Nghe câu hỏi của Bạch Thiếu, Ngọc Châu cũng không cảm thấy vị Hầu Gia này nảy sinh hứng thú say mê đối với việc mài khắc ngọc.
Nghĩ tới tỷ tỷ của hắn cũng là Bạch phi trong cung, Ngọc Châu cảm thấy vẫn
nên nói chuyện thận trọng một chút mới tốt. Vì thế chỉ mỉm cười nói: “Có một chút tâm đắc, xin cáo từ tại đây.”
Nhưng Bạch thiếu mỉm cười nói: “Vừa hay thuận đường, có thể hộ tống tiểu thư một đoạn được không?”
Ánh nắng lúc này thật tốt, chiếu rọi làm cho nụ cười của Bạch Thủy Lưu mang theo thiện ý nồng đậm. Vị Bạch công tử thật là không phụ danh tính của
mình, làn da trắng nõn, giống như công tử thông thường được nuôi dưỡng
bởi thế gia trong kinh, khí chất văn nhã mang theo hơi thở cao quý trời
sinh vậy.
Nói một cách công bằng, nhìn bề ngoài vẫn thật là khiến người ta không ghét được.
Nhưng Ngọc Châu mặc dù yêu ngọc đến si mê, lại không phải kiểu si mê ngu
ngốc, nếu nói mấy lần trước cũng không quan sát thấy vị Bạch thiếu này
có tâm tư quá đáng nào, lại trong mấy lần tiếp xúc ngắn ngủi với vi Bạch thiếu này, nàng cảm nhận được một vài chỗ không ổn, vì thế xa cách nói: “Bạch Hầu Gia quá khách khí rồi, ta chỉ là một nữ tử mềm yếu, làm sao
dám làm phiền một nhất đẳng công hầu Đại Ngụy đưa tiễn? Càng huống hồ
ngài là vị hôn phu tương lai của Nghiêu tiểu thư, càng không dám phiền
quý thể.”
Bạch Thủy Lưu mỉm cười, cũng nghe hiểu được ám thị trong lời nói của Ngọc Châu, mở miệng nói: “Chính bởi vì
tiểu thư là nữ phu tử của Nghiêu tiểu thư, ta càng phải trọng đãi thật
tốt, muội muội ta cũng rất thích khắc ngọc, lần đó cùng tiểu thư học tập ở phủ một lần liền tán thưởng không ngừng với tay nghề của tiểu thư.
Đợi đến khi Nghiêu tiểu thư xuất giá, Viên tiểu thư nếu như không chê
Bạch phủ quê mùa, ta nguyện dùng số vàng lớn coi như thù lao cầu Viên
tiểu thư cùng tới Bạch phủ giảng dạy, đến khi đó Bạch mỗ nhất định lấy
lễ thiết đãi.”
Ngọc Châu lại thi lễ tạ ơn sự
thiết đãi với ánh mắt khác của Bạch thiếu: “Bạch thiếu khen nhầm rồi,
danh tượng về ngọc trong kinh thành mọc lên như rừng, có người nào không mang trong mình tuyệt kỹ? Ngọc Châu hổ thẹn không dám nhận hai chữ phu
tử này, đợi đến khi tiểu thư xuất giá, sợ rằng Ngọc Châu cũng phải cáo
từ hồi hương, không ở lâu lại kinh thành nữa, vẫn mong Bạch Hầu mời danh sư khác tới giảng dạy.”
Nghe Ngọc Châu khéo léo từ chối, Bạch Thủy Lưu cũng không nổi cáu, vị quý công tử so với bạn
tốt của hắn thì tính cách ngôn ngữ đều hiền hòa hơn không ít, hắn chỉ ôm quyền cười nói: “Nếu đã như vậy, tại hạ cũng không cưỡng cầu nữa, thời
gian còn dài, đợi sau này hẵng nói.”
Nói xong liền quay người đi ra khỏi ngõ nhỏ, đến đầu ngõ lên xe ngựa, rời khỏi Ông phủ.
Còn Ngọc Châu cũng đi qua cầu đá, ra khỏi ngõ nhỏ lên xe ngựa rời đi.
Bởi vì gợi ý của Trịnh tiên sinh. Ngọc Châu quay về rất nhanh lại chế tạo
phôi thô của vòng dược một lần nữa, lần này rất thuận lợi, sau khi phôi
thô thành hình, nàng điêu khắc tiếp những hoa văn nhỏ. Có điều không
giống với tác phẩm tùy ý mọi khi, lần này Ngọc Châu muốn làm hình dạng
vòng tay hoàn toàn mô phỏng theo chiếc vòng gốc, ngay cả một chút qua
loa đều không cho phép, bằng không nếu bị người ta nhìn ra được, chính
là khiến cho Nhị tỷ lâm vào hiểm cảnh.
Nhưng
không tới mấy ngày trong cung liền truyền tới phong thư. Người viết tất
nhiên là Tiêu phi nương nương, trong thư cũng chỉ là nói về tình hình
hồi phục của cơ thể trong mấy ngày này, lại nói tới chuyện hai ngày nữa
là nghi thức tế lễ quan trọng của Thánh Thượng, tế lễ cho các anh liệt
triều đại trước. Dù cơ thể nàng vẫn chưa hồi phục, nhưng cũng phải nỗ
lực vực dậy cùng với những tần phi khác cùng tham gia, vẫn mong Lục muội có thể điêu khắc một vài cây trâm mộc mạc đưa tới, vừa phù hợp với lần
tế lễ lần này có thể đeo được...
Ngọc Châu là
người thông minh, chỉ đọc một lần lập tức hiểu được, Nhị tỷ đây là đang
thúc giục mình mà! Trên lần tế lễ này, tất cả các tần phi trong cung đều sẽ tham gia, Nhị tỷ giả bệnh cũng trốn không được, đến khi đó nhất định sẽ có người phát hiện chiếc vòng trước nay chưa từng rời thân của Tiêu
phi nương nương bỗng nhiên không đeo, khi đó khó tránh khỏi sóng gió
liên lụy tới những thứ khác, tiếp tục nguy hại Nhị tỷ.
Ngọc Châu nhìn chiếc vòng chỉ điêu khắc được hơn nửa trong tay mình, trong
lòng nàng biết chỉ có thể suốt đêm vội vàng chế tác, mới có thể kịp thời hoàn thành.
Thức đêm như vậy, quả nhiên gia
tăng tiến độ, chình vào trước một ngày khi tế lễ diễn ra, Ngọc Châu cuối cùng cũng đã hoàn thành điêu khắc. Kiểm tra lại mấy lần, hai chiếc vòng tay dường như không kém nhau bao nhiêu, nếu không phải là tường tận tỉ
mỉ, khẳng định sẽ không phát hiện manh mối.
Ngọc Châu thầm thở ra một hơi, lập tức nhập cung gặp mặt Tiêu phi, đưa vòng
ngọc cùng với mấy chiếc trâm cài cho Tiêu phi. Hai tỷ muội lại nói
chuyện nhỏ nhặt suốt cả nửa ngày.
Tiêu phi nương nương hỏi Ngọc Châu: “... Muội cũng biết tin tức của Đại ca từ nơi lưu
đày được thả ra, huynh ấy nay đã trở lại trấn Ngọc Thạch, mặc dù dọc
đường chòng chành vất vả, phát sinh một trận bệnh nặng, nhưng đơn giản
không đáng ngại… tổ mẫu lại viết thư cho ta, hỏi ta có phải ở trong này
hòa giải hay không, nhưng ta làm gì có loại tự do đó… Ngược lại là muội
đã cầu tình Thái úy rồi sao?”
Ngọc Châu lắc đầu, nàng tất nhiên sẽ không nói cho Nhị tỷ, mình quả thực đã từng khéo léo
cầu tình Thái úy, hy vọng hắn có thể tuân theo luật pháp của Đại Ngụy,
mà phán xử lỗi lầm của Tiêu Sơn theo luật, chứ không phải vì hỉ nộ của
bản thân mà tùy ý gia tăng hình phạt.
Nhưng lúc
này không thích hợp nói cho Nhị tỷ biết, nếu không chẳng phải là càng
không nói rõ được quan hệ của nàng và Thái úy hay sao? Vì thế nàng chỉ
nói không biết sự tình, có lẽ là do quan phủ tra án, thẩm tra ra được
chỗ không ổn, lật lại bản án.
Cũng hy vọng Đại
ca trải qua lần giáo huấn lần này, có thể thay đổi chút tâm tính, tập
trung tâm tư chấn chỉnh lại sản nghiệp Tiêu gia, cũng coi như không làm
thất vọng tổ phụ đã qua đời.
Khi Ngọc Châu từ
trong cung của Nhị tỷ đi ra, vẫn là khẽ thở dài một cái, lúc đầu khi
nàng thỉnh cầu Thái úy, lời nói có hơi hàm súc còn khiến cho Thái úy cực kì không vui, bóng gió hỏi tỉ mỉ các loại tình tiết nàng cùng với Tiêu
Sơn trưởng thành. Lại bởi vì nàng trả lời qua loa có lệ nên Thái úy cực
kì nổi giận. Liên tiếp mấy ngày cũng không nói chuyện với nàng.
Nhưng kể từ đó, Ngọc Châu lại vui vẻ thanh nhàn, hận không thể khiến cho sự
phẫn nộ của Thái Úy kéo dài thời gian hơn nữa. Hôm nay nghe được lời của Nhị tỷ, nàng mới biết Thái úy mặc dù tức giận, lại vẫn bỏ qua cho Tiêu
Sơn một lần.
Bình tĩnh xem xét, coi như là đối
đãi một nữ tử vẫn chưa ở chung đến nhàm chán, Thái úy làm như vậy thật
là cẩn thận chu đáo rồi. Chỉ bởi vì mình đã oán trách ở Nghiêu phủ bị
hắn quản đến mức không có tự do, thậm chí sau đó Thái úy không hề hỏi
thăm tới hành trình của nàng, đối với chuyện cầu tình của nàng, gần như
là xin gì được nấy, ví như chuyện nàng cầu mỹ ngọc Nam Vực, Thái úy vậy
mà lại chỉ bảo người sửa sang lại một kho riêng xong, lại thu nạp ngọc
mỹ ở khắp nơi cung cấp cho nàng điêu khắc.
Trong lòng Ngọc Châu đối với Thái úy còn có cảm động và nhớ nhung. Nhưng mọi
chuyện nàng cầu với Thái úy, bản thân nàng lại chưa chắc có thể báo đáp
được. Nàng chưa từng trải qua mối tình đầu giữa nam và nữ, cũng không
biết yêu một người là tư vị gì, nhưng không muốn mắc nợ bất kỳ một người nào có ơn với mình.
Phải biết rằng Thái úy gần
đây rất hay nóng nảy, cũng là do nàng cứ không muốn có quan hệ thân mật
với hắn. Mỗi lần nhìn hắn híp mắt, không nói chuyện với mình, lại cứ
chăm chú nhìn ánh mắt của mình, cho dù Ngọc Châu là người học vỡ lòng
môn chung chăn cùng gối này quá muộn nhưng cũng hiểu được Thái úy đang
muốn gì.
Nếu như tương lai không thể hứa về khả
năng ở lại Nghiêu gia lâu dài mà Thái úy luôn muốn, bây giờ nàng cũng
nên báo đáp một hai điều rồi, chỉ làm vợ chồng mấy ngày ngắn ngủi, cũng
coi như là bồi thường cho Thái úy đại nhân…
Trong lòng đang nghĩ như vậy, khi đi ra khỏi cửa cung, liền gặp Nghiêu Mộ Dã vừa hạ triều…
Theo lý mà nói, nữ quyến ra vào hậu cung, cùng những thần tử hạ triều sẽ
không đi cùng một cửa. Không biết làm sao Thái úy đại nhân cố tình làm
như ngẫu nhiên gặp mặt, chính là thần tiên cũng ngăn cản không được.
Có điều Thái úy đại nhân đứng trước cửa cung mặc triều phục rất là rộng
rãi uy nghi, khuôn mặt kia cũng căng ra như sắp nứt, Ngọc Châu không
đành giả vờ như không nhìn thấy, liền đi qua nhẹ giọng hỏi: “Đại nhân hạ triều rồi sao?”
“Ừm.” Thái Úy thờ ơ đáp lại,
thuận tiện liếc nhìn lên khuôn mặt nàng, thấy trên đó là hai quầng thâm
lộ rõ ràng, chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm khó chịu, đây là làm cái
gì rồi, thức đêm thành bộ dạng như quỷ rồi! Cho dù trời sinh có dung mạo xinh đẹp, tuổi vừa đúng độ xuân xanh, lại qua mấy năm nữa chỉ sợ là sẽ
thức đêm thành từ nương* mặt vàng mất!
*Từ nương: mấy bà già chậm chạp
Trong lòng mặc dù có vẫn có chút bực bội, nhưng ồn ào mấy ngày, cũng chẳng
thấy nữ tử này chủ động đến làm lành, Thái úy cảm thấy không nên giống
như nữ tử không biết điều này không chịu thua kém, liền quyết định chủ
động cho nàng một bậc thang, để cho nàng thuận lợi đi xuống. Nhưng rốt
cuộc Thái úy không có thói quen tự mình cúi đầu trước, khuôn mặt tuấn
kiệt căng ra giống như mặt trống, qua một hồi lâu, mới nói: “Tối qua
thảo luận nghiên cứu quân tình quá mệt, không muốn cưỡi ngựa, không bằng vừa hay ngồi xe quay về cùng tiểu thư được không?”
Ngọc Châu đang muốn mở miệng nói: “Ở trước cửa cung nam nữ cùng ngồi chung
xe sợ là không được ổn cho lắm…” lại thấy Thái úy không đợi nàng trả
lời, đã nhanh nhẹn sải bước lên xe ngựa.
Ngọc Châu không còn cách nào khác, chỉ có thể bước nhanh theo, hy vọng càng ít người nhìn thấy.
Đợi lên xe ngựa, Nghiêu Mộ Dã ngồi xếp bằng: “Đã nhiều ngày ta ở lại quân
nha cùng với các đồng liêu tham thảo quân tình, nhất thời không thể quay lại phủ trạch, không biết tiểu thư ở trong nhà bận rộn những gì vậy?”
Ngọc Châu ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, nhẹ giọng nói: “Ta chỉ biết khắc
ngọc, những sở thích khác đều không có, chính là điêu khắc mấy vật nhỏ
chưa sử dụng đến mà thôi.”
Đối với đáp án này,
Thái úy không hài lòng lắm, lập tức sầm mặt nói: “Lẽ nào do tiểu thư
điêu khắc quá nhiều vật nhỏ, vốn không có thời gian nhớ tới tại hạ sao?”
Nay Nghiêu Mộ Dã đã nghiễm nhiên coi mình là vị hôn phu chưa cưới của Ngọc
Châu, mặc dù hắn lượng thứ cho tiểu phụ này không hiểu tình yêu, thiếu
đi chút lời ngon tiếng ngọt của nữ tử thông thường, nhưng hắn đã giận
dỗi hết mấy ngày, lại không nghĩ đến việc làm sao để dỗ mình, quả thực
đáng giận! Có khả năng liệt vào lỗi “thất xuất”*! Đợi sau khi thành hôn, cần phải truyền thụ từng điều một cho nàng, để cho nàng nhớ thật kỹ
phải coi phu quân là trời mà coi trọng...
*Thất
xuất: bảy lý do tiêu chuẩn khiến cho nam tử thời cổ đại bỏ vợ: không có
con, quan hệ nam nữ bất chính, không tôn trọng người lớn, cãi nhau, ăn
trộm, đố kị, căm ghét.
Nhưng khi Nghiêu Thái Úy
đang mặt lạnh mày chau yên lặng trù tính, nữ tử kia lại chầm chậm tiến
sát lại hắn, bàn tay nhẹ nhàng phủ lên cánh tay của Thái úy, không nói
chuyện, chỉ dùng đôi mắt như làn thu thủy kia lặng lẽ nhìn mình.
Tâm tư Thái úy dưới ánh mắt như nước kia, lập tức mềm đi vài phần, chỉ giơ
tay ôm nàng vào trong lòng, ra sức hít lấy hương thơm thoang thoảng trên người nàng nói: “Sao lại nhìn ta như vậy, là đang tự mình tìm đến rắc
rối hay sao?”
Ngọc Châu mặc dù tâm tư đã định,
lại không biết làm sao mở miệng gợi ý cho Thái úy, vì thế mím môi suy
nghĩ một hồi, rồi nhẹ giọng nói: “Chỉ nghĩ tới sự an nguy của Thái úy,
không biết Thái úy đang ở nơi nào, có bị nữ tử khác âm thầm dùng khóa
ngọc khóa lại hay không, còn vội vàng muốn hại…”
Nếu như là người ngoài nhắc tới chuyện này thì đến cả đầu mày Thái úy cũng
chẳng thèm cau lại, mà đã giơ tay chém xuống, giết người diệt khẩu cho
xong chuyện. Nhưng bây giờ lại là người con gái nhỏ yêu kiều với hai gò
má ửng đỏ làm nũng hỏi như vậy.
Thái úy chỉ có
thể nghiêm chỉnh đáp: “Nếu đã như vậy, vẫn mong tiểu thư tự mình kiểm
nghiệm một phen, xem “nó” có an khang hay không.”