Thịnh Thế Tiểu Thư
“Reng
reng, reng reng.” Chuông tan học vừa vang lên, một đám trẻ nhỏ nhanh
chóng thu dọn cặp sách chạy ra khỏi cổng trường, trường tiểu học vốn
không đông học sinh, giáo viên cũng lần lượt ra về, nháy mắt trong phòng học chỉ còn lại hai người.
“Tiểu Hàm, cậu còn chưa về sao?” Cô
bé mặc một chiếc váy màu vàng, chiếc váy nhìn có chút cũ kĩ, tựa hồ như
đã giặt đi giặt lại rất nhiều lần, bất quá nhìn không hề bẩn mà ngược
lại còn rất sạch sẽ, tôn lên thân hình nhỏ nhắn có chút đáng yêu của cô
bé, mái tóc đen dài như mực được xõa ở phía sau lưng, hai bên tóc mai ôm lấy gương mặt thanh lệ.
Đối diện cô là một cô bé mặc chiếc váy
màu lam, chiếc váy được thiết kế đơn giản, không phải là kiểu công chúa
cầu kì mà các bé gái yêu thích, vốn không có gì nổi bật, nhưng chất liệu của váy rất mềm, mặc vào mùa hè sẽ cảm thấy mát mẻ, làn da cô vốn trắng kết hợp với màu lam của chiếc váy càng khiến cho cô thêm phần xinh đẹp, mái tóc đen được buộc thành hai bím tóc, trên tóc còn cài một chiếc kẹp hình con bướm, nhìn qua có chút đáng yêu.
“Chưa, hôm nay bác tài xế có việc nên đến trễ một chút.” Cô bé váy lam gọi Tiểu Hàm mỉm cười,
nhanh chóng thu dọn cặp xách, không quên bỏ luôn gói đồ ăn vặt trên bàn
vào cặp, cô bé đối diện nhìn thấy cảnh này có chút bất đắc dĩ, không rõ
vì sao Tiểu Hàm lại thích ăn đồ ăn vặt như vậy, mỗi ngày đều đem theo
một đống, ra về liền chỉ còn lại một ít, cô nghi ngờ bụng nhỏ của Tiểu
Hàm là bao tử không đáy, nếu không làm sao có thể chứa hết được đống đồ
ăn đó? Bất quá cô cũng không có tỏ thái độ gì, đây là sở thích của mỗi
người, người khác không có tư cách bình luận, đợi sau khi Tiểu Hàm thu
dọn xong hai người nhanh chóng ra ngoài, hàng lang bên ngoài vắng lặng
chỉ còn lại tiếng giày ma sát với sàn nhà.
Vừa mới khai giảng
không lâu, thời tiết đã vào thu, trời thu thường kèm theo mưa vào sấm
chớp, bây giờ đã là hơn mười giờ sáng, ánh mặt trời chói chang nhanh
chóng được thay thế bằng những đám mây màu xám, bầu trời nhìn qua có
chút âm u, mây đang không ngừng theo gió thổi đến, mang cho người khác
cảm giác mưa sẽ rơi xuống bất kì lúc nào.
Đã qua giờ tan trường
được mấy phút, ngoài cổng trường tiểu học lúc này cũng chỉ còn một vài
học sinh, khu này trị an rất tốt nên phần lớn học sinh đều tự mình ra
về, sát bên trường tiểu học là trường trung học, lúc này trường trung
học cũng vừa mới tan không lâu, một vài học sinh lớp trên cũng đang đứng đợi phụ huynh nên khi hai cô bé bước ra cũng không có cảm thấy lẻ loi
một mình. Hai cô gái đi đến một góc đứng đợi, không khí bên ngoài rõ
ràng là náo nhiệt hơn trong phòng học, đặc biệt là trường trung học bên
cạnh, lúc nào nhìn cũng vui vẻ và rộn ràng hơn hẳn bên trường tiểu học.
Nhìn mọi người lần lượt ra về mà cô gái bên cạnh vẫn chưa có ý rời đi, đáy lòng cô chợt cảm thấy khó hiểu.
“A Ly, cậu không về nhà sao?” A Ly không cần phụ huynh đến đón, nhà cô ấy
cách trường học không xa, đi bộ mất khoảng hơn năm phút, cho nên mọi
ngày tan học A Ly đều tự mình về nhà, không giống như cô ngày ngày đều
có tài xế đưa đón.
“Cậu còn chưa về sao tớ có thể về?” A Ly là
nhũ danh của Kiều Ly, người nhà cô đều gọi cô A Ly A Ly, cho nên bạn
thân của cô cũng được hưởng đặc quyền đó, cô không trả lời mà đem vấn đề hỏi ngược lại, gương mặt non nớt của cô hiện lên vẻ thành thục khó
hiểu.
Nghe được sự quan tâm trong lời nói của Kiều Ly, Thịnh Hàm
một bên ngọt ngào cười: “Chỉ có A Ly tốt với tớ.” Cô cùng Kiều Ly quen
biết khi ở nhà trẻ, nhà trẻ chính là nơi hội những đứa trẻ mà cha mẹ bận việc không có thời gian chăm sóc con cái, đồng thời nhà trẻ cũng là nơi tiếp thu thêm tri thức và quen biết nhiều bạn mới, vốn dĩ Thịnh Hàm
không cần đến nhà trẻ làm gì, mặc dù người nhà Thịnh gia đều bận rộn
nhiều việc, thời gian quan tâm đến cô rất ít nhưng Thịnh gia không phải
là không có tiền thuê bảo mẫu chăm sóc cô, bất quá Thịnh Hàm không muốn
có một cuộc sống nuôi nhốt như chim hoàng yến trong lồng kín, vì yêu
thương con gái cha mẹ Thịnh gia đồng ý cho cô đến nhà trẻ.
Nhà
trẻ mà Thịnh gia chọn không phải là nhà trẻ dành cho quý tộc hay con
cháu nhà giàu nhưng môi trường ở đây rất tốt, là nhà trẻ có điều kiện
tốt nhất S thị, ở đây cô gặp được Kiều Ly.
Kiều Ly xuất thân
không cao nhưng cũng không tính là thấp, cha mẹ cô ấy đều là người làm
việc công chức, trong nhà chỉ có cô ấy là con gái, bởi vì cha mẹ bận
việc nên cô ấy mới bị đưa đến nhà trẻ, một người là tiểu thư đài các
kiêu sa, một người lại là cô bé xuất thân bình dân, nhưng họ lại không
bị tách biệt bởi thân phận địa vị mà ngược lại họ còn thân với nhau hơn
chị em trong nhà.
Thịnh gia đối với việc Thịnh Hàm kết bạn với
Kiều Ly cũng không có phản đối, Thịnh gia gia sản bạc tỷ, Thịnh Hàm lại
là viên ngọc quý của Thịnh gia, cho dù đối phương có ý đồ không tốt với
cô nhưng chỉ cần Thịnh Hàm vui vẻ, Thịnh gia cũng không tiếc bỏ tiền mua một người bạn như Kiều Ly.
Kiều Ly cảm thấy trời có thể sẽ mưa
bất kì lúc nào nên mở miệng đề nghị: “Hay là cậu về nhà với tớ đi?” Cha
mẹ cô đi làm chưa về, trong nhà chỉ có dì giúp việc, để Thịnh Hàm ở lại
chờ một mình cô có chút không yên tâm.
Gia cảnh Thịnh Hàm thế nào cô không biết nhưng mỗi ngày chứng kiến tài xế lái xe đưa đón cô ấy đi
học cô cũng biết thân thế Thịnh Hàm không tầm thường, nếu không phải
thiên kim đại tiểu thư thì chính là tiểu công chúa của gia tộc nào đó,
Kiều Ly mỗi ngày đi học về đều quanh quẫn trong nhà, đối với thông tin
không nhạy bén nhưng sức quan sát vẫn là có, quần áo trên người Thịnh
Hàm mỗi ngày đều đổi một bộ, có một vài bộ đồ cô từng nhìn thấy qua trên ti vi, giá rẻ nhất cũng là mấy vạn tệ, dựa vào những điều đó cô cũng
biết được bạn thân của cô là một tiểu phú bà. Xuất thân Thịnh Hàm cao
nhưng tính tình của cô ấy lại không có tí gì kiêu ngạo của đại tiểu thư
cả, mà ngược lại có phần ngây thơ, là kiểu công chúa bị nhốt trong lâu
đài, đối với mọi thứ xung quanh đều không rõ ràng, bất quá Kiều Ly không hề ghét tính tình này của Thịnh Hàm, Thịnh Hàm ngây thơ nhưng không yếu đuối, không giống như những đứa trẻ được bao bọc khác động vào sẽ chảy
nước, quan trọng hơn là Thịnh Hàm là người đầu tiên bắt chuyện với cô,
là người bạn đầu tiên của cô, cho nên đối với Thịnh Hàm, Kiều Ly vẫn
dùng thái độ dung túng mà che chở.
Cô vẫn nhớ như in lần đầu hai
người gặp nhau ở nhà trẻ, bởi vì hoàn cảnh gia đình cho nên Kiều Ly
trưởng thành hơn những đứa trẻ đồng trang lứa khác, cho nên khi cha mẹ
Kiều quyết định đưa cô đến nhà trẻ cô cũng không có khóc nháo đòi về,
thực chất trong lòng cô đối với hoàn cảnh mới rất không thích ứng nhưng
cô lại không thể khóc, cô sợ cha mẹ lo lắng, cha mẹ đã rất bận rộn công
việc cô cũng không muốn tăng thêm phiền não cho cha mẹ. Kiều Ly cố kìm
nén nước mắt nhưng nhìn những đứa trẻ khóc nháo ôm cha gọi mẹ cô cũng
cảm thấy ghen tỵ, cô ước bản thân có thể giống như những đứa trẻ đó được khóc một cách thoải mái, tạm biệt cha mẹ Kiều Ly chui vào một góc nhà
trẻ ngồi khóc, cô không dám khóc lớn sợ có người nghe được.
“Vì sao cậu lại khóc?” Giọng nói bập bẹ, câu từ không rõ vang lên bên tai.
Kiều Ly giật mình quay đầu lại, đập vào mắt là một cô bé buộc tóc hai chùm,
gương mặt bánh bao non nớt, trên người mặc một chiếc váy trong, nhìn từ
xa cô như một búp bê trong tủ kính, cô đứng ngược với ánh sáng, giờ phút này cả thân hình cô như được bao bọc bởi ánh sáng.
“Cậu không muốn ở nhà trẻ sao?” Cô bé vừa mới đến hỏi.
Kiều Ly gật đầu rồi lại lắc đầu.
Cô bé tựa hồ như không thể hiểu rõ Kiều Ly muốn gì, cô bé đi đến bên cạnh cô ngồi xuống.
“Nhà trẻ rất vui, cậu đừng khóc.”
Kiều Ly mím môi, nhìn nụ cười tươi tắn trên gương mặt cô, bất giác mở miệng: “Có chỗ nào vui?”
“Bạn bè mới a.” Cô bé không chút do dự trả lời, lần đầu tiên Kiều Ly phát
hiện có người đến nhà trẻ mà không khóc nháo đòi về mà ngược lại còn rất vui vẻ.
“Cậu không muốn ở nhà trẻ sao?”
“Không.” Nếu cha mẹ cô không bận rộn cô cũng không muốn đến nhà trẻ làm gì.
“Chúng ta làm bạn được không?” Cô bé ngập ngừng mở miệng.
“Vì sao?”
“Cậu có bạn rồi sẽ không khóc nữa.”
Kiều Ly sửng sốt, tựa hồ như không ngờ rằng người nọ muốn kết bạn với cô là bởi vì muốn cô không khóc.
“Kiều Ly.” Cô trầm mặc một lúc mới nói.
Cô bé ngây người: “Hả?”
“Tên tớ.”
“Tớ gọi Thịnh Hàm, là Thịnh Hàm trong ánh sáng rực rỡ.” Cô bé mỉm cười, nụ cười của cô như thái dương rạng rỡ phủ khắp mặt đất.
Thịnh Hàm, người cũng như tên.
Kiều Ly chưa bao giờ gặp qua một người nào mang ánh sáng chói chang như vậy, Thịnh Hàm là người đầu tiên, bởi vì ánh sáng trên người đối phương quá
ấm áp khiến cô nhịn không được muốn đến gần.
“Không cần đâu, rất nhanh bác tài xế sẽ đón tớ, hay là cậu về trước đi.”
Kiều Ly không đáp, cô lục lội cặp sách của mình, lấy ra một cái ô nhỏ đã
được xếp lại đưa cho Thịnh Hàm: “Trời này có lẽ sắp mưa, nhà tớ ở gần
đây nên cậu cứ giữ lấy ô đi.” Buổi sáng xem dự báo thời tiết, mẹ Kiều vì sợ con gái bị mắc mưa nên đã chuẩn bị ô cho cô, vì sợ cô quên nên cũng
đã bỏ vào cặp cho cô.
Thịnh Hàm bất đắc dĩ: “Không cần đâu, cậu
giữ lấy đi.” Một hồi sẽ có xe đến đón cô, xe hơi nên dù trời có mưa cũng sẽ không ướt, ngược lại là Kiều Ly, mặc dù nhà cô ấy cách đây không xa
nhưng giữa đường trời mưa, cô ấy bị ướt phải làm sao?
“Cậu giữ
lấy, tạm biệt.” Kiều Ly cũng không có dây dưa với Thịnh Hàm, nhét ô vào
tay đối phương rồi nhanh chóng chạy về phía cổng.
“A Ly.” Thịnh
Hàm kêu một tiếng: “Ngày mai cậu nhớ đeo kẹp tóc tớ tặng cậu nhé!” Tay
cô bất giác sờ lên tóc, ở đó có một cây kẹp hình con bướm vô cùng tinh
xảo.
Kiều Ly sửng sốt, động tác dưới chân hơi dừng lại, ngập ngừng một lúc mới vẫy tay rồi nhanh chóng rời đi.
Thịnh Hàm nhìn thấy hành động đó, gương mặt non nớt nở nụ cười.
~~~
Những đứa trẻ từ nhỏ được nuông chiều sẽ không thể phân biệt được đâu là đùa giỡn bình thường, đâu là trò đùa độc ác.
Một đám trẻ con cười khoái chí, ba bốn đứa không ngừng nhặt đá trên đất ném về một hướng, bơi đó có một cậu bé gầy yếu đang dựa vào tường, gương
mặt cậu cúi thấp khiến người khác không nhìn rõ, giờ khắc này những cục
đá nhỏ không ngừng rơi vào người cậu nhưng cậu không có né tránh, không
rõ là cậu không thể né tránh vì không có sức lực hay là bởi vì cậu không muốn né tánh mà ngồi đây chịu cực hình.
“Ha ha mày xem, nó đúng
là thằng đầu gỗ, mình ném đá nó mà nó vẫn không tránh...” Cậu bé dẫn đầu đám trẻ cười cợt, đá trong tay vẫn không ngừng ném về phía người đối
diện.
“Nhìn bộ dạng của nó giống một con chó mày nhỉ?” Một cậu bé khác cũng hùa theo, cái miệng non nớt không ngừng nói những lời ác ý.
“Đúng rồi giống lắm...”
“Chó thì phải sủa chúng mày nhỉ? Bảo nó sủa gâu gâu đi.” Cậu bé cầm đầu đá
một cái vào chân của người đối diện, thái độ ác bá mười phần.
“Đúng đúng, sủa gâu gâu đi.”
“Sủa đi.”
“Sủa đi.”
“...”
Một đám trẻ lập tức học theo, từng người từng người đá vào chân cậu bé, hẻm nhỏ vốn yên tĩnh lại vang lên tiếng la hét của trẻ con, ầm ầm như một
cái chợ, mà cậu bé bị đá cũng không có nhúc nhích, để mặc cho đối phương dùng lời nói và hành động công kích, cả thế giới dường như chìm trong
sự căm phẫn mà không ai hay.
Thời tiết mùa thu dễ thay đổi như
tâm tình của người phụ nữ, một giây trước vẫn còn nắng, một giây sau mây đen đã che kín bầu trời, mây đen tích tụ thành từng đám, từng hạt mưa
rơi xuống mặt đất tạo thành những âm thanh “lộp độp”.
“A mưa rồi...”
“Chạy mau chạy mau...”
Mưa ngày càng nặng hạt, một vài đứa trẻ vội vàng giơ tay lên che đầu nhưng
tay vẫn siết chặt lấy cục đá, tựa hồ như không muốn buông tha cho cậu
bé, đứa trẻ cầm đầu buồn bực ném thẳng cục đá vào người cậu bé, bỏ lại
một câu rồi cùng đồng bọn chạy đi.
“Lôi Hành Liệt, mày đợi đó!”
Thế giới xung quanh lại khôi phục yên tĩnh.
Bên này đợi một lúc vẫn chưa thấy xe đến Thịnh Hàm có chút buồn bực, trong
trường tiểu học sớm đã chỉ còn lại một mình cô, những giọt nước mưa rơi
trên mặt đất khiến mùi nắng bốc lên trong không khí, không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng mưa, Thịnh Hàm nắm chặt chiếc ô trong tay, hít thở một
hơi thật sâu, sau đó bước ra khỏi cổng trường.
Cô vốn muốn đợi xe nhưng hiện tại cô không thể tiếp tục đứng ở đây một mình nữa, dạo gần
đây trên ti vi có chiếu một bộ phim gọi là “Trường học hắc ám”, đây là
một bộ phim thuộc thể loại kinh dị nói về tên sát nhân chuyên lẫn trốn
trong trường học để giết trẻ con, chỉ khi trường học không còn một ai
hắn mới xuất hiện, hắn có mái tóc đen dài và khoác một cái áo choàng
đen, gương mặt hắn dài vò đầy, trẻ con luôn sợ những thứ kinh dị nhưng
đồng thời cũng vô cùng hiếu kì với thứ đó, Thịnh Hàm cũng vậy, mặc dù
mỗi lần xem bộ phim đó cô đều ôm lấy anh trai nhưng Thịnh Hàm vẫn nhịn
không được mà muốn xem.
Đi được một đoạn đường cô dừng lại trước
một con hẻm nhỏ, đoạn đường này khá là khó bắt xe, nếu muốn bắt được xe
thì phải đi thêm một đoạn đường dài để đi ra đường chính, mặc dù ngày
thường Thịnh Hàm ngồi xe đi học nhưng cô cũng thường xuyên nhìn xung
quanh nên cũng nhớ được đường về nhà, Thịnh gia cách nơi này khá xa, nếu không bắt được xe thì cô đừng hòng về được nhà. Mà con hẻm này là đường tắt nối con đường này và đường chính, thay vì phải đi bộ thêm một đoạn
khá dài, cô có thể đi ngang qua con hẻm đi đi ra ngoài đường chính bên
kia, chính là trước giờ cô chưa từng đi qua con hẻm này, nhìn con hẻm âm u tối tăm, Thịnh Hàm có chút sợ hãi nhưng nghĩ đến rất nhanh bản thân
liền có thể về đến nhà cô liền trấn định đi vào bên trong.
Hẻm
nhỏ rất bẩn, trên đất là những túi rác hôi thối lâu ngày không được
người quét dọn, nước mưa rơi xuống khiến các túi rác bốc lên một thứ mùi khó ngửi, một góc váy bị nước mưa làm bẩn, đôi giày búp bê xinh đẹp
giẫm trên nền đất dơ bẩn, chính là chủ nhân của nó tựa hồ không quan
tâm, cô siết chặt chiếc ô, không ngừng bước về phía trước.
Một
dáng người nho nhỏ cuộn lại, ngồi nép bên cạnh góc tường, mặt cậu cúi
gầm, đầu tóc bù xù chôn sâu vào giữa hai gối, hai bàn tay gầy gọt siết
chặt, động tác này khiến người khác không thể nhìn rõ gương mặt mặt cậu, cũng không thể nhìn thấy rõ những cảm xúc đang hiện lên trên gương mặt
ấy.
Cậu mặc một bộ quần áo cũ kĩ, chiếc áo thun không cùng kích
cỡ khiến cậu để lộ một mảnh da thịt cùng với chiếc quần cộc ngắn, khi
cậu ngồi co lại thì ống quần bị kéo lên cao, để lộ bắp chân gầy như da
bọc xương, làn da cậu hơi ngăm đen, có thể là do phơi nắng lâu ngày, một vài vệt xanh tím loang lổ xuất hiện trên người cậu, cánh tay, bắp chân, không nơi nào không có, cùng với đó là những vết thương còn chưa kịp
khép miệng.
Thịnh Hàm dừng bước chân, đối với “vật thể không xác
định” trước mặt có chút sợ hãi, nhưng nhiều hơn là kinh hoảng, bước chân cô bước thật chậm về phía trước, đến gần mới phát hiện đây là người thì dây thần kinh đang treo ngược cũng khôi phục lại như thường, cô thở
phào một hơi, ngồi xổm trước mặt cậu bé.
Vì động tác của cô gấu
váy công chúa bị chạm vào vũng bùn khiến chiếc váy màu xanh nhanh chóng
nhiễm một màu nâu xấu xí, nhưng cô chẳng mảy may quan tâm, cô nhìn đầu
tóc bù xù trước mặt, cô vươn tay chạm vào người cậu, động tác của cô rất nhẹ nhàng, rất cẩn thận, sợ hãi sẽ kinh động đến đối phương, chính là
bàn tay chỉ vươn ra một nửa thì dừng lại.
“Anh... anh không sao chứ?”
Giọng nói mềm mại của cô bé vang lên trong hẻm nhỏ, thân hình cậu bé run lên, Thịnh Hàm kiên nhẫn ngồi đợi đối phương đáp lại, lâu đến mức cô nghĩ
rằng đối phương sẽ không lên tiếng thì cái đầu chôn ở giữa hai gối từ từ ngẩng lên.
Gương mặt nhỏ nhắn ngâm đen, không giống như những
đứa trẻ cùng trang lứa có một gương mặt bánh bao mũm mĩm, gương mặt cậu
gầy đến đáng sợ, để lộ chiếc cằm nhọn, ngũ quan của cậu bị chôn vùi dưới làn da ngăm đen khiến người khác không cảm nhận được vẻ đẹp của nó, bất quá đôi mắt của cậu rất sáng, đôi mắt đen láy sâu thẳm tựa như biển,
sáng chói như ngôi sao trên bầu trời khiến bất kì người nào nhìn vào đều bị nó thu hút.
Trên mặt cậu cũng không được lành lặn, một vài
vết thương đã cũ, vết thương mới thì chằng chịt lên vết thương cũ, chính là không quá nghiêm trọng như ở tay chân.
Môi cậu mím chặt, ánh
mắt lạnh như băng, nhìn cô với vẻ đề phòng, mang theo một chút cảm giác khát máu giống như một con dã thú bị xâm phạm lãnh địa.
Thịnh
Hàm bị nhìn đến mức quên cả phản ứng, nhìn cậu bé trước mắt khiến cô
không khỏi liên tưởng đến con chó sói con mà nửa tháng trước anh trai cô mang về nhà, dù là sói con nhưng trong người đã mang dòng máu của sói
thì không thể thay đổi được việc nó là dã thú, lúc đầu Thịnh Hàm đối với nó còn cảm thấy thích thú, nhưng sau đó nhìn nó cắn chết một con mèo
thì cô bỗng dưng hiểu rõ, động vật khát máu vẫn luôn là động vật khát
máu, cho dù nuôi dạy nó trong nhà kính thì bản chất nó vẫn không thay
đổi. Đến tận bây giờ Thịnh Hàm vẫn chưa quên được ánh mắt của nó nhìn
con mèo đã chết kia, đó là một ánh mắt của thợ săn nhìn con mồi, lạnh
lẽo, hào hứng và khát máu, hiện tại đôi mắt của người đối diện cũng
giống như con sói bị đánh thức, đáy lòng cô không khỏi sinh ra sự sợ
hãi, cô lựa chọn gọi cậu, liệu có phải là hành động đúng đắn?
Tựa hồ như nhận ra sự sợ hãi trong đôi mắt cô, ánh mắt cậu xẹt qua tia châm biếm, cậu biết rõ loại người như cậu sẽ không có người nào muốn đến
gần, đặc biệt là cô bé trước mặt, hai người bọn họ nhìn qua liền biết
đối phương là người của hai thế giới, cô sạch sẽ thế nào, cậu dơ bẩn thế nấy, từ khi hình ảnh của cô xuất hiện trong đôi mắt cậu, cậu sớm đã nên biết được điều này, chính là khi nhìn thấy ánh mắt hốt hoảng của cô,
đáy lòng cậu có chút khó chịu.
Thịnh Hàm nghiêng tay khiến vài
giọt mưa thắm ướt lên mái tóc đen dài của cô, nhờ vậy mới khiến cô giật
mình choàng tỉnh, trẻ con vốn nhạy cảm, cảm xúc của người đối diện thay
đổi, cô ngồi gần như vậy ít nhiều cũng cảm nhận được. Kiều Ly thường nói với cô, không chỉ lời nói mà ánh mắt cũng có thể khiến người khác bị
tổn thương, Thịnh Hàm thầm nghĩ nãy giờ cô cùng cậu vẫn chưa nói được
bao nhiêu câu, có lẽ ánh mắt của bản thân quá rõ ràng cho nên đã làm đối phương cảm thấy tổn thương, lòng tự trọng của trẻ con bị thương tổn sẽ
ảnh hưởng rất lớn đến quá trình trưởng thành, Thịnh Hàm cũng không muốn
chỉ vì một ánh mắt của bản thân mà làm thay đổi một con người.
“Thật... thật xin lỗi, em... không phải sợ anh đâu.” Giọng nói mềm mại của cô bé mang theo vài phần hối lỗi, lần đầu tiên được người khác xin lỗi khiến
cậu bé quên cả phản ứng.
Thịnh Hàm nâng ô che mưa cho hai người,
chiếc ô che đi một vài tia sáng len lỏi qua đám mây, nhìn gần thật ra
cậu bé cũng không có đang sợ lắm, Thịnh Hàm âm thầm nghĩ vậy, cô nghiêng đầu cười, nụ cười ấm áp và thuần khiết để bày tỏ bản thân không sợ hãi
đối phương, từ trong túi váy cô móc ra một chiếc khăn tay thêu hình con
thỏ, sau đó đưa cho cậu: “Mặt anh bị dính bẩn kìa, mau lau đi.”
Cậu bé chỉ nhìn cô mà không hề động đậy, thấy vậy Thịnh Hàm nghĩ rằng bản
thân vẫn chưa bày tỏ đủ thành ý, cô tự mình cầm lấy khăn tay ghé đến gần hai má cậu, ý độ muốn thay cậu lau đi vết bẩn trên mặt.
Toàn bộ
cơ thể cậu bé bỗng nhiên căng thẳng, hệt như một con thú hoang đang
chuẩn bị dồn chút sức lực cuối cùng để xông lên cắn xé người trước mặt,
chính là Thịnh Hàm làm như không thấy, cô đưa tay lau đi vết bẩn trên
gương mặt cậu, khăn tay lụa mềm mại chạm qua gò má, một vết bẩn đen
không rõ là gì xuất hiện trên chiếc khăn tay.
Làm tổn thương
người khác thì nhất định phải xin lỗi, Kiều Ly đã nói như thế, chỉ có
thành khẩn nhận sai đối phương mới tha lỗi cho mình, cho nên đối với
việc khăn tay bị dính vết bẩn, Thịnh Hàm cũng không có bận tâm, chỉ mong cậu bé đối diện có thể tha thứ cho ánh mắt vừa nãy của cô.
Nụ
cười trên gương mặt non nớt của cô bé vẫn ngọt như một viên kẹo đường,
sau khi lau sạch vết bẩn trên gương mặt cậu, cô chậm rãi xếp lại khăn
tay, đôi mắt trong suốt như pha lê nhìn cậu, non nớt mở miệng: “Em tên
là Thịnh Hàm, có nghĩa là ánh sáng rực rỡ, anh đừng giận em nhé, em
không phải là sợ anh đâu.”