Thịnh Thế Tiểu Thư
Cậu bé không để ý đến cô, mới vừa rồi bị một đám trẻ rủ nhau ném đá nên
hiện tại đầu và cả cơ thể của cậu đều rất đau, ánh mắt cậu dừng lại ở
những vết thương trên bắp chân, nước mưa lạnh lẽo làm quần áo cậu ẩm
ướt, cái lạnh dán vào da thịt khiến cậu vô cùng khó chịu. Dạ dày kêu lên một tiếng, kháng nghị vì đã lâu chưa có được ăn, cậu bé không biết lần
cuối cùng bản thân được ăn cơm là vào khi nào, cậu chỉ biết hiện tại
toàn thân đều đau đớn và cậu rất đói, cảm giác đói khát lạnh lẽo tràn
ngập trong xương tủy, nếu giờ phút này cậu là một con thú hoang, cậu
nhất định sẽ bổ nhào vào người đối diện, xé nát đối phương để thỏa mãn
cơn đói khát, bất quá sự thật lại không như những gì cậu tưởng tượng,
cậu là người và hiện tại cậu phải kìm chế cơn đói của bản thân.
Không nhận được đáp án Thịnh Hàm có chút thất vọng, nhưng nghĩ đến có lẽ vừa
rồi bản thân đã làm tổn thương đối phương sâu sắc lắm nên cậu bé mới
không chịu mở lòng với cô, tự bổ vào đầu những thứ cần thiết xong cô bé
liền lập tức phấn chấn trở lại, cô bé ngập ngừng mở miệng: “Chúng ta làm bạn được không?” Nếu như hai người kết bạn rồi thì cậu bé sẽ nhận ra cô hoàn toàn không có ý xúc phạm cậu, cậu nhất định là sẽ hiểu và tha thứ
cho cô, cũng như Kiều Ly vậy.
Bạn ư?
Cậu hơi cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch, đáy mắt hiện lên vẻ giễu cợt, không muốn suy nghĩ đến vấn đề này.
Chỉ có những đứa trẻ ngu ngốc mới cần bạn bè và chỉ có những đứa trẻ ngu ngốc đó mới tin vào tình bạn thôi.
Cậu bé vẫn tiếp tục im lặng, tựa như đang chìm vào thế giới của riêng mình, mặc cho thế giới bên ngoài luân chuyển thì cũng như không cùng cậu liên quan, bởi vì nó không có liên quan đến cậu. Một con người chỉ biết đắm
chìm vào thế giới của bản thân, bỏ qua tất cả, loại người này thường có
khuynh hướng chống đối xã hội rất lớn, dục vọng chiếm hữu cũng vô cùng
mạnh mẽ, là một con thú hoang mà không có bất kì người thợ săn nào có
thể thuần phục, loại người này, một là khiến người khác bị thương, hai
chính là bị người khác làm tổn thương. Có lẽ cậu cũng nhận thức điều này cho nên mới thu mình trong thế giới của bản thân để tránh đi tổn thương từ người khác nhưng điều đó không hề khiến cho cậu cảm thấy an toàn mà
ngược lại còn khiến cho cậu bị thương tích đầy mình.
“Chúng ta làm bạn được không?” Cô bé lập lại, giọng điệu vẫn mềm mại như trước, không hề nghe ra tia không kiên nhẫn trong đó.
Giọng nói mềm mại đánh thức cậu, đồng tử cậu bé mơ hồ rồi từ từ hiện rõ ra
gương mặt người trước mắt, cậu vốn không muốn đáp lại lời cô nhưng bụng
cậu vẫn không ngừng phát ra âm thanh kháng nghị, cơn đói cồn cào trong
bao tử cộng thêm vết thương trên người khiến cậu vô cùng đau nhức.
Cậu muốn mở miệng nhưng cổ họng cậu khô khốc, lại rất đau, cậu nuốt nước
bọt một cách khó khăn, giọng nói khàn khàn, không rõ ràng vang lên: “Tôi đói.”
Bạn, không phải là để lợi dụng sao?
Cô bé ngồi đối
diện hơi sửng sốt, tựa hồ như không nghĩ đến câu đầu tiên cậu nói lại là câu này, khóe miệng nhỏ nhắn có chút giương lên tạo thành hình chữ O,
trông vô cùng ngốc nghếch và đáng yêu, bất quá cậu cũng chẳng buồn bận
tâm, bởi vì lúc này trong đầu cậu chỉ có cơn đói dày vò, cảnh vật trước
mắt dù đẹp cách mấy cũng không lọt vào mắt cậu, huống hồ lại là người.
Cậu mím chặt môi không nói thêm gì, tựa như hai chữ này đã là cực hạn của
cậu, ánh mắt cậu tránh đi đôi mắt to tròn trước mặt mà nhìn vào một bên
má trắng nõn của cô bé, ánh mắt cô quá sáng, sáng như sao trên bầu trời, cậu sợ rằng nếu bản thân tiếp tục nhìn vào đó sẽ thấy được sự dơ bẩn
của bản thân, điều đó khiến cậu cảm thấy chán ghét.
“Anh đói...” Cô bé lập lại lời nói của cậu, sau đó cũng nhanh chóng nhận ra vấn đề: “Anh muốn ăn đúng không?”
Cậu bé chần chừ rốt cuộc cũng chịu thỏa hiệp mà gật đầu, cậu không biết đối phương có cho cậu ăn hay không nhưng giờ phút này cậu rất đói, thật sự
rất đói, hiện tại vấn đề quan trọng nhất chính là phải lắp đầy bụng của
bản thân nhưng trên người cậu không có tiền cho nên chỉ đành phải trông
cậy vào cô bé trước mặt.
“Em... em có bánh...” Giọng cô bé vui
vẻ, nhanh chóng mở chiếc cặp ở phía sau ra, từ trong một đống linh tinh
lấy ra một gói đồ ăn vặt, một thanh socola và một gói kẹo ngọt.
Cậu liếc nhìn cô một cái rồi lại nhìn ba bốn thứ cô đang ôm trong lòng,
toàn là đồ ăn vặt, chỉ có socola là có thể chống đói, tuy nhiên cậu vẫn
đưa tay lấy hết đồ ăn vặt trong lòng cô, sau đó xé cả thanh socola nhanh chóng cho tất cả vào mồm nhai, như sợ người khác giành của cậu.
Thịnh Hàm nhìn đồ ăn vặt mà bản thân thích nhất bị người khác cướp đi cũng
không có tức giận, bởi vì cô biết cậu đang đói, chỉ có những người đói
mới ăn một cách vội vàng như sợ người khác cướp lấy đồ ăn của chính
mình.
Cô đứng che ô cho hai người, bởi vì là chiếc ô cho trẻ con
nên nó khá nhỏ, nếu đứng xa nhau thì chỉ có thể che cho một người mà
thôi, vì vậy cô đành dịch gần vào người cậu, cậu tựa hồ như bị động tác
của cô làm cho giật mình, định lùi về sau nhưng phía sau là bức tường
lớn nên cậu chỉ có thể ngồi đó, không thể di chuyển, khoảng cách giữa
hai người được thu hẹp lại, vừa đủ ngồi cùng nhau dưới tán ô.
Cậu nhìn chằm chằm cô một giây, phát hiện cô chỉ muốn cho hai người không
ướt nên mới dịch lại gần cậu chứ không hề có động tác khác, lúc này cậu
mới yên tâm xé một gói đồ ăn vặt khác đổ vào miệng, không kịp nhai mà
chỉ nhanh chóng nuốt, may mắn là đồ ăn vặt cho trẻ con không có khiến
người khác bị mắc nghẹn, tuy nhiên hai má cậu lúc này cũng phình lên vì
chưa kịp nhai hết thức ăn.
“Anh ăn chậm một chút, không có ai
giành với anh đâu.” Nhìn cậu như vậy Thịnh Hàm có chút lo lắng, lo sợ
cậu sẽ bị mắc nghẹn, dù sao cô cũng là trẻ con, nếu cậu bị mắc nghẹn thì phải làm sao bây giờ?
Cậu không để ý tới cô, vẫn cứ cắm cúi nhét đồ ăn vào miệng.
Mưa vẫn không ngừng rơi, cả người cậu bé bị nước mưa làm ướt đẫm, Thịnh Hàm cũng không khá hơn bao nhiêu nhưng mà cả người đều không có bận tâm đến vấn đề này, một người là vì bị cơn đói quấy nhiễu mà không có tâm tư lo cho chuyện khác, một người vì nhìn người đối diện ăn đến chăm chú nên
không có phát hiện nước mưa rơi trúng người mình.
Thời tiết hiện
tại đã bước sang thu, so với cái nắng oi bức của mùa hạ thì không khí
trời thu có vẻ má mẻ hơn nhiều, vậy mà phần da trên mặt cậu có nhiều chỗ nức nẻ, mặc dù là vết nức rất nhỏ nhưng Thịnh Hàm vẫn có thể thấy được.
Có vẻ như... cuộc sống của anh trai này không được tốt lắm.
Thịnh Hàm trước giờ sống trong cung vàng điện ngọc, xung quanh cô luôn là
những thứ tốt đẹp nhất, trong mắt cô không hề xuất hiện qua cảnh tượng
nghèo đói, cho nên khi bắt gặp góc tối của xã hội thế này cậu nhịn không được mà tò mò, một cô gái sống trong ánh sáng hoa lệ, một khi gặp được
màn đêm sẽ nảy sinh sự tò mò, nhịn không được mà đến gần để tìm hiểu sự
khác biệt giữa hai người.
Đồ ăn vặt còn lại không nhiều nên nhanh chóng bị cậu bé xử lý hết, đủ loại mùi vị khác nhau tràn ngập trong
khoang miệng, có ngọt có mặn khiến cậu có chút khó chịu nhưng gương mặt
cậu bé vẫn không chút biểu cảm.
Cơn đói được giải quyết, mặc dù
không hoàn toàn nhưng cũng giúp cậu chống cự được một khoảng thời gian,
lúc này cậu bé mới nâng mắt nhìn cô, đôi mắt cậu rất đẹp, đó là một màu
đen tăm tối, tựa như màn đêm vô tận, không có bất kì ánh sáng nào lọt
vào, tĩnh lặng như dòng nước, lại lạnh lẽo như ánh trăng.
Cậu mấp môi như muốn nói gì đó, Thịnh Hàm không có nghe rõ nên ghé sát lại gần, gương mặt trắng noãn đột nhiên xuất hiện gần sát nơi chớp mũi khiến cậu bé giật mình, vội vàng kéo dài khoảng cách giữa hai người, bởi vì phản
ứng quá mãnh liệt mà chiếc ô cũng bị kéo về phía sau, mưa rơi ướt hai má cô bé.
Mưa rơi ngày càng nặng hạt, những hạt mưa không ngừng rơi xuống lộp bộp trên chiếc ô, vốn dĩ là hai người cùng che chung môht
chiếc ô thì hiện tại chỉ còn có một người, nước mưa rơi trên má cô,
Thịnh Hàm nâng tay gạt đi sợi tóc đang dính trên trán, gió lạnh thổi
tới, cơ thể nhỏ bé khẽ rùng mình theo phản xạ.
Cậu bé chuyển mắt, giả vờ như không nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Thịnh Hàm nâng tay, kéo chiếc ô về phía mình, đến khi vừa đủ che cho hai
người cô mới dừng lại động tác, khóe miệng cười cười: “Trời mưa lớn quá, anh nhỉ?”
“Anh định nói gì sao?” Thấy cậu bé đối diện tiếp tục
rơi vào im lặng, Thịnh Hàm lại nhẹ giọng mở miệng, cô vốn là người hòa
đồng, rất dễ bắt chuyện với người khác, ngay cả Kiều Ly lạnh lùng cô
cũng có thể kết bạn, vậy mà đối với người trước mắt lại không có cách
nào giao tiếp được.
“Có phải anh vẫn còn đói không?”
Cậu bé nhìn vào đôi mắt trong suốt như thủy tinh của cô, khẽ gật đầu.
Cô mím môi, phản ứng có chút khó xử, sau đó khoảng chừng một giây cô lại
tiếp tục đưa tay lục cặp của mình, lấy ra một hộp sữa, đưa cho cậu.
Ngón tay nhỏ hơi siết chặt, bộ dạng rõ ràng có chút không nỡ.
Ánh mắt cậu bé lạnh nhạt nhìn về phía cô, không chút do dự vươn tay giật lấy hộp sữa, làm như không thấy sự không nỡ của cô.
Răng nhỏ hơi cắn lấy cánh môi, ánh mắt cô chăm chú nhìn cậu chọc ống hút vào hộp sữa rồi không ngừng hút, vẻ mặt hơi tủi thân, đây là hộp sữa mà
buổi sáng Kiều Ly cho cô, là món quà đầu tiên mà bạn thân cô tặng, ngay
cả uống cô cũng không nỡ, vậy mà anh trai trước mắt lại không chút do dự hút một hơi hết sạch, Thịnh Hàm thật sự rất tủi thân nhưng nghĩ lại bản thân có thể giúp được người khác tâm trạng cô bé hơi tốt hơn một chút.
Nếu cô đem chuyện này nói cho Kiều Ly, liệu cô ấy có cho cô một hộp sữa khác không?
Hộp sữa là loại dành cho trẻ em nên chỉ cần hút vài ngụm là hết sạch, uống xong còn tiện tay vứt hộp rỗng sang một bên.
Ánh mắt cô bé nhìn theo hộp sữa rơi xuống mặt đất theo đường cong parabol,
môi mím lại thành một đường, sau đó cô quay đầu lại, bàn tay nhỏ nhắn
siết chặt lấy chiếc ô, giọng nói mềm nhẹ có chút luyến tiếc, nụ cười
gượng gạo đến đáng thương.
“Anh còn đói hả?”
Cậu bé không
trả lời khiến cô nghĩ rằng cậu vẫn chưa no, nhớ đến đồ ăn trong cặp đã
bị cậu giải quyết sạch, cô thấp giọng mở miệng: “Em... em không còn thứ
gì ăn được nữa.”
Cuối cùng, cậu bé cũng mỉm cười.
Thật ra
đó cũng không phải là một nụ cười, chỉ là khóe môi nhếch lên, như có như không, gương mặt đen thui của cậu chẳng có lấy một góc cạnh đáng nhìn,
chính là đôi mắt sâu như biển hơi híp lại, hơi thở lạnh lẽo bao quanh
người cậu bỗng để lộ một chút ấm áp, mà ấm áp đó vừa đủ để cho Thịnh
Hàm.
“Lôi Hành Liệt, tên tôi.” Giọng nói của cậu khàn khàn, lạnh lẽo như làn gió mùa đông.
“Em gọi Thịnh Hàm.” Cô bé cười híp mắt, cả gương mặt lúc này rực rỡ như cái tên của cô.
Thịnh Hàm không ngờ chỉ vì cuộc gặp gỡ ngày hôm nay mà tương lai của cô lại thay đổi hoàn toàn.
Mưa vẫn không ngừng rơi, một cơn gió thổi đến khiến thân thể nhỏ bé thoáng
run rẩy, cô nắm chặt chiếc ô trong tay, cậu bé nhìn thấy vẫn thản nhiên
như thường, tựa hồ như trước mặt cậu không hề có một cô bé cả người run
rẩy.
“Anh... anh không về nhà sao?” Mưa càng ngày càng lớn, cô
vốn dĩ là muốn tìm đường về nhà nhưng giữa đường lại gặp anh trai này
nên mới giúp đỡ đối phương, chỉ là nếu cô còn tiếp tục ở lai nơi này,
người nhà cô không liên lạc được với cô nhất định là sẽ lo lắng.
Lôi Hành Liệt nâng mắt nhìn cô, cũng không có đáp lại, môi cậu mím thành
một đường, ánh mắt đầy vẻ nặng nề mà tăm tối, chỉ là đối với một đứa trẻ ngây thơ đơn thuần như Thịnh Hàm, cô không thể nào hiểu hết được những ý nghĩa trong ánh mắt của cậu.
“Nhà?” Giọng nói cậu bé khàn khàn,
dưới cơn mưa nặng hạt thế này nghe tiếng được tiếng không, chính là
Thịnh Hàm ngồi sát bên cạnh cho nên cô có thể nghe thấy rõ ràng.
“Đã trễ thế này nếu em không người nhà em sẽ lo lắng.” Cha Thịnh mẹ Thịnh
suốt ngày bận việc ở công ty, chỉ có Hà mẫu và anh trai ở cạnh chăm sóc
cô, ngày thường có bác tài xế đến rước, giờ này cô hẳn đã về nhà, anh
trai có lẽ cũng đã ở nhà đợi cô trở về, hiện tại còn chưa thấy cô nhất
định là vô cùng lo lắng.
Cậu bé cúi đầu khiến người khác không nhìn rõ cảm xúc trên gương mặt cậu.
“Anh...”
“Tôi đưa em về.” Giọng nói cậu bé cứng rắn.
“Còn anh thì sao?”
“Không sao.”
“Được rồi.” Thịnh Hàm nghĩ anh trai này cũng đã mười một, mười hai tuổi có lẽ cũng biết đường về nhà nhưng cô thì khác, cô chỉ mới có tám tuổi thôi,
ngày thường có người đưa rước, bất quá hiện tại chỉ có một mình, qua
đường cô còn không dám qua, trên đường về nhà chỉ sợ là không không dễ
dàng.
Cậu bé đứng dậy, thật bất ngờ thay nhìn cậu như vậy mà còn
thấp hơn cả cô, thân hình ốm yếu như một cành cây đứng trước mưa bão,
hoàn toàn không có sức chống cự.
Cô đi theo cậu rời khỏi hẻm nhỏ, ở trên đường đi hai người im lặng không nói một lời, trời vẫn không
ngừng đổ mưa, âm thanh lộp bộp trên chiếc ô là tiếng động duy nhất có
thể phát ra giữa hai người.
Bên ngoài hẻm nhỏ là một con đường
lớn, khác hẳn với đường đến trường khi nãy hoang vắng không một bóng
người do trời đổ mưa, đường lớn này xe cộ vẫn không ngừng qua lại, không ít người che ô đi dưới mưa, đứng trước cảnh vật như vậy Thịnh Hàm có
cảm giác bản thân như mở ra một thế giới mới, một nơi náo nhiệt và đông
người.
“Hướng nào?” Giọng nói khàn khàn của cậu bé vang lên bên
tai cô khiến cô ngẩng đầu nhìn cậu, rồi lại nhìn xung quanh đường lớn,
lúc này bọn họ đang ở giữa con đường, trong đầu không ngừng hình dung
chuyến xe hàng ngày chở cô từ nhà đến trường, sau đó chỉ tay về phía bên phải.
“Đi thôi.”
Cậu bé bỏ lại một câu rồi nhắc chân bước về phía trước, Thịnh Hàm vội vàng cầm ô chạy theo che cho cậu, bước
chân cậu rất nhanh, rõ ràng thân hình còn thấp hơn cô vậy mà lại đi
nhanh như vậy, nhiều lần khiến cô không theo kịp và suýt té ngã vì đường mưa trơn trượt, may mắn là cô giữ thăng bằng tốt, khi cô ngẩng đầu lên
thì cậu bé đã đi xa rồi. Thịnh Hàm muốn nói lại thôi, cô nhanh chóng cầm ô chạy về phía cậu, đến gần mới để ý lúc này cậu đang đi dưới mưa, nước mưa rơi xối xả vào trên đầu tóc cậu khiến quần áo cậu ướt nhẹp, nước
mưa theo tóc chảy xuống gương mặt đen ngòm của cậu, không hiểu sao sao
cô lại cảm thấy ưu thương. Không biết có phải vì lúc nãy cậu phát hiện
cô không theo kịp hay không mà lúc này bước chân của cậu đã chậm lại,
sau đó định làm sóng vai đi bên nhau.
Lúc đi qua đường cô cứ ngập ngừng không dám qua, không biết đèn xanh đã đổi qua bao nhiêu lần đèn
đỏ, cậu bé vẫn im lặng không nói gì, cho đến khi đèn xanh bật đến thứ n
thì lúc này cậu đột nhiên nắm lấy tay cô.
“Đừng sợ.” Bàn tay cậu
nhỏ nhắn lại đen xì dính đầy bùn đất cầm lấy bàn tay trắng noãn của cô
quả thật là cách biệt một trời một vực, vốn dĩ là một bàn tay nhỏ bé
không hề có đủ năng lực để bảo vệ người khác nhưng giờ phút này Thịnh
Hàm lại cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết.
Có lẽ cuộc đời này cô
sẽ không bao giờ quên chuyện này, vào một ngày mưa tầm tả, người đànoong nắm lấy tay cô bước qua đường, bàn tay anh tuy nhỏ nhưng lại có lựa,
giây phút đó trong đầu cô chợt lóe lên một câu nói: “Có thể anh không
phải là ông vua của thế giới nhưng ở bên anh em lại cảm thấy an toàn.”
Khác hẳn với khung cảnh êm đềm lúc này của hai người, giờ khắc này ở Thịnh gia lại chẳng khác nào bầu trời đang nổi bão.
“Thiếu gia, tài xế nói là hôm nay có việc bận nên đến rước tiểu thư hơi trễ,
khi đến nơi thì lại không thấy bóng dáng của tiểu thư đâu.” Quản gia năm nay đã ngoài bốn mươi, ông đã làm việc ở Thịnh gia hơn hai mươi năm,
đối với tính tình của mỗi vị trong Thịnh gia đều thập phần rõ ràng,
thiếu nữ tuy trên mặt bình tĩnh nhưng đây là dấu hiệu trước khi hắn tức
giận.
“Cho nên không tìm thấy con bé?” Thiếu niên tựa người vào
ghế sô pha, sắc mặt tuấn mỹ lạnh như băng, toàn thân đều lộ ra cỗ khí
chất người lạ chớ gần.
“Nhiệm vụ của ông ta là đưa rước con bé đi về đúng giờ, chỉ vì một việc riêng mà lại bắt con bé phải đợi, hơn nữa
còn làm lạc mất con bé, bảo với ông ta ngày mai không cần đi làm nữa.”
Quản gia biết tính của Đại thiếu gia nói một không nói hai cho nên bèn vâng
một tiếng, chuyện này là tài xế không đúng, nếu ông ấy đã bận chuyện thì có thể nói vớ người khác để cho bọn họ đi đón tiểu thư, Thịnh gia không phải không có người làm, vậy mà... Quản gia thở dài, cũng không biết
tiểu thư đáng yêu của ông hiện tại đang lưu lạc nơi nào, mưa bên ngoài
lớn như vậy, có lẽ cô bé sẽ bị cảm, nghĩ đến đây ông cũng cảm thấy đau
lòng.
“Những người còn lại lập tức đi đến trường của con bé tìm
một lần nữa, đến những nơi con bé thường xuyên đến để tìm, nếu không tìm thấy...” Trên mặt thiếu niên đột nhiên nở một nụ cười ác liệt: “Các
ngươi nên biến mất theo con bé.”
“Vâng thiếu gia.” Người hầu vệ
sĩ trong nhà đều vội vàng chạy nhanh ra ngoài đi tìm, thứ bọn họ sợ
không phải là không tìm thấy tiểu thư mà là sợ hãi vị thiếu gia trước
mặt sẽ dùng cách gì đối phó họ.
“Thiếu gia đừng quá lo lắng, có
lẽ tiểu thư đã đến nhà bạn chơi mà quên gọi về...” Hà mẫu bên cạnh
khuyên can, bà làm nhũ mẫu của tiểu thư, đồng thời cũng là nhũ mẫu của
thiếu gia, tính khí thiếu gia từ nhỏ không tốt cho nên người trong Thịnh gia đều rất sợ thiếu gia, chỉ một câu nói của thiếu gia cũng khiến
người khác run rẩy.
“Con bé còn có bạn sao?” Thiếu niên nhíu mày.
“Thiếu gia quên rồi sao? Tiểu thư có nhắc đến ở trường tiểu thư có làm quen
được một người bạn, hai người họ có quan hệ rất tốt, tiểu thư thường
xuyên nhắc đến Kiều Ly tiểu thư.”
“Kiều Ly?” Cái tên hơi quen
nhưng hắn một chút cũng không có ấn tượng, nói cũng phải nếu là người xa lạ thì tại sao hắn phải nhớ?
“Có số điện thoại nhà họ Kiều không?”
“Không có.”
“Thiếu gia đợi chút, tôi lập tức đi tra.” Quản gia một bên thức thời mở miệng.
“Ân.”
Không khiến thiếu niên đợi lâu, quản gia đã tìm thấy số điện thoại bàn ở nhà
họ Kiều, hơn nữa còn đã bấm gọi, chỉ đợi đối phương trả lời.
“Reng reng...”
“A Ly, cháu đi nghe điện thoại dùm dì nhé?”
“Vâng ạ.”
Kiều Ly sau khi về nhà liền tắm rửa thay đồ, vừa mới ăn cơm trưa xong, cô
đang giúp dì giúp việc dọn bàn thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, dì giúp việc tay đang ướt cho nên cô chỉ có thể nghe máy.
“Vâng?”
“Thịnh Hàm ở đâu?” Giọng nói người đàn ông vang lên bên tai, trầm thấp nhẹ
nhàng, tựa như tiếng đàn vi ô lông, Kiều Ly đột nhiên nghĩ đến câu nói
mà Thịnh Hàm hay nói, anh cậu ấy có một giọng nói khiến người nghe phải
mang thai.
“Ai vậy ạ?” Trong lòng Kiều Ly đã có đáp án, gọi đến tìm Thịnh Hàm hẳn là người của Thịnh gia.
“Tôi là anh trai của Thịnh Hàm.”
“A?” Cô hơi ngạc nhiên, anh trai của Thịnh Hàm sao lại gọi cho cô, hơn nữa còn biết số của cô nữa?
“Anh Thịnh gọi có gì không ạ?” Kiều Ly biết Thịnh Hàm còn có một anh trai
nhưng cô chưa từng gặp mặt, cũng không biết đối phương là người thế nào.
“Thịnh Hàm đâu rồi?”
“Tiểu Hàm vẫn chưa về sao?” Kiều Ly hốt hoảng.
“Còn chưa.”
“Tiểu Hàm nói hôm nay người tài xe có việc bận nên đến đón cô ấy khá trễ, cho nên em muốn ở lại đợi cô ấy nhưng Tiểu Hàm lại bảo em về trước.”
Bên kia trầm mặc một lút, sau đó mới nói một câu “Tôi biết rồi” rồi nhanh chóng cúp máy.
“Tiểu Hàm...” Trả lời cô là những tiếng tút tút tút.
“Con bé không có ở nhà họ Kiều.” Sắc mặt thiếu niên hơi khó coi, còn chưa
đợi hắn nổ đóa thì người hầu lại vội vàng chạy đến, mang đến một tin tức làm nguôi cơn giận của hắn.
“Thiếu gia, tiểu thư trở về rồi...”
Trước cửa Thịnh Hạ Nhất Lâu.
“Đây là nhà của em?” Đây là nhà sao? Rõ ràng là một tòa lâu đài có được không?
“Đúng vậy.” Về đến nhà Thịnh Hàm thập phần vui vẻ, nhưng cô cũng luyến tiếc anh trai trước mắt này.
“Tôi về đây.” Cậu bé buông tay cô ra, trên đường đi cậu vẫn một mực nắm lấy
tay cô, bàn tay lạnh như băng lúc này cũng đã trở nên ấm áp hơn nhiều,
chính là cậu cũng luyến tiếc sự ấm áp này nhưng cậu vẫn phải trở về, nếu không chờ đợi cậu không chỉ là những lời chửi mắng mà còn là đánh đập
dã man nữa.
“Anh hãy nhận lấy ô đi nhé.” Cô đã về nhà, không cần
dùng ô nữa nhưng cậu bé thì ngược lại, mưa vẫn chưa chịu ngừng, nếu để
cậu về không thì cậu nhất định sẽ bị ướt cho mà coi, mặc dù hiện tại cậu có mang ô hay không cũng không có gì khác biệt nhưng cô không muốn cậu
bị cảm lạnh.
Cậu bé ngập ngừng, sau cùng vẫn nhận lấy chiếc ô,
cánh cửa mở ra, đợi đến khi người hầu cầm lấy ô ra che cho cô cậu liền
quay người rời đi, đầu cũng không thèm quay lại.
“Tạm biệt anh
trai.” Thịnh Hàm nhìn theo bóng lưng của cậu hét lớn, tiếng mưa lấn
tiếng nói của cô, cũng không biết cậu có nghe thấy hay không.
“Tiểu thư, cô đi đâu vậy? Có biết mọi người lo lắng cho cô lắm hay không?”
Thịnh Hàm được Hà mẫu dùng khăn bọc lại mà bế vào nhà, bộ dạng của cô
lúc này chẳng khác nào một chú cún đi lạc.
“Con không sao, Hà mẫu và mọi người đừng lo lắng.”
“Tiểu thư, sao cô lại không chịu ở lại trường đợi người đến đón? Cô đi một
mình về rất nguy hiểm có biết không?” Quản gia nghiêm mặt dạy dỗ Thịnh
Hàm.
“Con ở một mình rất sợ, hơn nữa trời còn mưa...” Thịnh Hàm
cúi đầu, bộ dạng vô cùng đáng thương khiến mọi người nhìn vào cũng không nỡ trách cô.
“Thằng nhóc đưa em về là ai?”
Giọng nói của thiếu niên khiến cô giật mình ngẩng đầu, nhìn đến gương mặt quen thuộc trước mặt, Thịnh Hàm mím môi: “Anh trai...”
“Người đó... là bạn mới của em.”
“Anh không cấm em kết giao nhưng đừng có kết giao lung tung, a miêu tiểu cẩu đều có thể làm bạn.”
Gương mặt cô bé lộ vẻ ngây thơ khó hiểu: “A miêu tiểu cẩu rất dễ thương,
chẳng phải anh cũng làm bạn với Sunny nhà chúng ta sao?”
Đối phương trầm mặc không nói, cũng không biết đang nghĩ gì.
Thịnh Hàm cúi đầu, thật ra cô rất rõ lời anh cô muốn nói, chính là đã là bạn
bè còn phải phân biệt nhiều thứ thế sao? Chẳng phải chỉ cần bản thân vui là được rồi sao?