Hai tiểu cô nương Vĩnh Ninh và Thọ Ninh đang chơi trò đóng
vai gia đình trong sân, Lý Dịch ngồi trên ghế đá, vẫy tay nói với Tiểu Thúy.
- Lý công tử, có chuyện gì?
Tiểu Thúy từ bên kia chạy tới.
- Về tiểu thư nhà các ngươi, có phải mấy ngày nay nàng có
kinh nguyệt?
Tuy hắn biết hỏi vấn đề này dường như có chút không hợp lắm,
nhưng vì mấy viên hạt dưa kia, Tằng Túy Mặc đã không để ý đến hắn rất lâu, Tằng
đại cô nương không keo kiệt đến mức đó, Lý Dịch cảm thấy có lẽ vấn đề xuất phát
từ những phương diện khác.
- Ơ...
Tiểu Thúy nghe vậy, ban đầu sửng sốt một lát, sau đó sắc mặt
đỏ như muốn nhỏ máu. Loại, loại chuyện này của nữ tử, sao có thể tùy tiện nói
cho người khác biết chứ? Nếu tùy ý nói ra, tiểu thư biết sẽ đánh chết nàng mất...
- Không, không có, phải qua mấy ngày nữa.
Nghĩ thầm trong lòng, Tiểu Thúy đỏ mặt nói.
- Thế à...
Lý Dịch lắc đầu, nếu không phải do nguyên nhân này, vậy còn
khả năng nào nữa không?
Tiểu Thúy cúi đầu, lầm bầm lẩm bẩm nói:
- Ta cũng không biết mấy ngày nay tiểu thư làm sao, cứ luôn
ngẩn người một mình, cũng thường xuyên quên trước quên sau, trước đây tiểu thư
chưa bao giờ như vậy. Tóm lại, tóm lại rất kỳ quái...
Trong phòng, Tằng Túy Mặc ngồi trước bàn, tay cầm bút vẽ,
ánh mắt có chút rã rời, trang giấy Tuyên Thành trước mặt thì trống rỗng.
Tiếng gõ cửa kéo dài thật lâu nàng mới nghe thấy, đặt bút xuống
nói:
- Cửa không khóa, vào đi.
- Rầm!
Lý Dịch ném một bao đồ lớn lên bàn, nhìn nàng nói:
- Vị muối tiêu, ngũ vị hương, vị bơ, vị táo đỏ, vị ô mai...
Không phải chỉ ăn mấy viên hạt dưa của cô sao, có cần dỗi lâu thế không?
Tằng Túy Mặc ngẩn người, vừa mở một cái túi bên trong liền
có một mùi thơm kỳ lạ phát ra, nàng ăn thử một viên, gương mặt xinh đẹp có chút
biến hóa, sau đó thu lại hết mới nói với Lý Dịch:
- Ta dỗi khi nào?
Chết không thừa nhận là đặc tính trời sinh của nữ nhân, chỉ
thiếu viết hai chữ tức giận lên mặt mà còn nói không giận, không giận thì trả hạt
dưa lại cho ta đi chứ?
- Hiệu may hôm qua cô nói là chuyện gì vậy?
Tằng Túy Mặc cố ý đổi chủ đề.
Lý Dịch lắc đầu, cuối cùng cũng nói chuyện bình thường được,
nói:
- Danh tiếng nội y đã phát ra, có thể mở rộng thêm chút nghiệp
vụ, làm thành y phục, trừ các kiểu dáng thường gặp ra cũng thiết kế một số kiểu
dáng mới, phân chia số đo xong, khách nhìn trúng bộ nào, thanh toán xong là có
thể mặc luôn.
Thời đại này không có tiệm bán quần áo, nếu có thì chỉ là hiệu
vải, hộ gia đình nhỏ mua vải vóc về nhà tự cắt may thành y phục, hộ gia đình lớn
thì sẽ mời hoặc có thợ may chuyên môn đặt làm, khái niệm hiệu may tạm thời vẫn
chưa có. Ăn, mặc, ở, đi lại, dù tại thời đại nào mọi người cũng không thể vứt bỏ
bốn loại ấy, đã tham gia bốn loại ngành nghề này thì vĩnh viễn không cần lo lắng
bị thời đại đào thải.
Mặc dù nghề may sẽ cùng bước chân với công chúa điện hạ,
nhưng từ trước đến nay nàng luôn ra tiền ra nhân lực, ngồi đợi chia tiền, không
bao giờ can dự đến phương diện quản lý.
Tằng Túy Mặc vừa cắn hạt dưa vừa nói:
- Sau khi mở hai tiệm nội y, nhân thủ cũng có chút không đủ
dùng, nếu muốn mở thêm hiệu may thì phải cần nhiều nữ tử tinh thông thêu thùa
hơn, trong Câu Lan viện sợ không gom góp được nhiều.
Lý Dịch khoát tay nói ra:
- Cái này không cần lo lắng, sẽ đủ nhân thủ ngay thôi.
Gần kinh đô đã cưỡng chế thi hành luật hôn nhân mới, một đoạn
thời gian sau đó sẽ có không ít nữ tử từ mười ba đến mười sáu tuổi ở nhà không
có việc gì làm, đây cũng là chuyện triều đình rất đau đầu, nếu có thể để các
nàng có việc làm, giải quyết được vấn đề nghề nghiệp cho nữ tử đến tuổi, triều
đình tuyệt đối sẽ ủng hộ mạnh mẽ.
- Vậy đợi Nhược Khanh tỷ về rồi ta thương lượng với tỷ ấy.
Tằng Túy Mặc nói một câu, sau đó nhìn Lý Dịch, lại nói:
- Ta, ta có một chuyện muốn hỏi huynh.
Lý Dịch quay đầu nhìn nàng.
- Huynh...
Tằng Túy Mặc há miệng, ngẫm lại, cuối cùng vẫn không nói gì,
khoát tay nói:
- Bỏ đi, không có gì đâu.
Nói chuyện mà nói một nửa là một hành vi rất không lễ phép,
nhất là đối với người bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, lần này Lý Dịch không đi vội,
hỏi nàng:
- Rốt cuộc là chuyện gì?
- Không có gì đâu, huynh đi đi.
Tằng Túy Mặc có chút sốt ruột phất tay.
- Không có gì thật?
- Thật không có gì.
- Vậy...Vậy huynh để ta lấy hạt dưa rồi đi, muốn vị bơ.
....
....
Vương gia thôn là một thôn nhỏ chỉ cách kinh thành mười dặm.
Tuy nói Vương gia thôn có vị trí nằm phía ngoài đô thành phồn hoa nhất của Cảnh
quốc, nhưng lại không được hưởng chút ánh sáng gì từ kinh đô, mấy chục hộ dân
trong thôn chỉ sống bằng đất bạc, mùa màng tốt thì xem như có thể uống lưa
thưa, mùa màng không tốt, người một nhà đều phải siết chặt lưng quần cầu ông trời
phù hộ.
Vương lão nhị là một hộ nông dân bình thường ở Vương gia
thôn, lúc này đang ngồi xổm trên tảng đá trong sân, vừa soàn soạt rút tẩu thuốc
ra vừa than thở.
- Cha, ăn cơm thôi.
Một tiểu cô nương mặc y sam vải thô, bên hông buộc tạp dề,
chừng mười tuổi ra khỏi căn phòng rách nát, đi đến trước mặt hắn, sợ hãi nói.
- Ăn ăn ăn, cả ngày chỉ biết ăn, ngươi sẽ không gả đi được
đâu đấy!
Vừa thấy tam nữ nhi, Vương lão nhị liền tức giận, không kiên
nhẫn khoát tay.
Tiểu cô nương thấy vậy, cả người run lên một cái, vội vàng lại
lui về phòng.
- Triều đình đang làm gì vậy chứ, đây không phải muốn mạng
lão hán ta sao!
Vương lão nhị đặt tẩu thuốc trên đá ho khụ khụ, tức giận
nói.
Bà nương trong nhà không chịu thua kém, sinh liên tiếp ba nữ
nhi cho hắn, mặc dù suy nghĩ muốn có một nhi tử của hắn vẫn còn mãnh liệt nhưng
không dám sinh nữa, nếu lại sinh thêm một khuê nữ, vậy xem như không sống nổi nữa.
Tuy là nữ nhi, nhưng dù sao cũng là con của mình, bình thường
đánh chửi không ít, nhưng những ngày túng thiếu dần qua đi mười mấy năm, cũng
nuôi lớn chúng nó từng người một, đại nữ nhi năm nay mười bốn, mới vừa bàn một
mối hôn sự xong, nhị nữ nhi mười ba, cũng đã đến tuổi nên xuất giá.
Nghĩ đến lúc hai nữ nhi được gả đi, trong nhà bớt đi hai cái
miệng ăn, lại có thêm sính lễ hai nhà, cuộc sống sẽ khá hơn một ít. Nhưng ai có
thể lường trước được, đại nữ nhi còn một tháng nữa sẽ xuất giá, triều đình bỗng
nhiên hạ lệnh nữ tử không đến mười sáu không được xuất giá, vậy phải mau chóng
trì hoãn hôn sự của hai đứa nhỏ. Vương lão nhị cảm thấy áp lực như núi, thời
gian này sống chẳng an lành.
- Triều đình chó má, không để người khác sống sao!
Vương lão nhị oán hận chửi một câu, có một phụ nhân trung
niên thò đầu ra từ trong nhà, nói:
- Ngươi nói nhỏ chút, nếu bị ai nghe thấy sẽ bị ăn gậy đấy!
Không nói thì còn may, vừa nhắc tới chuyện này, Vương lão nhị
càng nổi điên, nhảy xuống khỏi tảng đá, mắng to:
- Làm gì được đấy, chỉ cho chúng quản chuyện sinh con, còn không
cho lão tử nói sao, lão tử cứ muốn nói đấy, triều đình chó má này, ngay cả lão
tử gả nữ nhi cũng quản...
- Vương lão nhị, nói ai là chó đấy?
Theo giọng nói truyền đến, một quan sai thân mặc y phục sai
dịch đi vào.
- Vương Nhị Cẩu chó má, nợ ta hai văn tiền một tháng cũng
không thấy trả...
Vương lão nhị vẻ mặt nịnh nọt nhìn tên sai dịch, hỏi:
- Quan sai đại nhân, hôm nay là cơn gió nào thổi ngài tới vậy...
Sai dịch khoát tay, lật tay cuốn sổ trong tay ra, đi thẳng
vào vấn đề:
- Vương lão nhị, Chiêu Đễ và Dẫn Đễ nhà ngươi đều qua mười
ba rồi đúng chứ?
Vương lão nhị nghe vậy thì sững sờ một lúc sau, sắc mặt lập
tức thay đổi, cảnh giác nói:
- Quan sai đại nhân, Chiêu Đễ và Dẫn Đễ nhà ta đều được hứa
gả cho người ta rồi...
- Hứa gả cho ta mặc kệ, qua mười ba là được, đúng rồi, Lưu
Đễ nhà ngươi....
Vương lão nhị hoảng sợ,
- Lưu Đễ nhà ta, Lưu Đễ nhà ta mới mười tuổi, nàng, nó vẫn
còn là con nít mà!
Quan sai liếc hắn một cáo, hỏi thẳng:
- Phía trên nói, nếu nhà ai có nữ tử qua mười ba, tay nghề
may vá không tệ có thể đến nhà xưởng làm thợ, một ngày làm việc bốn canh giờ,
tiền công mười văn, Chiêu Đễ và Dẫn Đễ nhà ngươi có đi hay không?
- Không đi không đi...
Vương lão nhị lắc đầu liên tục, quan sai nói xằng bậy có
thể tin không, còn một ngày bốn canh giờ mười văn tiền, lão tử một ngày tám
canh giờ còn không kiếm được nhiều như vậy, chẳng lẽ muốn dụ dỗ nữ nhi của
mình?
- Được, ta sẽ ghi lại.
Vị quan sai nọ khoát tay, quay người đi ra ngoài.
Vương lão nhị nghe vậy thì sững sờ, nói đi thì đi, không ép
gì luôn sao? Nếu quan sai hù dọa hai câu, hắn sẽ đồng ý đấy!
- Cha, cha...
Một bóng người vội vàng từ bên ngoài chạy vào, thiếu nữ mười
ba mười bốn tuổi thở hồng hộc nói:
- Cha, nghe nói, nghe nói công phường của công chúa điện hạ
đang tuyển người, ba tháng đầu một ngày mười văn, sau ba tháng một ngày mười
lăm văn đó!
- Thật sao?
Vương lão nhị trợn mắt hỏi.
- Là thật!
Thiếu nữ kia liên tục gật đầu, nói,
- Bên ngoài cũng dán thông báo, quan sai đại nhân bây giờ
đang sang từng nhà đăng ký đấy ạ, nghe nói lần này danh ngạch có hạn, con mới
thấy quan sai đại nhân đến, cha ghi danh cho con và Dẫn Đễ rồi chứ?
Vương lão nhị lại sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần thì
nhanh chân chạy ra ngoài.
- Quan sai đại nhân, đừng đi, ta đồng ý, ta đồng ý!