay vào vách của kết giới. Lúc này nàng quay đầu nhìn
về phía Võ Tà Dương. Võ Tà Dương đang truy đuổi Dương Thiên, hắn chỉ cảm thấy da đầu run lên, cảm giác lạnh lẽo truyền khắp cơ thể, Võ Tà Dương
nhanh chóng nói.
“Man Chủ, ngươi mau trợ giúp ba đại môn phái trấn áp nàng. Chỗ tốt không thiếu phần của ngươi.”
Man Chủ vốn đang đứng xem cuộc vui liền bật cười đáp ứng. Thân hình của hắn vốn cao đến ba mét, cơ bắp cuồn cuộn đột nhiên lại cất cao một lần nữa.
Huyền linh thuật: Ngưu Ma Vương
Khí tức xung quanh Man Chủ bỗng trở nên nóng rực, cơ thể đen lại giống như
phủ lên một lớp nước thép, hai mắt trở nên thoáng đỏ, hơi thở phun ra
khói trắng nóng bỏng.
Ùm…bò..ò...!!!
Từ trong cổ họng của
Man Chủ, theo hơi thở của hắn phát ra một tiếng vang kéo dài, chấn động
toàn bộ kết giới. Khí thế của Man Chủ giống như một tòa núi lửa bộc
phát, kinh động toàn bộ khu vực bán đảo, đại địa nứt vỡ, mặt biển bạo
động.
Lúc này, mấy vị thái thượng trưởng lão cũng hơi hoang mang,
lại thoáng vui mừng nhìn về Man Chủ. Khí thế này...rõ ràng so với bọn
hắn còn mạnh hơn, ít nhất cũng là Nhất Kiếp Chuẩn Vương, thậm chí là Nhị Kiếp.
Ngưu Ma Vương chính là huyền linh thuật khắc sâu vào trong
ấn tượng của mấy vị thái thượng trưởng lão ở đây, không bởi lý do gì
khác mà chính trong cuộc đụng độ ngày trước, khi cướp đoạt Man Sơn, Man
Chủ bằng vào một chiêu này nhất chiến thành danh.
Ngưu Ma Vương
chính là trạng thái nhân linh hợp nhất, là sự hợp nhất của Man Chủ cùng
với Thần Lô Ma Ngưu bộc phất ra sức mạnh kinh người. Hơn nữa...loại hợp
nhất này là trạng thái hợp nhất gần như hoàn mỹ, ít nhất trong hàng ngũ
của huyền linh thuật thì các lão còn chưa từng thấy được có huyền linh
thuật nào có thể hợp nhất tốt hơn “Ngưu Ma Vương”.
Man Chủ bộc
phát ra sức mạnh, thân thể lập tức đến khu vực băng tuyết mà bốn người
giao chiến, chùy răng sói giơ cao giống như che hết ánh sáng.
Huyền linh thuật: Thần nộ!
Không gian lần này hoàn toàn bị Man Chủ dùng sức chính mình đánh thành mạng
nhện, giống như mảnh thủy tinh tan nát, bộc phát từng khe nứt to lớn, đủ sức nuốt trọn một người, đem hắn xé tan.
Thần nộ hạ xuống, giống như thiên phạt, vạn vật đổ nát, một vụ nổ lớn chấn động bốn phương.
Uỳnh!!!
Mặt đất toàn bộ bán đảo giống như một viên pha lê, một trùy hạ xuống liền
biến thành mảnh nhỏ, kết giới giống như tờ giấy, vô lực ngăn cản, vỡ nát rồi bị xung lực thổi bay tan tành, trăm dặm đất trời thoáng cái quét
sạch, dư uy khiến cho mặt đất lẫn mặt biển bị lột đi một lớp hơn trăm
mét, thấp đi trông thấy.
Một đòn hạ xuống, những tưởng nhằm vào Hà Tuyết Nguyệt, cho nên hai phe lui nhanh. Nhưng Man Chủ lại cố ý, hướng thẳng vào ba người thái thượng
trưởng lão, dưới sự bất ngờ không kịp chuẩn bị, cả ba liền bị đánh
trúng, cùng với bán đảo hứng trọn một đòn toàn lực của Man Chủ.
Bán đảo chỉ còn lại vài mảnh đất nhỏ chậm rãi chìm vào đáy biển, Man Chủ
đứng giữa thiên địa, giống như chúa tể chúng sinh, không ai dám nhìn
thẳng, khí tức áp bách khiến ngưởi run rẩy.
Dưới chân hắn, thẳng
tắp đi xuống hơn nghìn mét, Chu Vô Bá một nửa thân bên phải trở xuống đã biến mất, chỉ còn phần ngực trái trở lên là nguyên vẹn. Vân Sát đang
chậm rãi ngưng tụ nhưng cơ thể đã mất đi một tay, Tiết Vô Quy một tay
một chân đã không thấy, sắc mặt tái nhợt không một giọt máu.
“Tiếu Vô Thiên!!!”
Vân Sát lạnh lẽo, sát ý của lão giống như thủy triều bao phủ toàn bộ không
gian hơn nghìn dặm. Tinh thần mỗi người không khỏi hoảng hốt, giống như
rơi vào trong đêm đen, lạnh giá đến run sợ. Lão gằn từng chữ, mỗi một
chữ đều mang theo sát ý vô tận truyền vào trong tai của từng người.
Một đòn của Man Chủ quá nỗi kinh khủng, từ độ cao hơn nghìn mét đánh thẳng
xuống, lại trải qua ba lão chống đỡ thế mà không cản nối, bán đảo cũng
bị đánh tan. Đồng thời phá nát kết giới, gọt sạch phạm vi trăm dặm.
Nếu không phải bán đảo này là một nơi không đơn giản thì dưới một đòn của
Man Chủ, có khi cái cặn cũng không còn chút nào ý chứ. Những chỗ còn xót lại dù dần chìm vào đáy biển nhưng cũng đều là nơi có bí mật không nhỏ, lợi ích của nó còn chưa được Thanh Vân Tông khai thác hết.
Lúc
này đều bị Man Chủ phá tan, bảo sao lão không tức giận. Đám người cũng
không phải kẻ ngu, vừa nhìn tình thế là biết đã dự mưu từ trước, cho nên sẽ không hỏi thêm mấy câu vô nghĩa để tỏ ra mình ngu ngốc mà lập tức
khôi phục, chuẩn bị chiến đấu.
Man Chủ thật sự mạnh đến khó có thể tưởng tượng nổi, bọn hắn cảm giác Hồng Y cũng không mạnh như vậy nhưng
muốn giết bọn hắn còn chưa đủ.
Lúc này có người may mắn sống sót
lục tục hiện thân, một mặt kinh hoảng, một mặt hội tụ lại, phân chia
thành cách bậc thế lực, vừa sợ vừa giận nhìn về phía Man Chủ đồng thời
quan sát lão tổ nhà mình.