Nghe Nghiêu Mộ Dã nói như vậy, khuôn mặt Ngọc Châu có chút không giữ được bình tĩnh.
Nhưng nàng đã khơi gợi lên rồi, lại chùn bước lúc lâm trận không phải là
phong cách hành sự của Ngọc Châu, lúc này nàng đành nhẹ giọng nói bên
tai Thái úy: “Người trong phủ nhiều chuyện phức tạp khó giữ bí mật, hay
là… chúng ta đi khách điếm được không?”
…
Nhất đẳng Công Hầu Đại Ngụy Nhị lang Nghiêu gia từ thuở bình sinh cho dù là
hẹn hò nơi vắng vẻ cũng là trạch viện mỹ lệ phòng ngủ lộng lẫy, trước
phòng là vườn trúc tĩnh mịch, sau phòng là ao hồ.
Đề nghị của tiểu phụ này, Thái úy đương nhiên là không chịu!
Nhưng cho đến cuối cùng vẫn là không chống lại được tiểu phụ này, một mạch đi tới một lữ điếm yên tĩnh vắng vẻ trong kinh thành. Bởi vì không muốn
thu hút sự chú ý của người khác, Ngọc Châu còn mời Thái úy xuống xe ngựa trước, chỉ chừa lại nha hoàn thị vệ ở trà quán khác cách lữ điếm không
xa, Ngọc Châu nhắc nhở Thái úy hỏi thị vệ đưa túi bạc, bảo hắn tự mình
đi vào mở phòng trọ trước, nàng mới đeo mũ sa lên, vội vàng đi vào.
Lữ điếm này nói thực ra, còn không tráng lệ đường hoàng bằng căn nhà lần
trước tới. Nhưng ở một nơi vắng vẻ này, ngoài đầu tháng và cuối tháng
khi phiên chợ trong kinh mở cửa sẽ chật kín người thì ở những thời điểm
khác, lại lộ vẻ lạnh lẽo buồn tẻ, rất là vừa ý Ngọc Châu.
Thái úy đánh giá mặc dù phòng ốc này sạch sẽ nhưng quá là đơn giản, dứt
khoát lườm nữ tử đang thay y phục đằng sau bình phong nói: “... Kiểu
trốn trách người như thế này là kiểu gì vậy? Sao ta lại có cảm giác như
lén lút hẹn hò với phụ nhân đã có gia đình vậy…”
Ngọc Châu đang cởi áo ngoài, cơ thể hơi cứng đờ, từ sau bình phong lộ ra nửa đầu, cẩn thận nói: “Nô gia quả thực đã thành hôn rồi, vừa nãy suy tính
không chu toàn, Thái úy nếu như cảm thấy không thoải mái… chúng ta đi
trả phòng ngay bây giờ cũng được.”
Thái úy chậm
rãi ngồi lên trên giường, híp mắt nhìn nửa bờ vai của nữ tử lộ ra ngoài
bình phong kia, bỗng nhiên cảm thấy nghỉ lại ở khách điếm sơn dã như thế này, cũng là một phen cảm thụ khác, làm gì có chuyện nghe theo nàng rồi trả phòng chứ?
Thái úy bạnh cằm ra nói lại:
“Còn không biết ngượng nói bản thân đã thành hôn rồi, nếu đã thành hôn
rồi nào có đạo lí nôn nóng như lửa tự mình cởi y phục như vậy? Còn không qua đây cùng ta cởi y phục!”
Lúc trước Thái úy
đề nghị đến biệt viện ở ngoại thành, nhưng Ngọc Châu chỉ nghĩ dụng cụ
khắc ngọc ở ngoại thành đều đã chuyển tới Nghiêu phủ rồi, nếu như đi tới đó, Thái úy đại nhân nổi lên thú tính chỉ sợ không biết lăn lộn đến bao lâu. Thật là lãng phí thời gian.
Nàng một lòng
chỉ muốn làm cho xong chuyện, để còn nhanh chóng hồi phủ, tránh cho
người trong Nghiêu phủ nhìn ra được manh mối, mặt khác còn có thể điêu
khắc ngọc kiện ngày mai chuẩn bị đưa cho Trịnh tiên sinh xem xét chỉ
bảo. Làm sao còn có tâm trí nghĩ tới sự vui vẻ cần chú ý trong chuyện
tình thú quanh co này, tiến hành theo trình tự chứ.
Nghe Thái úy diễu cợt như vậy, mặt mình cũng đỏ cả lên, lúc này ở đằng sau
bình phong không muốn đi ra, nghĩ rằng mình có phải nên mặc y phục vào
trước không? Vì thế lại bắt đầu sột soạt mặc y phục.
Nghiêu Mộ Dã đã nhiều ngày không được thân cận với tiểu phụ, trực giác như thể lại đeo lên tà vật của Quan Dương công chúa, bí bách chưa từng có như
ruộng khô đã nghìn năm.
Phòng ốc lúc này đã đóng chặt, tràn đầy hương thơm của nữ tử lượn lờ trong hơi thở, chỉ cách có
một tấm bình phong liền có thể giải quyết sự khô cằn đã lâu ngày được
hương thơm ấm nóng làm cho trơn bóng, lúc này nếu như lại coi trọng tiến hành theo trình tự, thú vui tao nhã chầm chậm thưởng thức vật phẩm tinh tế, thật không phải là nam nhân nữa rồi!
Vì thế liền bước nhanh qua đó, ôm mỹ nhân từ sau bình phong ra, sau đó liền
sải bước dài, ôm mỹ nhân ngã nhào lên trên giường, tiếp sau đó là màn
che giường lay động, nhất thời liền không thể ngừng lại được…
Qua nửa canh giờ, tiểu nhị khách điếm liền mặt mày ủ rũ leo lên trên lầu,
dán tai nghe ngóng, lại nhìn nhìn, lấy hết dũng khí gõ lên cửa.
Chỉ nghe thấy nam tử trong phòng thở hổn hển, ồm ồm nói: “Cút!”
Tiểu nhị của quán bây giờ nhìn vị khách độc thân không mang theo tôi tớ, y
phục thật là hoa mỹ, nhìn có vẻ cũng rất là hào phóng, lúc này đây còn
lo lắng do dự, không dám đắc tội.
Nhưng sau khi
nghe một tiếng “cút”, tiểu nhị ngược lại tức giận đến mức mở ra yết hầu: “Khách quan! Không phải tiểu nhân cố ý quấy rầy chuyện tốt của ngài!
Thực sự là tiểu điếm hôm nay còn có năm vị sư thái của Vân Từ Am đến ở
trọ, các người như vậy… giọng phóng túng như vậy… kinh văn của nhóm sư
thái đều không niệm tiếp được nữa rồi! Bọn họ làm ầm lên đồi trả phòng…
Trưởng quầy nói lữ điếm chúng tôi lợi nhuận ít, vẫn mong khách quan
thương xót chút vốn làm ăn này của chúng tôi…”
Còn không đợi tiểu nhị lải nhải xong, cửa phòng bị lực mạnh kéo giật ra,
chỉ thấy một nam tử quấn khăn trải giường quanh hông, trên cơ thể cơ bắp rắn chắc toàn là mồ hôi, ném túi tiền cho tiểu nhị khách điếm, lạnh
lùng nói: “Tiền này đã đủ rồi chứ? Gia điếm này ta bao rồi, đuổi hết
những ni cô kia ra ngoài cho ta!”
Cả một túi
toàn là vàng lá, tất nhiên là đủ rồi. Tiểu nhị khách điếm vui mừng rạo
rực cúi đầu vâng dạ với cửa phòng đã đóng kín, một mạch chạy xuống lầu.
Khi Nghiêu Thái úy lần nữa đóng cửa đi vào trong giường có màn che kia, ôm
lấy người đẹp mềm mại đang cuộn chặt trong chăn không dám lộ mặt, kéo
chăn ra, hung hăng hôn lên khuôn mặt đỏ ửng còn chưa hết kia nói: “Châu
Châu đừng xấu hổ, lần này nàng có thể la thoải mái không cần kiêng kị,
muốn kêu thế nào thì kêu thế đó là được rồi!”