Một lát sau, Tần Dư cũng mở miệng đáp lại, biểu tình trên mặt
đã khôi phục lạnh nhạt.
- Công, công tử, có thể... đưa món gà ăn mày này vào được chứ?
Một tên tiểu nhị của Túy Nguyệt Lâu đứng ở cầu thang lên tiếng,
hắn nhìn cảnh tượng trước mắt, thanh âm đã trở nên run rẩy.
- Đem vào đi, chúng ta đã trả tiền rồi....
Loli ngạo kiều thầm thương trộm nhớ đùi gà đã lâu, lập tức hối
thúc người mang vào.
Vẻ mặt Tiểu Thúy tràn đầy sợ hãi, thiếu chút nữa khóc lên,
bà cô nhỏ à, bây giờ là lúc nào rồi mà còn nghĩ tới gà ăn mày? Hiện tại các
nàng đi đâu cũng không được!
- Nếu Tần tiểu công gia không có việc gì quan trọng thì
chúng ta vào trước.
Lý Dịch chỉ vào trong phòng, nói:
- Chậm chút nữa thì đồ ăn sẽ lạnh.
Tần Dư hít sâu một hơi, liếc nhìn vị tiểu cô nương xa lạ kia
một cái, trên mặt lộ ra tươi cười, nói:
- Lý Bá Tước xin cứ tự nhiên, nhưng mà, hai vị cô nương kia
thì không thể đi được.
Lý Dịch kinh ngạc nhìn Tần Dư, hỏi:
- Đây là vì sao? Ban ngày ban mặt, chẳng lẽ Tần tiểu công
gia lại muốn trình diễn trò cường đoạt con gái nhà lành?
Khi nói, Lý Dịch cố tình nhấn mạnh từ “Lại”.
Nụ cười trên mặt Tần Dư bỗng chốc trở nên cứng đờ, sau đó ngực
hắn cũng bắt đầu hơi phập phồng.
Những người còn lại đều liếc nhìn hắn, cái này quả thật là vả
con mẹ nó mặt một cách trần trụi a!
Bởi vì ở bên đường đùa giỡn con gái nhà lành nên Tần tiểu
công gia bị một hiệp khách giang hồ đi ngang qua đánh cho một trận, phải ở nhà
tĩnh dưỡng mấy tháng mới tốt, có thể nói là thể diện mất hết. Trong lúc trò
chuyện, mọi người cũng chỉ nói Tần tiểu công gia bị kẻ xấu đánh trọng thương,
làm gì có ai dám nhắc tới việc đùa giỡn con gái nhà lành. Vị Lý Bá Tước này thật
đánh người chuyên chọn mặt để vả, mắng chửi người chuyên vạch trần khuyết điểm.
Lần trước trong hoàng cung, hắn đã cho Tần tiểu công gia hai
cái bạt tai rõ đau, bây giờ những lời này chẳng khác gì trực tiếp vả vào mặt,
quả thực là tinh thần và thân thể song trọng đả kích. Trong dân gian có lời đồn
đãi, vị Lý Bá Tước này hoàn toàn xứng đáng với danh xưng “Khắc tinh của Tần tiểu
công gia”.
- Có thể ăn bậy nhưng không thể nói bậy, Lý Bá Tước, ăn nói
cẩn thận....
Khi Tần Dư mở miệng lần nữa, sự tức giận đã hiện lên trong
đôi mắt hắn, không chút che giấu. Nếu đổi thành người khác, lúc này sợ là hắn
đã gọi hộ vệ tiến lên giáo huấn, thuận tiện phát tiết những gì tích tụ trong
lòng mấy tháng nay, nhưng giờ phút này hắn chỉ có thể tức giận mà thôi.
Rốt cuộc, tuy rằng hắn có danh hiệu Tần người điên nhưng tên
đang đứng trước mặt hắn mới là người điên chân chính, đánh người không cần chịu
trách nhiệm, đã được Viện thái y chứng nhận.
- Ai, Tần tiểu công gia đừng nên khiêm tốn...
Lý Dịch vươn tay vỗ vỗ vai hắn, quay người nói với Tằng Túy
Mặc.
- Đi thôi, ra ngoài lâu như vậy, đồ ăn đã lạnh hết rồi.
- Mọi người đi vào trước đi, bọn họ sẽ không dám làm gì
chúng ta.
Nàng biết sự việc lần trước ảnh hưởng lớn như thế nào, quan
phủ định nghĩa vụ ẩu đả kia là hành thích, nếu như vị hiệp khách kia bị bắt được,
hậu quả có thể nghĩ tới sẽ khủng khiếp đến mức nào. Nhưng nàng và Tiểu Thúy
cũng chỉ có thể xem như người bị hại, nếu thật sự đến quan phủ thì cũng có thể
giải thích rõ ràng.
Tần phủ có một vị thừa tướng chống lưng, trong triều cũng có
được thế lực phi phàm, nàng không muốn Lý Dịch bị liên lụy.
Nhưng lần này Lý Dịch cũng không có sốt ruột đi vào, hắn
nhìn Tằng Túy Mặc hỏi:
- Làm thế nào mà cô biết hắn ta?
Tiểu Thúy có chút ũ rũ, nói:
- Là, là lần trước ta và tiểu thư vừa mới đến kinh thành. Bọn
họ, bọn họ cứ một hai phải bắt ta và tiểu thư đi theo, lúc đó có một vị đại hiệp
nhìn không được cho nên, cho nên xông lên đánh hắn ta một trận...
- Thì ra hai người nữ tử kia là các ngươi....
Đây là lần đầu tiên Lý Dịch biết chuyện này, kinh ngạc lên
tiếng.
Thật đúng là không phải người một nhà thì không đi vào cùng
một cửa, cái tên Tần tiểu công gia này quả thật xung khắc với hắn!
Thấy Tần tiểu công gia rõ ràng không phải đối thủ của Lý Bá
Tước, lúc này có một tên nam tử trẻ tuổi đứng ra lên tiếng:
- Lý, Lý viện giám, hai nữ nhân này có dính dáng đến vụ án
hành thích Tần tiểu công gia. Chúng ta đã sai người thông tri quan phủ, sẽ có
quan sai lập tức tới đây, chẳng lẽ Lý viện giám còn muốn bao che cho các nàng?
- Ngươi là ai?
Lý Dịch nhìn hắn hỏi.
Tên nam tử trẻ tuổi kia lên tiếng:
- Tại hạ là Lý Kiện Nhân.
- À ha, Công bộ Lý thị lang?
Lý Dịch vẫn có chút ấn tượng với cái tên này, dù sao có thể
lấy được một cái tên tươi mát thoát tục, cao đoan đại khí như thế cũng không có
mấy cái.
- Đúng vậy.
Lý Kiện Nhân ôm quyền chào hỏi nhưng trong lòng lại buồn bực
không thôi. Kỳ thật, loại trường hợp như vậy không thích hợp hắn ra mặt, rốt cuộc
về sau hắn còn phải đến học tập ở Viện toán học. Còn chưa chính thức nhập học
mà đã đắc tội viện giám, sau này hắn còn có ngày lành sao?
- Không tồi, không tồi, ta nhớ kỹ ngươi.
Lý Dịch gật đầu:
- Nếu vậy thì không cần nóng nảy, chúng ta chờ quan sai đến
đây trước rồi nói.
Sau đó hắn quay sang nhìn Tằng Túy Mặc, nói:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì, đi vào ăn cơm thôi, chầu này
phải bỏ ra rất nhiều bạc đấy.
Khi sắp đi vào, Lý Dịch lại quay đầu nhìn Tần Dư một cái,
nghiêm túc hỏi:
- Cần thiết đến mức này sao?
- Cần thiết.
Tần Dư cười nói.
Lý Dịch gật đầu, xoay người, đóng cửa phòng lại.
Nhìn người của Lý Dịch đi vào trong rồi đóng cửa phòng một lần
nữa, sắc mặt vị Đoan Dương Quận Vương kia đã trở nên giận dữ.
- Cuồng vọng, quả thực quá cuồng vọng!
Tuy rằng hắn xa ở Sở Châu, không quen thuộc với việc ở kinh
đô nhưng cũng không thể dự đoán được, một Bá Tước nho nhỏ lại dám làm càn đến vậy
trước mặt hắn và Tần tiểu công gia.
Nhóm người Lý Kiện Nhân và Thôi Tập Tân đều lắc đầu, cái này
mà kêu là cuồng vọng?
Đoan Dương Quận Vương sợ là quá mức xem thường vị Lý Bá Tước
này rồi.
Ẩu đả Tần tiểu công gia, ẩu đả Thục Vương điện hạ, bức bách
bách quan và bệ hạ phải nhượng bộ, mỗi một việc hắn làm, hai chữ “Cuồng vọng”
làm thế nào đủ để hình dung?
Đoan Dương Quận Vương trong cơn tức giận, giơ chân định đá về
phía cửa phòng, nhưng lại bị Tần Dư ngăn lại.
- Chờ.
Tần Dư chỉ nói một chữ.
Hắn đụng độ với Lý Dịch không chỉ một lần, đương nhiên sẽ
không xem nhẹ đối phương, việc này thì hắn và Đoan Dương Quận Vương đều không
thích hợp nhúng tay vào. Nhưng nếu quan phủ trực tiếp tham gia thì đây là việc
công, cho dù Lý Dịch đó có được thánh thượng yêu thích nhiều cỡ nào, chẳng lẽ
tay hắn còn có thể duỗi tới huyện nha kinh đô?
Nhưng tay của Tần gia có thể duỗi tới, tuy rằng Trần Việt đã
không còn là Kinh Thành Lệnh, có một số việc xác thực sẽ phiền phức chút, nhưng
một cái Kinh Thành Lệnh nho nhỏ, mọi người ở đây, hơn phân nửa sẽ không để vào
mắt.
Kinh Thành Lệnh Lưu Đại Hữu đương nhiên cũng biết hắn trong
mắt những tên ăn chơi trác táng nổi danh kinh đô kia cũng chẳng là cái gì, bị
ngăn cản khắp nơi, làm gì cũng không được. Hắn âm thầm mắng cái tên Tần tiểu
công gia kia máu chó đầy đầu.
Tìm được hai người nữ tử thì dùng được cái rắm, có bản lĩnh
thì ngươi tìm được cái tên hào hiệp đã đánh ngươi đi. Đùa giỡn con gái nhà lành
không được, ngược lại còn bị đánh, mặt mũi cũng không biết ném đi đâu rồi, còn
dám ra đây thêm mất mặt xấu hổ. Hiện tại hắn ta hình như lại muốn làm gì đó với
hai người nữ tử vô tội kia, thật sự xem quan phủ này là do nhà ngươi mở?
Nhưng mà việc này hắn cũng không thể mặc kệ, thậm chí còn phải
đích thân đi tới. Rốt cuộc, hiện tại hắn không thể trêu chọc bất kỳ ai trong
đám người này.
Ngoài cửa có mấy người cảnh giác nhìn chằm chằm, phòng ngừa
người bên trong chạy mất. Trong phòng, loli ngạo kiều ăn đến miệng bóng nhẫy,
hoàn toàn không có hình tượng công chúa gì, Lý Dịch không có hứng thú với món
gà ăn mày, nhưng không thể không nói, trà ở nơi này không tệ, chỉ hơi đắt một
chút, mười lượng bạc một bình, thật đau lòng thay cho lão hoàng đế.
- Đi lấy thêm một bình trà.
Lý Dịch quay đầu phân phó tiểu nhị đứng phía sau.
Vị lão giả mặc y phục màu xám ngồi bên cạnh rốt cục nhịn
không được, nhíu mày nhìn hắn hỏi:
- Cần thiết đến mức này sao?
Lý Dịch nhìn hắn, kinh ngạc hỏi:
- Chỉ hai bình trà mà thôi, chẳng lẽ trong cung không chịu
chi trả?