- Hôm nay ở ngay đây trong Túy Nguyệt Lâu này, vì Quận Vương
bày tiệc mời khách, tiệc rượu hơi có sơ xài, hi vọng Quận Vương bỏ qua cho.
Túy Nguyệt Lâu, trong phòng số một Thiên Tự, một thanh niên
ăn mặc lộng lẫy, hướng người tuấn tú trẻ tuổi đối diện nâng chén nói.
- Mặc dù bản vương ở Sở Châu xa xôi, cũng biết có thể đãi
khách tại Túy Nguyệt Lâu ở trong kinh đô không gọi là keo kiệt được, lại nói, đều
là người một nhà, không cần khách khí.
Người trẻ tuổi khoát tay, bưng chén rượu lên, nhàn nhạt nhấp
một ngụm, quay đầu hướng một người bên cạnh hỏi:
- Lúc ở Sở Châu, nghe nói thân thể Tần huynh không khỏe,
không biết bây giờ thân thể như thế nào?
- Đã không còn đáng ngại.
Tần Dư chắp tay một cái nói.
Gần đây thân thể mới khỏi, dựa theo đại phu căn dặn, vẫn phải
tu dưỡng làm chủ, vốn không thể hoạt động quá nhiều, nhưng thân phận Đoan Dương
Quận Vương này đặc thù, cùng thế hệ, dù sao cũng phải có một người có thân phận
tương xứng đi ra bắt chuyện, Trần Lập Tuấn và Thôi Thừa Vũ có chuyện quan trọng
quấn thân, chỉ còn lại có hắn.
Người trẻ tuổi kia cười cười, nói:
- Lấy thân phận của ngươi, ngày sau xuất hành, vẫn nên mang
nhiều hộ vệ một chút mới tốt.
Tần Dư gật đầu, hắn ở kinh thành quen ương ngạnh, từ trước đến
nay làm việc không người nào dám cản, người nào mà đoán được, lại gặp sự việc lần
trước, trải qua chuyện này, ngược lại hắn càng phải tăng lên lực lượng hộ vệ,
miễn cho gặp lại cường nhân giang hồ như lần trước.
Giờ phút này trong bữa tiệc có khoảng ước chừng mười người
trẻ tuổi, trong mọi người, tất nhiên lấy Tần tiểu công gia và Đoan Dương Quận
Vương làm trung tâm, vị Đoan Dương Quận Vương này chính là chi tử của Tuệ
Vương, mẹ là đích nữ Thôi gia, muội muội của Thôi quý phi, bởi vậy, từ trước đến
nay hắn và Thôi gia quan hệ mật thiết, tự nhiên cũng quan hệ mật thiết với Thục
Vương.
Người trẻ tuổi nhìn Tần Dư hỏi:
- Những ngày này, có gặp qua Thục Vương Vương huynh hay
không?
- Điện hạ từ sau khi rời khỏi cung, liền đóng cửa phủ lại,
không tiếp khách.
Tần Dư lắc đầu nói.
- Mặc dù bản vương không ở kinh đô, cũng có nghe qua chuyện
của Thục Vương Vương huynh, tên huyện úy Trường An kia, đến cùng là thần thánh
phương nào, dĩ hạ phạm thượng, vẫn có thể tiêu dao như thế, đây rốt cuộc có
chuyện gì xảy ra?
Lúc nhắc lại chuyện này, trên mặt Đoan Dương Quận Vương hiện
ra một tia tàn khốc.
Chuyện này hắn chỉ biết đại khái, cụ thể cũng không nắm rõ.
Trong bữa tiệc mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhắc tới, vị Lý
Bá Tước kia đến cùng là thần thánh phương nào, mọi người ở đây, sợ là đều có cảm
nhận trực quan nhất.
Mỗi lần nhớ tới chuyện chiêu sinh của viện toán học, trong
lòng không khỏi phiền muộn.
- Tên kia, tên kia chính là một tên thần kinh từ đầu đến
chân.
Bên trong liền có một người cắn răng chửi.
Dùng tên thần kinh để hình dung vị Lý Bá Tước kia, sợ là hợp
lí hơn nhiều so với hình dung Tần tiểu công gia.
Không nói đánh Thân Vương trước mặt mọi người, rồi việc viện
toán học chiêu sinh, công tư không phân, công khai nhằm vào một mình Thục
Vương, còn trên triều đình bức bách bệ hạ, bức bách bách quan chỉ có thể khuất
phục, mấy chục năm quốc triều, cũng chỉ có một người hắn mà thôi.
Tuy vẫn lấy được danh ngạch cuối cùng, nhưng trả giá quá đắt,
đương nhiên, chuyện này bên trong còn liên quan rất nhiều việc sâu xa, bọn họ
cũng không thể tham dự được.
Đối với người kia, mọi người ở đây, sợ là không một ai muốn
đi trêu chọc.
Dù sao một tên thỉnh thoảng động kinh, một người khả năng
tùy thời phát bệnh, cho dù tên thần kinh đó đánh Thân Vương cũng không phải chịu
trừng phạt nghiêm khắc, ai dám đi trêu chọc?
Nghe nói, trưởng công chúa thường ở cùng một chỗ với hắn đều
bị lây tính động kinh thỉnh thoảng lên cơn...
Đương nhiên, lúc nghĩ đến những suy đoán này cũng không
thích hợp nói ra miệng.
Tần Dư cúi đầu uống rượu, nghe vài người hướng Đoan Dương Quận
Vương nhắc đến cái tên “Lý Dịch” này, khuôn mặt không có biểu cảm gì, từ sâu
trong ánh mắt lại hiện ra một vẻ mù mịt.
Ngay vào lúc này, có người từ bên ngoài tiến vào, một tên
thanh niên hạ nhân chỉnh tề bước nhanh đi tới, ở ngay bên tai Tần Dư nói hai
câu, bỗng nhiên Tần Dư quay đầu nhìn hắn, sau một lát, liền từ chỗ ngồi đứng
lên, sắc mặt cực kỳ u ám.
- Tần tiểu công gia..., chuyện gì vậy?
Mọi người liền kinh ngạc, cũng nhao nhao đứng dậy.
...
...
- Làm sao còn chưa mang lên?
Đồ ăn trên bàn đã không sai biệt lắm, nhưng vì Tằng đại cô
nương còn chưa tới, Lý Dịch cùng hai cái tiểu loli cũng không có động đũa, nàng
nhấp miệng một ngụm nước trà, nghi hoặc hướng ra ngoài liếc mắt một cái.
- Đúng vậy, lúc nào Tằng tỷ tỷ mới tới, ta sắp chết đói rồi...
Loli ngạo kiều ôm lấy cái bụng của mình than thở.
- Ngươi lại ăn nhiều như thế, sẽ béo lên.
Lý Dịch có lòng tốt nhắc nhở nàng một câu.
Rõ ràng là công chúa được Hoàng Đế sủng ái nhất, từ nhỏ cơm
ngon áo đẹp, sơn hào hải vị, ngược lại chuyện xuất cung này càng không quản được
miệng mình, nhìn thấy món gì ngon đều muốn nếm thử...
- Làm sao có thể, mấy ngày nay ta đều đi theo hoàng tỷ luyện
võ đấy...
Khuôn mặt loli ngạo kiều không thèm để ý, sau đó lại như nhớ
tới cái gì, tức giận nhìn Lý Dịch hỏi:
- Thế nào, nếu ta mập ngươi cũng không cần ta sao, ta cho
ngươi biết...
- Ngừng ngừng ngừng...
Lý Dịch có chút đau đầu, vội vàng khoát tay,
- Người ở trước mặt phụ hoàng cùng mẫu phi ngươi, có thể tuyệt
đối đừng nói những lời như thế.
Loli ngạo kiều không phục còn muốn nói tiếp cái gì, bỗng
nhiên cửa phòng bị người đẩy ra, gương mặt Tằng Túy Mặc hốt hoảng đi tới, nói:
- Đi!
Đầu tiên loli ngạo kiều cùng Vĩnh Ninh bị nàng kéo lên, bước
nhanh đi ra ngoài cửa, đồng thời Lý Dịch có chút hiếu kỳ đứng lên.
Loli ngạo kiều một bên hướng ngoài cửa đi ra, một bên hô to:
- Ai, đừng đi, đồ ăn còn chưa có ăn miếng nào..., còn có một
con gà còn chưa đem lên!
Lão giả áo xám đang đứng tựa vào cửa ngăn cản vị nữ tử đang
nắm tay hai vị công chúa đi ra ngoài, một bên gian phòng, có một bóng người đi
tới.
Sau đó chính là hai người, ba người, hơn mười người.
Sắc mặt Tằng Túy Mặc tái nhợt, bảo hộ hai tiểu cô nương sau
lưng, Tiểu Thúy đứng bên cạnh nàng, lúc nhìn thấy nam tử trước mặt mọi người,
trên gương mặt xinh đẹp không còn một tia huyết sắc nào.
- Xong.
Trong lòng nàng nghĩ như vậy.
- Các nàng là...
Đoan Dương Quận Vương nhìn nữ tử trước mắt, ngược lại trong
mắt là hiện lên một tia kinh diễm, có điều như chỉ là vì coi trọng nữ tử này, Tần
Dư sẽ không có phản ứng lớn như vậy mới đúng.
Dù sao, sở thích của hắn không giống bình thường, ở đây mọi
người đều biết việc này.
Tần Dư một tay che ngực, cảm thấy lại có cảm giác đau đớn
xông tới, nhưng nhiều hơn là sỉ nhục, khóe miệng của hắn hiện ra một tia trào
phúng, nói:
- Hai vị cô nương, thật là đúng dịp.
Tằng Túy Mặc đem hai tiểu cô nương đẩy ra sau lưng, một trái
tim cũng hoàn toàn chìm xuống.
Tần tiểu công gia, nàng không nghĩ tới, lại có một ngày sẽ lại
nhìn thấy đối phương lần nữa, đồng thời lại ở trong trường hợp này.
Hôm đó cùng Tiểu Thúy nữ giả nam trang, vội vàng trốn khỏi
hiện trường, sau khi tìm được Uyển Nhược Khanh, liền thay đổi nữ trang, sau đó
mới biết được, vị Tần tiểu công gia bị đánh bên đường kia, sự việc nháo rất lớn,
toàn thành đều đang tìm kiếm người hành hung kia, lúc ấy trong nội tâm nàng thực
cũng có lo sợ, cho đến khi thời gian rất lâu sau, việc này dần dần lắng lại,
nàng và Tiểu Thúy mới yên lòng.
Nhưng mà tuyệt đối không ngờ rằng, vào hôm nay bị nhận ra tới,
nghĩ đến quyền thế cùng bối cảnh của đối phương, thân thể nàng run lên, không
khỏi lùi về phía sau một bước.
Về sau, nàng cảm giác được có một tay đặt lên đầu vai nàng vỗ
vỗ.
Lý Dịch từ bên trong phòng đi ra, lúc khuôn mặt Tần Dư nở nụ
cười trào phúng liền bị cứng đờ, mở miệng cười.
- Đúng vậy, thật đúng là trùng hợp... Tần tiểu công gia.
Soạt!
Ở ngay lúc đó, Lý Dịch đồng thời đi về phía trước một bước,
lúc này mấy người đối diện không khỏi lui lại một bước.
Lý Dịch Lý Bá Tước sớm đã nổi danh tại kinh đô, Lý Bá Tước
có thể giết người ngay tại chỗ người nào mà không biết? Ai mà không sợ!
- Hắn là ai?
Đoan Dương Quận Vương nhìn hai bên một chút, trên mặt hiện
ra một tia kinh ngạc, hỏi.