Thịnh Thế Tiểu Thư
“A Ly, trưa nay dì Triệu có việc không đến, cơm mẹ đã nấu, đồ ăn để ở trong tủ, trưa về con tự ăn cơm có được không?”
Kiều Ly ôm cặp sách từ trong phòng đi ra, đi đến bên bàn ngồi xuống liền
nghe mẹ Kiều nói một câu như vậy, nhất thời sửng sốt một chút, sau đó
rất nhanh liền phục hồi: “Con biết rồi.” Tối qua cô cũng nghe mẹ cùng dì Triệu nói chuyện điện thoại, bởi vì bận việc nhà cho nên hôm nay dì
Triệu không có đến, thường thì mỗi tháng dì Triệu sẽ có hai ngày nghỉ,
hai ngày đó là khi cha mẹ Kiều đều không có bận việc nên sẽ ở nhà với
cô, cho nên công việc nhà không cần dì Triệu phải làm, những ngày còn
lại chính là do dì Triệu chăm sóc cô, đối với sự có mặt của dì Triệu tại Kiều gia, Kiều Ly sớm đã quen thuộc, nếu dì Triệu bận việc không đến cô cũng cảm thấy không sao, dù sao cô sớm đã quên với việc ở nhà một mình.
Dì Triệu chính là người giúp việc mà Kiều gia thuê, thường thì buổi sáng
bà đến cho đến sau buổi chiều sẽ ra về, công việc của bà ngoại trừ làm
việc nhà ra thì thời gian rảnh rỗi cũng sẽ canh chừng Kiều Ly, dì Triệu
làm việc ở đây cũng đã bảy tám năm, từ khi Kiều Ly vừa sinh ra đến nay,
cho nên mọi người ở Kiều gia đều rất tin tưởng bà, bà chẳng khác nào là
người mẹ thứ hai của Kiều Ly cả, bất quá người mẹ thứ hai này của cô
cũng có gia đình của riêng mình, nghe nói tối qua con trai dì Triệu bị
sốt, cho nên hôm nay mới xin nghỉ một ngày, nếu hôm nay đứa trẻ bớt sốt
thì buổi trưa bà sẽ đến chăm sóc Kiều Ly. Mẹ Kiều nghe vậy nên cũng
chẳng phản đối, Kiều Ly con gái bà là một đứa trẻ hiểu chuyện, từ nhỏ đã biết chăm sóc cjo bản thân cho nên bà rất yên tâm về cô, chỉ là dù cô
hiểu chuyện thế nào thì cô vẫn chỉ là một đứa trẻ, bà tất nhiên không
dám để một đứa trẻ thường xuyên ở nhà một mình.
Mẹ Kiều tên gọi
Liễu Tư, năm nay ba mươi tuổi, xuất thân từ nông thôn, Liễu gia chẳng
qua chỉ là một gia đình nhỏ ở nông thôn nhưng tư tưởng gia đình bà tiến
bộ hơn nhiều so với người khác, cho nên từ nhỏ bà đã được ăn học đàng
hoàng, cả Liễu gia chỉ có mình bà là con vì vậy cha mẹ Liễu đặc biệt kì
vọng vào bà rất nhiều, mà Liễu Tư cũng không để cha mẹ thất vọng. Mười
tám tuổi bà trúng tuyển vào một ngôi trường đại học có tiếng ở S thị, ở
đây bà vừa đi học vừa đi làm, mặc dù sinh ra và lớn lên ở nông thôn
nhưng Liễu Tư lại có một ngoại hình nổi bật so với những cô gái nông
thôn khác, da bà trắng noãn, gương mặt trái xoan thanh tú, ngũ quan cân
đối, tuy không phải đẹp đến mức khiến người khác phải quay đầu nhìn lại
nhưng cũng được xem là một mỹ nhân, hơn nữa thành tích bà cũng không tệ, cho nên ngày tháng ở đại học của bà trôi qua cũng xem như yên ổn.
Năm thứ hai đại học, bà gặp được cha Kiều, cha Kiều gọi Kiều Ngọc Kha, là
Ngọc Kha trong “Bất tẩm thính kim thược, Nhân phong tưởng ngọc kha”, cha mẹ Kiều đặt cho ông cái tên này là muốn ông có một cuộc sống tôn quý,
không phải lo cái ăn cái mặc, một đời làm quý nhân, con người của ông
cũng giống như cái tên của mình, ôn nhu như ngọc, lúc này ông là một
giáo thảo có tiếng trong trường, điển hình là ấm nam trong lòng các
thiếu nữ. Kiều Ngọc Kha ôn hòa lễ độ, người người yêu thích, mà Liễu Tư
khi đó là Hoa hậu giảng đường của khoa, bà không giống như các thiếu nữ
muội giấy, mềm mại yếu đuối, Liễu Tư tính tình khá lạnh lùng lại rất
cương quyết, thành tích đứng đầu, dung mạo tốt xem, gia đình cũng xem
như là đàng hoàng, cho nên khi đó bà có không ít người theo đuổi, Kiều
Ngọc Kha là một trong số đó.
Hai người như hai thái cực, tưởng
chừng sẽ không bao giờ va chạm nhau thì đột nhiên lại ở bên nhau, Kiều
Ngọc Kha đối với ai cũng ôn hòa xa cách, chỉ riêng đối với Liễu Tư là
nhu tình như nước, Liễu Tử bên ngoài được mệnh danh là Băng sơn giáo
hoa, khi đối mặt với Kiều Ngọc Kha lại dịu dàng chưa từng có, bốn năm
đại học, hai người ở bên nhau ba năm, tình yêu gặp không ít sóng gió
nhưng hai người bọn họ vẫn kiên định đối mặt, lựa chọn ở bên nhau, nhờ
vậy mà có kết cục tốt đẹp.
Kiều gia vốn không phải danh môn thế
gia gì, cha mẹ Kiều đều là những người làm công ăn lương, đối với con
dâu cũng không có yêu cầu cao, chỉ cần tính tình tốt là được, huống hồ
Liễu Tư lại là người có ý chí cầu tiến, dung mạo và thành tích của bà
lại khỏi phải bàn, gia thế Liễu gia cũng xem như trong sạch, mặc dù tính tình hơi lạnh nhạt với người khác nhưng từ từ thay đổi cũng không sao,
cho nên hôn lễ của hai người rất nhanh liền được diễn ra, một năm sau đó bà mang thai Kiều Ly.
Hiện tại Liễu Tư đang làm việc cho một
công ty tư nhân, mặc dù quy mô không lớn lắm nhưng cũng xem như là phát
triển, ba mươi tuổi bà được lên chức giám đốc thì cũng xem như là có
thành tựu, mọi người đều gọi bà là nữ cường nhân, mà quả thật là như
vậy. Người giữ chức vụ càng cao thì càng không có thời gian, phần lớn
thời gian của bà đều dành cho công việc mà không có thời gian ở bên cạnh chăm sóc Kiều Ly, Kiều Ngọc Kha trước kia là giáo sư ở trường đại học,
sau khi học xong ông được mời ở lại làm giảng viên, sau đó ông cũng cảm
thấy yêu thích công việc này của minhg nên quyết định trở thành giáo sư, công việc giảng dạy vốn chẳng chiếm bao nhiêu thời gian của ông nhưng
bởi vì biểu hiện của ông không tồi cho nên ông được mời tham gia vào
viện nghiên cứu. Tiền lương mặc dù không cao nhưng cũng đủ để sinh hoạt
gia đình, Kiều gia là gia đình dân chủ, mặc dù Liễu Tư là một nữ cường
nhân nhưng bà đối với người nhà luôn dịu dàng, bà luôn tôn trọng ý kiến
của chồng con, huống hồ Kiều Ngọc Kha vốn là yêu thích công việc này,
cho dù bảo ông đi làm công việc khác việc nhẹ lương cao thì ông cũng
không vui, hơn nữa Kiều Ly cũng không có phản đối chuyện này, mặc dù
biết bản thân sẽ xa cha mình nhưng chỉ cần ông được vui thì cô có thể
chịu đựng được. Kiều Ngọc Kha từ ngày vào viện nghiên cứu thì một năm
chẳng về nhà bao nhiêu lần, ông cảm thấy có lỗi với vợ và con gái nên
tháng nào cũng xin phép về thăm con hai ba lần, mua không ít quà cho cô, cuộc sống gia đình của ba người trải qua cũng xem như hạnh phúc.
“Ăn sáng xong con cứ để vào máy rửa bát, con không cần phải rửa đâu, có
biết chưa?” Liễu Tư lo lắng con gái ở nhà mình sẽ té ngã bị thương cho
nên cũng không quên dặn dò, mặc dù bà biết con gái hiểu chuyện nhưng bởi vì sự hiểu chuyện này của cô mới càng khiến bà cảm thấy đau lòng.
“Vâng ạ.” Kiều Ly một bên ngồi gặm cháo, một bên mở miệng trả lời.
Bữa sáng mỗi ngày của Kiều Ly đều là do đích thân Liễu Tư chuẩn bị, công
việc của bà đi sớm về trễ nhưng mỗi buổi sáng bà vẫn không quên dậy sớm
để chuẩn bị bữa sáng cho con gái, ở dưới khu nhà của bọn họ cũng có
không ít cửa hàng bán điểm tâm sáng, chính là Liễu Tư vẫn cảm thấy tự
bản thân mình làm sẽ tốt hơn, đó là sự quan tâm bà dành cho con gái,
ngoại trừ những trường hợp bất đắc dĩ nếu không bà sẽ không để Kiều Ly
tự mua bữa sáng ở ngoài.
“Mẹ phải đi rồi, hôm nay có cuộc họp
khẩn cấp, lát nữa con đi học một mình nhớ cẩn thận nhé?” Nhìn con gái
ngoan ngoãn ăn sáng, gương mặt của cô giống Kiều Ngọc Kha đến tám phần
khiến bà không khỏi nhớ đến chồng, tâm mềm đi một chút, gương mặt lạnh
lùng xuất hiện tia nhu hòa hiếm thấy.
“Vâng, mẹ đi làm cẩn thận,
đừng quá sức.” Kiều Ly quan tâm nói một câu khiến Liễu Tư cảm động, bà
cúi đầu hôn má con gái rồi mới cầm túi xách ra khỏi nhà, Kiều Ly đã có
thói quen mẹ đi làm sớm cho nên cô cũng chẳng oán trách gì, ăn sáng xong thì cô thu dọn bát đĩa, đang lúc để bát đĩa vào máy rửa bát thì thì
tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô rửa tay rồi mới đi đến
phòng khách.
“Vâng ạ?” Giọng nói của Kiều Ly mềm mại, ngọt như đường, hoàn toàn không giống với gương mặt lạnh tạnh của cô.
“A Ly, đã ăn sáng chưa?” Từ đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng
nói ôn nhu của người đàn ông, Kiều Ly vừa nghe liền biết ai gọi đến.
“Ba ba.” Giọng nói của cô có phần vui sướng: “Con vừa mới ăn xong, ba ba đã ăn chưa ạ?” Mặc dù công tác bận rộn nhưng một ngày hai lần sáng và tối, Kiều Ngọc Kha đều tranh thủ gọi điện thoại hỏi thăm tình hình hiện tại
của cô, cho nên ông tuy đi công tác xa nhà nhưng Kiều Ly cảm thấy ông
vẫn luôn ở bên cạnh cô, khiến cô chưa bao giờ có cảm giác bất an lo
lắng.
“Ba ba còn chưa có ăn, công việc bận rộn quá mà...” Nghe
giọng nói quan tâm của con gái, lòng Kiều Ngọc Kha không khỏi mềm mại
hơn một chút, tâm trạng khó chịu vì thức đêm nghiên cứu cũng tan thành
mấy khói, hiện tại ông chỉ muốn nhanh chóng được cấp trên phê duyệt đơn
nghỉ phép mà ông đã nộp lên để có thể nhanh chóng trở về ôm con gái vào
lòng.
Ai nói con gái chỉ là áo bông nhỏ của mẹ? Con gái còn là bảo bối của cha đó có được không?
“Ba ba, công việc tuy bận rộn nhưng ba cũng phải giữ gìn sức khỏe, ba ba
phải ăn sáng mới có sức làm việc.” Giọng nói mềm mại của Kiều Ly đột
nhiên nghiêm túc hẳn lên, cách nói chuyện của cô như bà cụ non khiến
Kiều Ngọc Kha bên kia không khỏi bật cười.
“Ba ba biết rồi, nghe lời con gái lát nữa ba sẽ tranh thủ ăn, tuyệt đối sẽ không để con gái bảo bối lo lắng.”
“Vâng.” Có được đáp án như mong muốn giọng nói của Kiều Ly lại tiếp tục mềm đi
xuống, cô quả thật là con gái do Liễu Tư sinh ra, mặc dù gương mặt của
cô giống hệt Kiều Ngọc Kha nhưng luận về tính tình thì Kiều Ly quả thật
là đúc từ một khuôn mà ra với Liễu Tư, ngoại trừ khi đối mặt với người
thân thì gương mặt cô luôn duy trì trạng thái không biểu cảm.
“Ba nghe mẹ nói hôm nay dì Triệu bận việc không đến, lát nữa đi học về con ở nhà một mình phải ngoan ngoãn có biết không?” Cha mẹ Kiều sống ở nhà tổ cùng với em trai Kiều Ngọc Kha, nhà tổ Kiều gia nằm ở ngoại ô S thị,
cách trường học của Kiều Ly có chút xa, đi xa cũng mất cả tiếng đồng hồ, nếu không ông đã đưa cô đến chỗ cha mẹ ông để hai người bọn họ chăm sóc cô, dù sao công việc của vợ chồng bọn họ đều rất bận rộn, phần lớn thời gian đều không thể ở cạnh chăm sóc cô, có khi còn để cô ở nhà một mình
suốt buổi tối, nghĩ đến việc con gái không người chăm sóc, Kiều Ngọc Kha không khỏi đau lòng thay cô.
“Con biết rồi, con sẽ ngoan ngoãn mà.”
“Một tuần nữa ba sẽ về, A Ly ở nhà ngoan nhé, lát nữa đi học nhớ cẩn thận.”
“Vâng, ba ba nhớ giữ gìn sức khỏe.”
“Con cũng vậy, yêu con.”
“Con cũng yêu ba.”
Cúp điện thoại Kiều Ly không khỏi nhìn xem đồng hồ treo trên đường, còn
khoảng nửa tiếng nữa mới vào học, bởi vì nguyên nhân đi bộ cho nên cô
phải đi sớm, giờ này là lúc thích hợp nhất. Cô đi đến bên bàn lấy cặp
sách, xem bản thân có để quên gì không, nhìn đến chiếc kẹp hình con bướm thì mím môi, sau một hồi đấu tranh tư tưởng cô quyết định không có lấy
chiếc kẹp ra, cô kéo khóa kéo lại rồi lấy chìa khóa đi ra khỏi cửa.
Học sinh tiểu học không có quy định phải mặc đồng phục ở trường, chỉ cần là quần áo phù hợp thì có thể mặc đến trường, cho nên mọi người không ai
mặc đồ giống ai, người giàu sang sẽ mặc những bộ đồ xinh đẹp sang trọng
còn người nghèo thì chỉ cần có mảnh vải che là tốt lắm rồi, cho nên
trong lớp mỗi người đều diện một màu khác nhau, xanh đỏ tím vàng màu nào cũng có.
Khi Kiều Ly vào lớp thì Thịnh Hàm còn chưa đến, cô đi
đến vị trí của bản thân ngồi xuống, trong đầu không khỏi nghĩ đến cuộc
gọi tối qua, anh trai Thịnh Hàm đột nhiên gọi cho cô hỏi về Thịnh Hàm,
lúc đó Kiều Ly thật sự không biết chuyện gì đang diễn ra bất quá cô có
thể đoán được có lẽ giờ đó Thịnh Hàm vãn chưa trở về, đang lúc cô định
hỏi về Thịnh Hàm thì đầu dây bên kia đột nhiên mất kết nối, hiện tại
Thịnh Hàm lại chưa đến lớp, đáy lòng cô không khỏi lo lắng, không biết
Thịnh Hàm có xảy ra chuyện gì hay khong?
Lúc này cửa lớp học mở
ra, Thịnh Hàm mặc một chiếc váy màu hồng bước vào, da Thịnh Hàm vốn
trắng cho nên dù cô có mặc màu hồng cũng không có vấn đề gì, hơn nữa
chiếc váy của cô thiết kế rất đẹp mắt, trên váy có rất hình thù của que
kẹo, làm nổi bật lên sự đáng yêu của nó, không hề giống với các chiếc
váy công chúa bánh bèo của người khác, từ khi Thịnh Hàm bước vào đã có
không ít người nhìn chằm chằm chiếc váy của cô, chính là không có ai
bước lên bắt chuyện.
“Tiểu Hàm, cậu đến rồi.”
Vị trí phía
trước Kiều Ly chính là của Lạc Hàm, hai người mặc dù không ngồi cùng bàn nhưng tình cảm còn tốt hơn bạn cùng bạn, chính xác mà nói đối với Kiều
Ly Thịnh Hàm chính là tia ấm áp duy nhất mà cô bắt gặp ngoại trừ những
người thân của mình, mà với Thịnh Hàm Kiều Ly lại chẳng khác nào một
người chị, Kiều Ly mạnh mẽ, Kiều Ly dịu dàng, Kiều Ly ngoan ngoãn, những thứ cảm xúc đó Kiều Ly chỉ thể hiện với một mình cô, cho nên Kiều Ly ở
trong lòng cô có một vị trí đặc thù, không phải là người thân nhưng lại
thân hơn cả bạn thân.
“Tiểu Hàm, ngày hôm qua cậu đi đâu vậy?”
Thịnh Hàm ngẩn ra, đáy mắt hiện lên tia sửng sốt.
“Hôm qua anh cậu gọi điện cho tớ, có phải khi đó cậu vẫn chưa về nhà không?”
Anh cô gọi điện cho A Ly?
Anh cô vậy mà lại gọi điện cho A Ly?!
Anh cô lại chủ động gọi điện thoại cho người khác, hơn nữa người đó lại là A Ly!
Anh cô còn chưa bao giờ gọi điện thoại đến cho cô!
À, cô quên mất bản thân không có điện thoại, Thịnh Hàm ảo não nghĩ, bất
quá Đại thiếu gia ngạo kiều nhà họ Thịnh vậy mà lại chủ động gọi điện
cho người khác đúng là khiến người kinh ngạc, cô nghe Hà mẫu nói lúc nhỏ anh trai cô bị bệnh suýt nhập viện, cha mẹ Thịnh khi đó không ở nhà,
chỉ có người hầu trong nhà chăm sóc, quản gia gọi điện thoại cho cha mẹ
Thịnh nhưng rồi không kết nối được, đợi đến khi cha mẹ Thịnh trở về thì
anh trai cô đã hết bệnh, bất quá từ đó về sau anh trai cô rất ít khi gọi điện thoại cho người khác, Hà mẫu nói là anh trai cô giận dỗi, một lần
giận này chính là sáu năm, đến hiện giờ vẫn còn đang giận.
Anh
trai cô chủ động gọi cho Kiều Ly là bởi vì lo lắng cho cô, nghĩ vậy
Thịnh Hàm cảm thấy tốt hơn nhiều, ít nhất trong lòng anh trai cô vãn còn có chút địa vị.
Nhận thấy cảm xúc của Thịnh Hàm biến đổi liên tục, Kiều Ly có chút lo lắng mở miệng: “Cậu không sao chứ?”
“Tớ không sao, chính là ngày hôm qua sau khi cậu về rồi tớ đợi lâu vẫn chưa thấy xe đến đón nên đành phải đi bộ về.” Thịnh Hàm một bộ dạng bất đắc
dĩ trả lời, cô biết rõ lời này nói ra chắc chắn Kiều Ly sẽ mắng cô,
chính là so với việc ở trường đợi một mình cô thà đi bộ về còn tốt hơn.
“Đi bộ? Sao cậu lại đi bộ về chứ? Lỡ như ở trên đường xảy ra chuyện gì thì
sao?” Hàng ngày Kiều Ly thường hay đi bộ về cho nên đường xá ở nơi này
cô sớm đã quen nhưng Thịnh Hàm thì khác, từ nhỏ đến lớn cô ấy đều được
tài xế trong nhà đưa đón, đối với đường xá chỉ sợ không hề biết rõ, nếu
như lạc đường thì phải đi đâu kiếm cô ấy đây?!
“Tớ không sao mà,
cậu không biết lúc đó ở trường một mình tớ sợ hãi thế nào đâu, âm u lạnh lẽo, tớ sợ tớ sẽ bị bắt đi giống như trong phim vậy.”
“Cậu lại xem phim kinh dị nữa đúng không?”
“A, có một chút.” Thịnh Hàm rụt cổ, lo sợ bị Kiều Ly mắng.
Kiều Ly thở dài: “Rõ ràng là sợ mà sao lại cứ xem đi xem lại chứ?”
Thấy Kiều Ly không có nổi giận, Thịnh Hàm vui vẻ cười: “Có người xem cùng tớ sẽ không sợ.”
Kiều Ly bị bộ dạng này của Thịnh Hàm chọc cười, cũng không có truy cứu
chuyện cô tự đi bộ về qua nữa, hôm nay Thịnh Hàm có thể đến trường thì
hẳn tối qua cô ấy cũng đã bình an về nhau, như vậy có nghĩa là cô ấy
không có xảy ra chuyện gì, nghĩ đến đây tâm tình lo lắng không yên rốt
cuộc cũng buông xuống.
“Ngày mai cậu nhớ đeo kẹp con bướm mà tớ tặng cậu nhé!”
Cô ngẩng đầu nhìn Thịnh Hàm, hôm nay Thịnh Hàm buộc tóc hai chùm, đồ buộc
tóc hình cái nơ trông có vẻ vô cùng đáng yêu, chỉ là trên tóc cô ấy
không có đeo chiếc kẹp con bướm, cô cúi đầu nhìn chiếc kẹp trong tay,
thầm nghĩ có lẽ Thịnh Hàm đã quên rồi, chính là trong lòng không khỏi có chút thất vọng.
“A Kiều Ly, cậu làm gì mà cứ nhìn chằm chằm tay
mình thế?” Một cô bạn cùng lớp thấy đang đứng trò chuyện với bạn cùng
bàn, nhìn thấy hành động của Kiều Ly không khỏi cúi đầu nhìn theo, Kiều
Ly muốn giấu đi nhưng đã muộn.
“Oa, đây chẳng phải là kẹp tóc của Thịnh Hàm sao?” Cô bạn lập tức chụp tóc kẹp tóc trên tay của Kiều Ly,
đưa lên trước mặt mọi người.
“Trả cho tớ.” Kiều Ly buồn bực,
giọng nói có chút lạnh lùng, cô muốn cướp lại chiếc kẹp nhưng cô bạn đó
đã nhanh chóng chạy qua bên kia.
“Trả cho cậu?” Cô bạn đó cười cợt: “Đây là của Thịnh Hàm, có trả cũng phải trả cho cậu ấy, sao lại trả cho cậu chứ?”
Thịnh Hàm ngơ ngác, định mở miệng gọi Kiều Ly lại thì thấy Kiều Ly đã chạy về phía bên kia, ý đồ muốn lấy kẹp tóc lại.
“Trả lại đây!”
“Cậu ăn trộm của Thịnh Hàm đấy à?” Cô bạn không khỏi phóng to âm thanh khiến mọi người trong lớp đều nghe thấy, nhất thời cả lớp ầm ầm như một cái
chợ.
“Cái gì? Kiều Ly trộm á?” Một cô bạn gần đó nghe tỏ vẻ không thể tin được.
“Trộm cái gì?” Người bên cạnh khó hiểu.
“Kẹp tóc của Thịnh Hàm.”
“Kẹp tóc con bướm đó sao?”
“Đúng rồi, chính là nó.”
“Kẹp tóc đó cũng đâu phải rất quý, chẳng lẽ Kiều Ly không có tiền mua à?” Một cô bạn khác mở miệng châm chọc.
“Hình như gia đình cậu ấy cũng đâu phải rất nghèo?” Một người khác ngập ngừng.
“Mẹ cậu ấy hình như còn là giám đốc công ty đó.”
“Không phải chứ, cậu nhìn đồ cậu ấy mặc kìa, chẳng khác nào con nhà nghèo.”
“Nghèo quá nên không có tiền mua kẹp là đúng rồi.”
“Hai người đó rất thân mà, chắc không có chuyện đó đâu.” Cũng có một số người lên tiếng thay Kiều Ly.
“Đúng đó, Kiều Ly không giống loại người đó.”
“Chắc là có hiểu lầm rồi.”
“Vũ Phi Phi chưa hỏi rõ mọi chuyện mà đã nói Kiều Ly như vậy, chẳng phải là có chút quá đáng sao?”
“Như vậy thì quá đáng thật, chưa gì đã kết tội người khác rồi.”
“Nếu chuyện này là hiểu lầm thì người mất mặt nhất chính là Vũ Phi Phi đó.” Một cô bạn khác xấu xa cười.
“Kiều Ly, Thịnh Hàm chẳng phải bạn thân của cậu sao? Sao cậu lại đi ăn trộm
đồ của cậu ấy chứ?” Cô bạn cầm chiếc kẹp con bướm trong tay, giọng nói
không khỏi cao hơn vài phần, gương mặt cô cũng đỏ lên vì buồn bực, đám
người thật đáng ghét, rõ ràng là đang nói về Kiều Ly, sao đột nhiên lại
nói đến cô chứ? Cũng tại Kiều Ly suốt ngày dính lấy Thịnh Hàm, lại còn
làm bộ làm tịch khiến giáo viên yêu thích cho nên đám người này khi nói
xấu cô ta mà cũng kiêng kỵ.
“Trả đây, tớ không có ăn trộm.” Gương mặt Kiều Ly lúc này đã phủ một lớp băng sương, thái độ rõ ràng là đang
tức giận, chỉ là cô chưa có bộc phát mà thôi.
“Đủ rồi!” Thịnh Hàm nghe nãy giờ rốt cuộc cũng biết được chuyện gì đang diễn ra, cô không
thể tiếp tục ngồi nghe đám người này nói xấu Kiều Ly được nữa, cô đi đến bên cạnh giựt lấy chiếc kẹp từ tay cô bạn đó, gương mặt nhỏ nhắn hiện
lên vẻ giận dữ: “Các cậu thôi đi có được không? Đó là kẹp tóc tớ tặng
cho Kiều Ly, bọn tớ mỗi người một cái, các cậu không được nói Kiều Ly là trộm.”
“Đặc biệt là cậu đó Vũ Phi Phi, cậu không cảm thấy bản
thân mình quá đáng sao? Còn chưa hỏi rõ ràng mà đã kết tội người khác,
cậu không cảm thấy mình vu oan cho người khác à?”
“Còn nữa, đây
vốn là chuyện của tớ và Kiều Ly, có liên quan gì đến cậu mà cậu lại xen
vào? Vũ Phi Phi, cậu rảnh quá không có gì làm hả? Tớ cảnh cáo cậu, cậu
đừng có mà gây sự với Kiều Ly, nếu không tớ sẽ méc cô đó!”
Vũ Phi Phi chính là cô bạn đã giựt kẹp tóc từ tay của Kiều Ly, lúc này bị
Thịnh Hàm mắng đến mức không nói nên lời, trong ấn tượng của mọi người
Thịnh Hàm trước giờ là một cô bé vui vẻ hòa đồng, bất kì ai cũng có thể
kết bạn, vô hồn nhiên, rạng rỡ như thái dương, học chung gần hai năm mọi người vẫn chưa nhìn thấy cô nổi giận bao giờ, không ngờ lúc này đây khi cô nổi giận lên lại đáng sợ như vậy, lời nói sắc bén, khí thế hơn
người, nói đến Vũ Phi Phi á khẩu không nói nên lời.
“Nhìn kìa, Thịnh Hàm nổi giận rồi.”
“Cũng tại Vũ Phi Phi thôi, hai người đó vốn là bạn thân, cậu ta mắng Kiều Ly chẳng khác nào mắng Thịnh Hàm?”
“Tiểu công chúa của Thịnh gia không phải muốn trêu chọc là trêu chọc được.”
“Vũ Phi Phi còn không nhìn rõ bản thân là ai, lại đi trêu chọc vào Thịnh Hàm.”
“Chiếc kẹp đó là của Thịnh Hàm, Thịnh Hàm tặng cho Kiều Ly thì sao có thể nói là Kiều Ly trộm được chứ?”
“Hai người đó là bạn thân với nhau, dùng chung một thứ cũng chẳng hiếm lạ gì, ngược lại là Vũ Phi Phi không biết tốt xấu.”
Ở thành phố S có ai không biết đến danh tiếng của Thịnh gia, danh gia
vọng tộc, tuyệt thế hào môn, không phải là loại nhà giàu mới nổi như Vũ
gia có thể so sánh. Thịnh Hàm là tiểu công chúa của Thịnh gia, Thịnh gia bên kia đối với Thịnh Hàm cưng chiều vô đối, chỉ cần là thứ Thịnh Hàm
muốn Thịnh gia đều sẽ tận lực thỏa mãn, mặc dù mẹ Kiều Ly là giám đốc
của một công ty cũng xem như có tiếng tăm nhưng những thứ đó ở trong mắt nhà họ Thịnh lại chẳng là gì cả, thế nhưng Thịnh gia lại không phản đối Thịnh Hàm cùng Kiều Ly kết giao với nhau, vì sao? Đó là bởi vì Thịnh
Hàm thích. Những đứa trẻ trong giới quý tộc thường trưởng thành hơn
những đứa trẻ trong gia đình bình thường, từ nhỏ bọn chúng đã được dạy
dỗ là phải đặt lợi ích của gia tộc lên hàng đầu, bọn họ đều hiểu rõ sự
sâu xa trong mối quan hệ giữa Thịnh Hàm và Kiều Ly, trong lớp này địa vị của Thịnh Hàm là lớn nhất, cho nên ngày thường cũng không có ai chủ
động đi trêu chọc cô, đồng thời đối với Kiều Ly cũng kiêng kỵ vài phần,
cho nên lúc này đây thấy Thịnh Hàm tức giận, mọi lời chỉ trích đều nhắm
về hướng Vũ Phi Phi.
“Các cậu... các cậu quá đáng lắm!” Đột nhiên bị mọi người quay lưng, tâm tình Vũ Phi Phi vốn đang buồn bực lại hóa
thành ủy khuất, cô nhìn Kiều Ly với đôi mắt đầy lửa giận rồi lại chạy đi mất.
Vũ Phi Phi đi rồi, trong lớp yên tĩnh đi nhiều, mọi người ai về chỗ nấy, không ai có ý định nhắc lại chuyện này nữa.
“A Ly thật sự xin lỗi, tớ quên mất...” Ngày hôm qua cô về nhà chỉ suy nghĩ đến anh trai kia cho nên đem chuyện chiếc kẹp quên mất, nếu không cũng
không có xảy ra chuyện này.
“Không sao đâu.” Gương mặt lạnh lùng
của Kiều Ly đã tan đi nhiều, ở trước mặt Thịnh Hàm, cô liền khôi phục bộ dáng ngày thường của mình, trong lòng cô đối với chuyện này cũng không
hề tức giận, chỉ là hơi thất vọng vì Thịnh Hàm quên mất nó mà thôi.
“A Ly, để tớ kẹp tóc cho cậu.”
“Không cần đâu.”
“Mai tớ mang kẹp, tớ hứa đó, cho nên cậu hôm nay cậu đeo nó trước có được
không?” Ngữ khí Thịnh Hàm cứng rắn, tựa hồ như nhất định phải đeo kẹp
này lên tóc của Kiều Ly mới thôi, lần đầu tiên Kiều Ly nhìn thấy đôi mắt Thịnh Hàm bộc lộ sự kiên định như vậy, cho nên cũng để mặc cô kẹp tóc
cho mình.
“A Ly, đừng giận tớ nhé.”
“Không đâu.” Kiều Ly cười, tình bạn của chúng ta sẽ không vì một chiếc kẹp mà biến mất đâu.
Thịnh Hàm thấy vậy cũng mỉm cười, cô biết Kiều Ly sẽ không giận cô nhưng mà
cô lại giận chính mình, giận bản thân quên mất lời hứa với Kiều Ly,
khiến cô ấy bị mọi người hiểu lầm, sau này cô tuyệt đối sẽ không để
chuyện này xảy ra lần nữa.