Đã hào phóng bao toàn bộ lữ điếm thì đương nhiên không thể tùy tiện lãng phí được.
Cuối cùng Ngọc Châu cũng hiểu, một khi nam nhân nổi thú tính thì dù có là
đồng cỏ dại cũng sẽ bị giày vò tới Thiên Hoang Địa Lão. Thời điểm ra
khỏi lữ điếm đã là buổi chiều hôm sau.
Vẫn là nàng đeo mũ sa ra khỏi nhà trọ trước, rồi sau đó Thái úy đại nhân mới trả phòng ra sau.
Trên xe ngựa, thấy Ngọc Châu có vẻ không mấy hứng thú, Nghiêu Mộ Dã cảm thấy tức cười, hắn ôm bờ vai của nàng rồi nói,"Được rồi, vừa nãy không phải
ta chê cười nàng đâu, hờn dỗi vậy thật giống tiểu hài tử."
Ngọc Châu cho rằng cần phải đặt ra quy định một cách cặn kẽ với Thái úy,
nhưng nàng không biết nên mở miệng thế nào, nàng thoáng yên lặng rồi
khàn giọng nói, "Thái úy đối xử tốt với Ngọc Châu, trong lòng Ngọc Châu
luôn cảm kích và hoài niệm, nhưng chuyện gì cũng có giới hạn, lúc nào
cũng phóng túng thế này, cơ thể khó tránh khỏi suy nhược..."
Thái úy cảm thấy dáng vẻ nghiêm trang của Ngọc Châu lúc này giống hệt dáng
vẻ của tiểu sư thái cách vách ở lữ điếm hôm qua, hắn hôn lên môi nàng
đáp, "Lúc nào cũng đè nén mới là tổn hại tới cơ thể, Châu Châu, nàng
xem, hôm nay sắc mặt của nàng xinh đẹp căng bóng hơn nhiều so với hôm
qua, chứng tỏ trước kia là do không được tưới tắm đó, phải được tưới tắm bôi trơn nhiều hơn nữa mới tốt, bây giờ nàng đã có ta, ta sẽ không để
nàng phải cô quạnh đâu, nhưng mà cứ tới khách điếm hoài cũng không ổn,
lần sau chúng ta tới biệt việt ở ngoại ô kinh thành được chứ? Còn không
thì để đến đêm khuya ta đột nhập vào phòng nàng, chỉ cần nàng không kêu
lớn tiếng, tuyệt đối không thể kinh động tới bất kỳ kẻ nào."
Ngọc Châu không nói gì, nàng chỉ cảm thấy cái tên Thái úy này phải dùng câu
"Lòng tham không đáy, có bội thực mà chết cũng đáng đời" để hình dung.
Lúc trở lại Nghiêu phủ, Ngọc Châu xuống xe ngựa, còn Thái úy đại nhân bởi
vì đang ở ngày hưu mộc cho nên nhận lời mời của đám bạn thâm giao tới
phủ trạch chơi cờ.
Ngọc Châu trở lại
trạch viện của mình, mới vừa thay đổi y sam xong, chợt nghe thấy thị nữ
tới truyền báo, nói rằng Nghiêu phu nhân có lời mời.
Hóa ra Nghiêu phủ có khá nhiều khách tới, đòi hỏi Nghiêu phu nhân đang đích thân tiếp đón.
Khi Ngọc Châu bước vào, nàng phát hiện trong phòng khách ngoại trừ Nghiêu
phu nhân còn có cả Nghiêu tiểu thư, Bạch tiểu thư và vài vị phu nhân ăn
vận lộng lẫy. Hơn nữa, còn có mấy vị mặc áo vải tăng ni màu xám.
Thì ra ngày nay Phật giáo đã dần phổ biến rộng khắp, các tăng ni ở các chùa miếu ở vùng ngoại ô Kinh thành nếu cần tu sửa, xây dựng miếu thờ thì
đều sẽ tìm tới các phủ trạch trong kinh thành hóa duyên* cầu quyên góp,
còn quý nhân quyên góp có thể đề bút ghi lại tên cho ngôi chùa mới, coi
như lưu danh bách thế, tích một phần thiện duyên.
(*)hóa duyên: Tăng ni, đạo sĩ xin người bố thí, nhờ bố thí mà người tạo duyên lành với tiên phật, nên gọi là “hóa duyên”.
Lần này, quý nhân mà mấy vị tăng ni xin giúp đỡ chính là phu nhân Nghiêu phủ.
Mấy năm gần đây Nghiêu phu nhân một lòng tin tưởng Phật tổ, vả lại tăng ni
lần này tới xin giúp đỡ chính là nữ sư cô Quảng Tĩnh sư thái nổi danh
của Vân Từ Am, cho nên Nghiêu phu nhân với bọn họ đúng là rất tôn kính.
Nghe nói Vân Từ Am muốn xây lại, Nghiêu phu nhân bèn gọi vài phu nhân có quan hệ tốt tới, thay mặt mấy vị sư thái quảng kết thiện duyên*, tích
góp từng chút công đức.
*Quảng kết thiện duyên: là chỉ kết giao tốt nhân duyên rộng khắp.
Chỉ mới một buổi trưa mà số bạc từ thiện đã được xoay xở một cách ổn thỏa.
Chỉ có Bạch phu nhân cho rằng nếu vài vị nữ quyến thế gia xuất vốn tu
sửa miếu am thì lại có chỗ bất đồng rõ ràng với nơi khác. Nghĩ tới nghĩ
lui, bà chợt nhớ tới việc 20 năm trước Viên gia đã giúp đỡ xây dựng chùa miếu, chọn gỗ đàn hương điêu khắc tượng Phật, chỉ cần vừa bước vào đại
điện thì mùi đàn hương thoang thoảng khắp nơi, bức tượng Phật bằng gỗ
lại càng trở nên quý báu trang nghiêm. Trong một thời gian ngắn, hương
khói cường thịnh và lưu truyền rộng rãi.
Từ đó, Bạch phu nhân đã có ý tưởng về việc điêu khắc một bức tượng Ngọc
Quan Âm đặt trong điện, lấn át danh tiếng của bức tượng Phật gỗ đàn
hương kia. Do đó bà đã nêu ra đề nghị này, lập tức được các phu nhân
khác hùa theo. Vài vị nữ sư cô không biết tại sao mà mắt thâm quầng,
thoạt nhìn có vẻ như không được nghỉ ngơi tốt, đôi mắt xanh xao, tuy
nhiên gương mặt bọn họ vẫn lộ vẻ vui mừng, nếu việc này thành, danh
tiếng của Vân Từ Am sẽ không ai địch nổi, còn cần gì phải lo tiền nhang
đèn, dầu, tiền nữa?
Có điều, ý tưởng
này liệu có thể thực hiện được hay không, mấy vị phu nhân này đều không
phải thạo nghề chạm ngọc, đương nhiên không biết, đột nhiên Nghiêu phu
nhân nhớ tới Ngọc Châu, vì vậy bà bèn sai người đi mời Viên tiểu thư tới trò chuyện.
Khi Ngọc Châu lắng nghe
xong ý kiến của một vài vị phu nhân, nàng thoáng suy nghĩ rồi nói, "Nếu
điêu khắc Ngọc Quan Âm, khó khăn không phải về vấn đề điêu khắc, mà là
chọn được một khối ngọc thô có độ lớn thích hợp… Lúc trước tôn ngọc phẩm kính hiến cho Thái Hậu chính là khối ngọc nguyên liệu lớn hiếm thấy
trên thế gian, các vị phu nhân có thể tìm được khối ngọc thô thích hợp
hay không, thật sự khó nói..."
Nghe
vậy, Bạch phu nhân khẽ cười, "Nếu tìm không được, không bằng tiến cung
giải thích tỉ mỉ cho Thái Hậu, tôn ngọc điêu khắc kia vốn có khuyết
điểm, làm cho Thái Hậu không vui, nếu có thể đổi thành Bồ Tát được khắc
từ ngọc, coi như tích thành công đức, chuộc lại và bồi thường tội nghiệt bất kính trước kia..."
Dùng cống phẩm dành riêng cho Thái Hậu để điêu khắc tượng Phật? Trong mắt thứ dân, đề
nghị này có vẻ vô cùng hoang đường, nhưng lại chiếm được sự tán thành
của các vị phu nhân có mặt ở đây, không ai cảm thấy việc này có gì bất
ổn.
Ngọc Châu thầm thở dài, hoàng thất Đại Ngụy suy thoái, còn thế gia lại hưng thịnh, chỉ có ở trong thế gia
thì nàng mới lĩnh hội được thế nào là như bước vào cõi tiên.
Chỉ là vị Bạch phu nhân này cố tình tranh đoạt danh tiếng khắp nơi, không
biết nữ nhi của bà ở trong cung có khó đối phó hơn vị mẫu thân quá “ưu
tú” của mình không? Nếu thật sự nghiêm trọng thế, vậy cảnh ngộ của Nhị
tỷ nàng sẽ càng khó khăn hơn rồi. Nhớ tới cảnh bởi vì Bạch Quý phi mà
Nhị tỷ bị phạt, nếu nàng lại có có cơ hội tiến cung, nàng phải lập tức
nhắc nhở Nhị tỷ phải tìm cách tránh đi sự sắc bén của Bạch quý phi,
không thể bị nữ tử thế gia vọng tộc có căn cơ sâu trong triều coi là cái đinh trong mắt.
Lúc này Nghiêu phu
nhân mới lên tiếng: "Việc thiện này đáng ra ta nên gánh vác một mình,
không dám làm phiền chư vị phu nhân. Đáng tiếc gần đây nhị nhi tử của ta ban xuống gia quy, tiền phương căng thẳng, nó thân là Thái úy không thể hoang phí, nó muốn cùng các tướng sĩ tiền tuyến đồng cam cộng khổ. Ta
là mẫu thân, làm sao có thể phá hủy lời nói của nhi tử? Lần quyên góp
này chỉ sợ có lòng mà không có sức, nếu Bạch phu nhân thấy tiện thì có
thể thay ta chủ trì toàn cục, nhận được mỹ danh xây chùa này.
Nghiêu phu nhân đã nói trúng ý Bạch phu nhân, ban đầu Bạch gia chỉ là một thế
gia tầm thường ở Giang Nam, thanh danh còn xa mới vang dội bằng Nghiêu
gia và Viên gia. Về sau Viên gia rớt đài, Bạch gia thừa thế xông lên,
nhưng so với Nghiêu gia thì vẫn kém về danh vọng. Nếu lần này xây am,
danh tiếng có thể bay xa, quả đúng gãi trúng chỗ ngứa, huống hồ Nghiêu
phu nhân đã mở lời nhờ, vì thế sau một hồi khách khí, bà ta lập tức nhận lời.
Lần tụ tập quyên góp này đã có được kết quả viên mãn, mấy vị phu nhân lần lượt cáo từ.
Có điều, Bạch phu nhân muốn rèn sắt khi còn nóng, nhân tiện muốn nhắc qua
với Nghiêu phu nhân về hôn sự của Bạch Thanh Nguyệt. Dù Nghiêu nhi không muốn nghênh thú thì bà vẫn nên vì nữ nhi tìm kiếm một vị lang quân
thiếu niên khác của Nghiêu gia, bằng không với những thế gia khác, thật
sự là khó mà tương xứng để mà hứa hẹn chuyện chung thân cả đời.
Tuy nhiên đã nói chuyện cả buổi chiều, Nghiêu phu nhân dường như đã quá mệt mỏi, không còn hứng thú lắm, vì vậy Bạch phu nhân quyết định cáo từ
trước, ngày khác sẽ bàn lại.
Sau khi tiễn các vị phu nhân, Nghiêu phu nhân không vội cho Ngọc Châu lui ra.
Sau khi để nữ nhi về phòng, bà từ tốn tán gẫu vài chuyện thường ngày với Ngọc Châu.
Ngọc Châu thầm hiểu, trong lòng Nghiêu phu nhân chắc đã rõ chuyện hôm qua
hai người không về phủ, lời nói của bà có vẻ mang theo vài phần châm
biếm, "Gần đây Nhị Lang đã bớt phóng đãng hẳn so với ngày trước, thời
gian gần đây nó ở trong phủ nhiều hơn hẳn so với một năm trước. Có thể
thấy trong phủ này có một thê thiếp sẽ làm cho người ta hồi tâm, ưu việt hơn bất kỳ thứ gì. Lần đầu gặp con ta đã cảm thấy con là một người
thông tuệ trầm ổn, không tham mộ hư vinh, điểm này rất tốt, với thanh
danh của Nghiêu gia chúng ta không cần phải thêu hoa trên gấm làm gì,
không cầu công danh chỉ cầu không thất bại là tốt rồi."
Ngọc Châu nhận ra hàm ý trong lời nói của phu nhân, nàng cúi đầu đáp, "Phu nhân nói rất có đạo lý."
Nghiêu phu nhân cười, "Nếu như con đã hiểu rõ đạo lý này vật thì rất tốt, nghe nói hôm qua con và Nhị Lang đều không trở về, làm ta thấp thỏm cả đêm,
lúc nào cũng lo lắng cho hai đứa, sau này nếu không có chuyện gì quan
trọng thì con cũng nên khuyên nhủ Nhị Lang, đừng qua đêm bên ngoài phủ
trạch, không gì tốt bằng ở nhà, canh nóng trà thơm, sạch sẽ hơn bên
ngoài nhiều… Để hôm khác ta nói chuyện với Nhị Lang, chọn ngày lành
tháng tốt, con sửa lại kiểu tóc rồi tới ở trong viện Nhị Lang đi. Nó bây giờ chưa thú thê, con ở cạnh cũng có thể thay ta chăm sóc tốt cho nó.
Nghiêu gia chúng ta không phải gia đình xảo trá độc địa, đối xử với
thiếp thất cũng rất phúc hậu, ta thấy gần đây cơ thể con đẫy đà hơn rất
nhiều, là thời điểm tốt để sinh con đẻ cái rồi, có hài tử thì những năm
tháng về sau này của con cũng an ổn hơn."
Từ khi Ngọc Châu nhập phủ tới này, vị Nghiêu phu nhân này luôn đối xử thờ ơ với nàng. Trong lòng nàng chắc chắn rằng đó là bởi Nghiêu phu nhân cảm
thấy xuất thân của nàng thấp kém, ngay cả làm thiếp của Thái úy đều
không xứng. Đó là lý do mà Nghiêu phu nhân coi như không biết, mặc kệ
nhi tử phóng đãng một chút trong giai đoạn này.
Nhưng hôm nay bà đột nhiên thay nhi tử mở lời nạp thiếp, đúng là ngoài dự liệu của Ngọc Châu.
Nàng thoáng suy ngẫm, cho tới bây giờ Thái úy vẫn chưa nói rõ với phu nhân
về chuyện muốn nghênh thú nàng, đó chẳng qua chỉ là ước hẹn chót lưỡi
đầu môi, sau này nhỡ có hủy bỏ, đó cũng chỉ là chuyện của hai người, nếu mở miệng lấy việc chỉ làm chính thê để trả lời lấy lệ với phu nhân, tới lúc đó Nghiêu phu nhân nhất định không chịu, rồi bà lại qua nói chuyện
với Nghiêu Mộ Dã dẫn tới việc hai mẹ con bất hòa, tranh chấp, thế thì
thật không ổn. Vì vậy nàng thấp giọng nói," Cảm ơn phu nhân đã quá yêu
thương, nhưng Ngọc Châu đã lập ý không gả, Thái úy đã biết chuyện này,
bây giờ Ngọc Châu sống nhờ quý phủ đã quấy rầy quý phủ nhiều rồi, sau
này sẽ chú ý hơn, không để danh dự của Thái úy bị hao tổn..."
Nghiêu phu nhân nhướng mày, nếu bà không hiểu sai ý, thì đây đã là lần thứ hai vị Viên tiểu thư này uyển chuyển biểu đạt từ chối làm thiếp cho Nhị nhi tử nhà bà.
Tiểu cô nương này đúng là
thú vị, đã cùng với nhi tử nhà mình tay chân quấn quít rồi, nhưng lại có thái độ như vậy, nàng ta nghĩ gì thế?
Bà lập tức mỉm cười, không nhiều lời thêm nữa, chỉ lên tiếng, "Đã như vậy, ta cũng không tiện nhiều lời nữa, hai người cứ tự có chừng mực là được. À mà đứa nhỏ Xu Đình gần đây hay náo loạn đòi xuất phủ lắm, con có nghe nó nói qua gì không?"
Sau khi Ngọc Châu biểu hiện chưa từng nghe qua tiểu thư nói gì, Nghiêu phu nhân gật đầu, ra hiệu cho nàng có thể rời đi.
Có điều, khi Nghiêu Mộ Dã hồi phủ, Nghiêu phu nhân lại gọi hắn tới nội viện của mình.
Nghiêu Mộ Dã sải bước tới viện của mẫu thân. Chỉ thấy Nghiêu phu nhân đưa qua cho hắn một quyển gia phả thật dày.
Nghiêu Thái úy không nhịn được, ngẩng đầu lên hỏi, "Mẫu thân, đây là có ý gì?"