Lý Dịch vẫn cảm thấy hai tháng rất dài, nhưng thời gian
chính thức trôi qua, thực cũng chỉ là chuyện chớp mắt.
Bây giờ mắt thấy Cảnh Hòa năm hai đã tiến vào trung tuần
tháng chín, nếu không phải vất vả lừa gạt lão hoàng đế trì hoãn thời gian Vĩnh
Ninh hồi cung thêm mười ngày, mấy ngày trước đó, các nàng nên rời đi rồi.
Sở dĩ các nàng mà không phải nàng là vì hơn hai tháng nay,
loli ngạo kiều dựa vào lý do đi thăm Vĩnh Ninh, thăm suốt hai tháng.
Nhờ có hai tháng này, đương nhiên lý do cho xuất cung là vì
chữa bệnh cho Vĩnh Ninh, nhưng việc này có rất ít người biết, dù sao cũng vì an
toàn của nàng, lão hoàng đế sẽ không trực tiếp khuyến khích việc dẫn công chúa
tuổi còn nhỏ xuất cung, quần thần càng không có người nào biết được việc này.
Tuy Lý Dịch biết Vĩnh Ninh căn bản không có bệnh gì, nhưng để
cho nàng xuất cung qua mấy ngày này cũng có chỗ tốt, có linh hồn không tương xứng
với thời đại này, cả ngày sống trong cung, sợ là nghẹn cũng sẽ nghẹn thành bệnh.
Lại là một yêu cầu quá phận không dám nhắc tới, về sau mỗi
tháng dẫn nàng xuất cung trị liệu theo đợt khoảng ba năm ngày, lão hoàng đế
không hẳn sẽ không đồng ý.
Hai tháng này, chi phí thật sự quá lớn, cuối cùng cũng để
cho nàng hiểu rõ, điều gì có thể nói, điều gì không thể nói, mặc dù đại đa số
người đều đem lời nàng nói xem như là lời nói nhảm của tiểu hài tử, nhưng đợi
qua vài năm nữa nàng trưởng thành, nếu bị người có ác ý nghe được, sợ sẽ có một
chút phiền toái.
- Túy Nguyệt Lâu, Túy Nguyệt Lâu, ta đói, chúng ta đi ăn cơm
trong này đi.
Loli ngạo kiều đi dạo phố chớ không muốn đi dạo, lúc đi đến
mỗi tửu lâu, lôi kéo cánh tay Lý Dịch càng không ngừng đong đưa.
Lý Dịch nheo nheo mi nói:
- Hôm nay không phải muốn ăn tôm rim à, nơi này không có.
- Cái kia, trước ăn ở chỗ này ăn một ít, trở về lại ăn nơi
khác.
Bây giờ loli ngạo kiều tính toán cực kỳ lợi hại, tuy rằng
còn muốn sau ngày hôm nay trở về ăn thật nhiều, nhưng đó là việc trở về sau
này, cùng bây giờ ăn thứ gì không mâu thuẫn lắm.
Lý Dịch nhìn Vĩnh Ninh, thấy nàng nhẹ nhàng gật đầu, không
biết nói gì phất tay, nói:
- Đi vào chỗ kia đi.
- Ta qua bên kia mua vài món đồ, mọi người đi vào trước.
Tằng Túy Mặc nói một tiếng với bọn hắn, lôi kéo Tiểu Thúy đi
về một cửa hàng phía trước, Kim Ngọc Các, nơi bán trang sức đồ châu báu.
Bây giờ Vĩnh Ninh dính nàng so với dính mình còn nhiều hơn,
điều này khiến Lý Dịch có chút phiền muộn, thầm nghĩ chẳng lẽ đại cô nương tiểu
cô nương trời sinh tương đối dễ dàng thân thiết, đương nhiên, cũng chỉ hơi phiền
muộn, ngược lại hắn hi vọng Vĩnh Ninh có thể ở chỗ này tìm được càng nhiều nơi
ký thác.
- Tìm một gian phòng yên tĩnh, gần cửa sổ tốt nhất.
Vừa đi vào, thì có một tên tiểu nhị vẻ mặt tươi cười ra chào
đón, Lý Dịch nhìn hắn nói.
- Khách quan, xin hỏi có đặt bàn trước hay không?
Chạy vặt cười hỏi.
- Thế nào, chẳng lẽ hôm nay khách rất nhiều?
Lý Dịch nhìn xung quanh, mặc dù bây giờ là giờ cơm, nhưng
cũng không có nhiều người ăn cơm ở chỗ này, cũng sẽ không có khả năng không còn
phòng.
- Khách quan có điều không biết, khách đến Túy Nguyệt Lâu, đều
phải đặt trước, đây là quy củ của Túy Nguyệt Lâu.
Ngược lại tiểu nhị kiên nhẫn giải thích.
Lý Dịch nhìn lão giả sau lưng, loại chuyện này, với bọn hắn
mà nói chẳng qua chỉ là một bữa ăn sáng.
Lão giả gật đầu, đi đến phía trước.
Không bao lâu, tiểu nhị lau một lượt mồ hôi trên trán, nụ cười
trên mặt càng thêm rực rỡ,
- Khách quan mời lên lầu.
Mặc dù chỉ là một ngươi chạy vặt cho Túy Nguyệt Lâu, nhưng
ngày bình thường tiếp đãi nhiều các quý nhân, ánh mắt tự nhiên biết một ít, tuy
mấy người kia vẫn không có nói rõ thân phận, nhưng lão giả kia cho người ta cảm
giác vô cùng đáng sợ, nhất là tấm bảng kia, tóm lại, những người này sợ không
thể tuỳ tiện đắc tội.
Đặt trước là quy củ Túy Nguyệt Lâu, quy củ dùng để đánh vỡ,
chỉ dùng quy củ với người bình thường, dùng trên thân một số người có khả năng
không thích hợp.
- Tại sao không phải gian số một chữ Thiên?
Trong quá trình lên lầu, tên lão giả áo xám nhíu mày hỏi.
Tiểu nhị chà chà mồ hôi lạnh, nói:
- Khách quan, thật không khéo, Thiên Tự gian số một, hôm nay
bị một đám quý nhân bao.
- Được rồi, có ăn là được.
Người từ trong cung ra có quá nhiều tật xấu, Lý Dịch khoát
tay, kiểu cảm giác mê muội này như ưu việt, trừ hoàng cung, nhà bình thường còn
không bồi dưỡng ra được.
Lúc đi ngang qua gian số một Thiên Tự kia, vừa vặn có tiểu
nhị đi vào mang thức ăn lên, Lý Dịch tùy ý liếc một chút, chỉ thấy bóng người
trong phòng không ít, thế mà còn có nữ tử đang hát, ngược lại còn rất hưởng thụ
Hắn không có hứng thú với nơi của các “quý nhân”, sau đó thì
chuyển qua ánh mắt, được tiểu nhị dẫn đến một căn phòng sát vách.
Nhắc tới quy củ Túy Nguyệt Lâu, xem như ở ngay đây kinh đô
cũng không tính thấp, phòng cực kỳ rộng rãi, bốn phía trên vách tường đều treo
nhiều loại tranh chữ, Lý Dịch quét mắt một vòng liền biết, những vật này giá trị
không thấp.
Đương nhiên, có thể biểu lộ quy củ nhất, vẫn là giá cả đồ ăn
nơi này.
Một bàn đậu hũ bán ba lượng bạc, rất đắt nha, đây quả thực
cùng đoạt tiền không hề khác gì nhau, chẳng lẽ đậu hũ nhà bọn hắn có bảy màu?
Giá cả một bàn đậu hũ này, cũng đủ cho một gia đình giàu có
chi tiêu được một năm, đừng nói người bình thường, không có mấy vạn lượng bạc
phòng thân, sợ cũng không dám gọi một bàn đậu hủ ở chỗ này.
Điều này có nghĩa, những người giàu có muốn thể hiện danh tiếng
thì đây là nơi lựa chọn tốt nhất, chí ít với chính bản thân Lý Dịch mà nói, tuy
không thiếu tiền, nhưng cũng sẽ không phung phí như thế.
Đương nhiên, nếu như những bạc này trong cung chi trả, sẽ
coi là một chuyện khác.
Lúc loli ngạo kiều thương lượng với Vĩnh Ninh chọn món, Lý Dịch
nhấp một miệng nước trà, nghĩ đến việc khác.
Viện Toán học vẫn như cũ còn đang trong quá trình xây dựng,
sợ còn sẽ rất lâu, tiếp theo một đoạn thời gian, hắn có thể sẽ hoàn toàn thanh
thản rảnh rỗi, có điều cũng không có khả năng thanh nhàn bao lâu, vì đại hội anh
hùng sắp bắt đầu
Dưới lầu Túy Nguyệt Lâu, Tằng Túy Mặc và Tiểu Thúy đi tới, hỏi:
- Băng Ngưng với Tâm Di nhanh như vậy sẽ đi, còn có chút
không nỡ đâu?
Tằng Túy Mặc chỉ cười cười, hai tiểu cô nương thiên chân khả
ái nàng kia tự nhiên cũng ưa thích, chỉ là, từ cách ăn mặc của các nàng, cùng lời
nói cử chỉ ngày bình thường mà xem, hai người đều được giáo dục chính thống,
tên gọi là vị Lý Băng Ngưng tiểu cô nương kia, xuất thân sợ sẽ không thấp.
Chính nàng khi còn bé trong nhà cũng học qua lễ nghi, vì vậy
đối với những thứ này sẽ hơi mẫn cảm một ít.
Huống chi, mấy ngày trước đây hai tiểu cô nương một người tặng
nàng một chiếc vòng tay, một người khác tặng một cây trâm cài, đều không phải
thứ bình thường, nhìn đã biết có giá trị không nhỏ, người bình thường như thế
nào có thể cầm ra được?
Tuy không biết thân phận cụ thể của các nàng, nhưng đoán
cũng có thể đoán được một số, như vị thiên kim nhà đại gia, như thế nào lại gửi
nuôi trong nhà người khác một thời gian dài?
Trước đó vài ngày có đặt Kim Ngọc Các làm hai chiếc vòng
tay, nếu bàn về giá trị khả năng so ra kém đồ các nàng tặng, nhưng làm lễ vật sắp
chia tay, cũng không biết có quá ít không.
Lại thấy có khách nhân tiến vào, một tên tiểu nhị lập tức
nghênh đón, Tiểu Thúy hướng bọn họ miêu tả vài câu, tên tiểu nhị lập tức cung
kính duỗi tay,
- Hai vị cô nương mời lên lầu, người các ngươi muốn tìm tại
phòng số hai chữ Thiên.
Hai người dọc theo trên bậc thang đi lên, ngay vào lúc này,
một vị thanh niên từ phòng thứ nhất chữ Thiên đi tới, đâm đầu vào tiểu nhị đang
đi tới, nổi giận mắng:
- Bảo các ngươi mang lên hai ấm Thiên Nhật Túy vì sao còn
chưa mang lên, lề mà lề mề.
Hắn mới nói một nửa, nhìn qua hai nữ tử sau lưng tiểu nhị,
biểu lộ nao nao, trên mặt hiện ra vẻ nghi hoặc, gãi đầu một cái, như nhớ tới
cái gì, lập tức liền lên tiếng kinh hô.