- Bệnh tình của Vĩnh Ninh quan trọng, có cần tăng thêm mấy đợt
trị liệu nữa không?
Lý Dịch suy nghĩ một hồi, cảm thấy có lẽ lão hoàng đế sẽ
không quá bằng lòng, hơn nữa dựa vào chút tin tức thăm dò được từ chỗ Thường Đức,
nếu được voi đòi tiên có thể sẽ có mối nguy hiểm không nhỏ.
Bỏ đi, vẫn đừng động đậy thì hơn, lừa gạt lão hoàng đế thêm
mười ngày, bây giờ còn hơn nửa tháng để tiêu xài.
Vĩnh Ninh thì không hề ý thức được nửa tháng nữa nàng sẽ phải
hồi cung mà chạy trong sân, nhặt về lại mấy chiếc máy bay giấy bị bay ra ngoài,
phát ra tiếng cười giòn giã.
Tiểu Thúy và Tiểu Châu rất buồn rầu, bởi vì độ dài đường bay
hai cái máy bay giấy của các nàng cộng lại cũng không xa bằng một mình Vĩnh
Ninh, chớ nói chi Vĩnh Ninh mới chỉ là một tiểu cô nương, điều này khiến hai tiểu
nha hoàn bị đả kích không nhỏ.
Lý Dịch nhìn sang bên kia, các ngươi có thể bay xa hơn Vĩnh
Ninh mới lạ, cách xếp máy bay giấy lại đó hắn tìm ra được trong một cuốn “Máy
bay giấy cao cấp bách khoa toàn thư”, có một lần trong lúc vô tình nhìn thoáng
qua không cẩn thận đọc thành “Lái máy bay cao cấp bách khoa toàn thư”, còn kỳ
quái vì sao loại sách này lại công khai đặt trong thư viện tỉnh, đánh máy bay
cũng chia cao cấp hạ cấp, hơn nữa cần người dạy sao?
- Đây là sổ sách của nửa tháng này, huynh xem qua chút đi.
Tằng Túy Mặc ném một bản sổ sách thật dày xuống trước mặt hắn.
Không sai, bây giờ hắn đang ở lì tại nhà Tằng Túy Mặc, đương
nhiên không phải vì muốn cưới Tằng đại cô nương về sinh con, là vì mỗi lần chơi
Vĩnh Ninh luôn quấn hắn đòi tới đây.
Mấy ngày này hắn đã xem phim “Con thỏ nhỏ ngoan ngoãn”,
“Côn trùng bay”, nghe bài “Mùa xuân ở nơi nào”, nói thật, thấy Vĩnh Ninh và Tằng
đại cô nương gần gũi như thế, hắn có cảm giác ê ẩm trong lòng.
Lý Dịch kéo ra hai tờ giấy phía sau sổ sách, tiện tay xếp
thành hai cái máy bay giấy, nhưng do trang quá mỏng nên không bay được bao xa.
Hắn lười đọc thứ sổ sách buồn tẻ không thú vị này, vươn tay
nắm hạt dưa, thuận miệng hỏi một câu.
- Nhược Khanh đâu?
Thấy hạt dưa trước mặt ít gần một nửa, Tằng Túy Mặc yên lặng
nhích túi hạt dưa về phía mình, nói:
- Đi xem cửa hàng nội y, tối mới về.
Từ hôm qua đến giờ Vĩnh Ninh đã nhiều lần nói muốn ăn bánh
quế, thật ra bản thân Lý Dịch cũng muốn ăn, nhưng cùng một nguyên liệu, cùng một
phương pháp chế biến, bánh hắn làm ra lại có vị khác xa bánh Uyển Nhược Khanh,
Lý Dịch luôn hoài nghi có phải nàng có bí quyết tổ truyền gì đó không nói cho hắn
biết không.
Lý Dịch vừa xem tập tranh nội y mới nhất Tằng Túy Mặc thiết
kế ra, vừa cắn hạt dưa. Khỏi phải nói, mặc dù kiểu dáng vẫn hơi bảo thủ nhưng lại
có một phong vị khác, khó trách những nam nhân kia thấy rồi đều không cầm giữ
được. Lý Dịch nhìn cuốn tập tranh, lại nhìn Tằng Túy Mặc, não bổ ra một hình ảnh
nào đó, cảm thấy đổi lại là mình cũng không thể kiềm giữ được.
- Ngươi nhìn ta làm gì!
Tằng Túy Mặc vô thức né ra sau một chút, luôn cảm thấy ánh mắt
của Lý Dịch cứ như có thể xuyên thấu y phục, thấy được màu tím của áo lót nàng
mặc hôm nay vậy, cảm giác quái dị không nói nên lời.
- Nhìn một chút cũng không thiếu miếng thịt nào đâu.
Lý Dịch ngoài miệng nói, xoa mũi, may mà không chảy máu,
nhưng hắn không dám nhìn nữa.
Hạt dưa là thứ một khi đã ăn sẽ không dừng được, Lý Dịch ăn
xong một vốc trong tay, lúc lại vươn tay ra thì phát hiện Tằng Túy Mặc đang cầm
cái túi trong tay, tức giận nhìn nàng.
- Còn dư chút thôi.
Nàng nhìn Lý Dịch nói.
Lý Dịch bĩu môi, hừ, không phải chỉ là hạt dưa thôi à, còn
chẳng có vị gì nữa, đây không hiếm lạ đâu. Nếu nói nàng hạt dưa còn có ngũ vị
hương, bơ, táo đỏ, dưa leo —— có khi nào nữ nhân này sẽ điên không? Nếu tại hậu
thế, hạt dưa khó ăn như vậy đưa cho hắn ăn hắn còn không thèm đâu!
- Nhìn kìa, cái gì thế!
Lý Dịch trong lúc lơ đãng nhìn thoáng qua sau lưng Tằng Túy
Mặc, bỗng nhiên trợn to mắt, vô cùng kinh ngạc nói:
- Quan Âm Bồ Tát hiển linh!
- Cái gì?
Tằng Túy Mặc cuống quýt quay đầu lại, thấy vẫn trống không,
trên bầu trời đến một đám mây trắng cũng không có, rốt cuộc nhận ra được gì đó.
Lý Dịch cầm chiếc túi vải thêu hoa trong tay, không hề để ý
đến ánh mắt như muốn ăn thịt người của Tằng đại cô nương, tiện tay chỉ vào một
kiểu dáng nội y, nói:
- Màu này có thể sặc sỡ hơn một chút, cuồng dã hơn một
chút...
Tằng Túy Mặc trừng Lý Dịch một cái, hơi thở phì phò đứng
lên, lúc quay người đi đến cạnh Vĩnh Ninh thì lập tức đổi sắc mặt thành cười
vui vẻ, nói:
- Tâm Di, đến đây, tỷ tỷ giúp muội bay...
- Vâng ạ, vâng ạ...
Vĩnh Ninh vui vẻ nói, nhìn Lý Dịch, phát hiện hắn đang đưa
lưng về bên này thì lặng lẽ chạy đến bên cạnh Tằng Túy Mặc, nhỏ giọng nói:
- Suỵt, Tằng tỷ tỷ, tỷ qua đây, muội cho tỷ biết một bí mật...
- Tâm Di muốn nói cho tỷ tỷ bí mật gì?
Tằng Túy Mặc ngồi xổm xuống, cười hỏi.
- Lần trước muội hỏi ca ca có thích Tằng tỷ tỷ không, ca ca
nói thích đó.
Vĩnh Ninh lại nhìn sang Lý Dịch, nhỏ giọng nói.
Tằng Túy Mặc ngẩn người, nhìn dáng vẻ này của tiểu cô nương,
có thể đoán được đại khái cảnh tượng lúc ấy như thế nào, song trong lòng nàng
vẫn có một chút chờ mong nho nhỏ, hỏi:
- Vậy Tâm Di hỏi sao?
- Trước hết Tâm Di...
Nghe tiểu cô nương nghiêm túc trả lời, Tằng Túy Mặc lắc đầu,
quả nhiên không khác suy nghĩ của nàng lắm, hắn nói vậy có lẽ chỉ để dỗ dành tiểu
cô nương. Hắn thích mình, làm sao có thể?
Vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Vĩnh Ninh, trong lòng Tằng Túy Mặc
bỗng dưng có chút mất mát, nhưng nàng vẫn cười nói:
- Đến đây nào, tỷ tỷ giúp muội bay... Đúng rồi, tại sao gọi
cái này là máy bay giấy thế? Máy bay là cái gì?
Vĩnh Ninh không trả lời vấn đề này, chỉ thần thần bí bí nói,
- Còn nữa, còn nữa, lần trước ca ca nói muốn cưới Tằng tỷ tỷ
làm thiếp, còn muốn đón Tằng tỷ tỷ về nhà, thiếp là cái gì ạ? Khi nào tỷ tỷ mới
cùng về nhà với bọn muội?
Cơ thể Tằng Túy Mặc chấn động một cái, nụ cười trên mặt cứng
đờ, máy bay giấy trên tay cũng rơi xuống đất.
Lý Dịch thấy Tằng Túy Mặc cúi đầu về phòng, trông có vẻ tâm
trạng không tốt lắm, hơi ngẩn ra.
Không đến nỗi vậy chứ, chỉ vì ăn một túi hạt dưa nhỏ của
nàng?
- Không đến nỗi vậy chứ, hay mua lại một bịch lớn cho ngươi?
- Này, này, sao lại khóa cửa...
Thấy nàng đi vào liền khóa cửa phòng, Lý Dịch ngạc nhiên đứng
lên, có chút khó hiểu.
- Chỉ là.... chút hạt dưa thôi mà...
.....
.....
Tần phủ, trong một biệt viện tinh xảo nào đó.
- Chúc mừng Tần huynh hết bệnh.
- Chúc mừng Tần tiểu công gia.
- Tần tiểu công gia mới khỏi thương thế, không nên uống rượu,
một chén này ta mời ngài, ngài tùy ý.
Tần tiểu công gia chính là một nhân vật có máu mặt trong
vòng hoàn khố kinh đô, không chỉ có địa vị đáng được tôn sùng, vận số cũng
không như người khác.
Bị Lý Hiên thế tử đánh tơi bời, bị Lý Bá Tước tát một bạt
tai, bị Tần tướng cấm túc trong nhà nửa năm....
Thật vất vả mới kết thúc cấm túc trước thời hạn đi ra, không
quá hai ngày lại vì đùa giỡn nữ tử bên đường mà bị một nghĩa sĩ gặp chuyện bất
bình đánh thành trọng thương, gãy mấy cây xương sườn, luôn phải tĩnh dưỡng tại
nhà, cho đến hôm nay khó khăn lắm mới có thể xuống giường...
Tao ngộ những chuyện lận đận như thế quả thực khiến người thấy
thương tâm, người nghe rơi lệ, mọi người đều đang trừng to mắt nhìn…chuyện xui
xẻo Tần tiểu công gia sẽ gặp tiếp theo là gì.
- Vẫn chưa bắt được tặc nhân kia?
Trong sân, người có thể cùng một bàn với Tần Dư chỉ có hai,
Thôi Thừa Vũ nhấp một miếng rượu, lên tiếng hỏi.
Trần Lập Tuấn lắc đầu, nói:
- Người nọ làm việc quả quyết, khi quan sai còn chưa đến hiện
trường đã ra khỏi thành, tuy hắn có lưu lại danh hào, nhưng đối với loại người
này mà nói, một khi bọn họ đào thoát, chúng ta muốn bắt lại khó như lên trời.
- Không sao.
Tần Dư nhún vai, trái lại giống như không mấy để ý đến chuyện
lần này, hỏi:
- Nghe nói điện hạ cũng xuất cung?
- Ngay vào hai ngày trước.
Thôi Thừa Vũ gật đầu nói.
- Với tính tình của điện hạ, thế mà lại không đi tìm người nọ
gây sự ư?
Tần Dư nhíu mày hỏi.
- Ngươi nói Lý Dịch?
Thôi Thừa Vũ liếc hắn một cái.
Một nha hoàn Tần phủ đang rót rượu cho hắn bỗng nhiên run
tay một cái, rượu văng tung tóe lên bàn, nha hoàn có một vết sẹo thật dài trên
mặt sắc mặt tái nhợt, cuống quýt dùng ống tay áo lau, Thôi Thừa Vũ nhíu mày,
nói:
- Được rồi, cứ để đấy đi, ta tự lau.
- Trừ vị Lý Tử Tước được thánh thượng sủng ái kia... À, giờ
phải gọi là Lý Bá Tước, trừ hắn còn có thể là ai?
Tần Dư kéo ra một nụ cười cổ quái nơi khóe miệng.
Thôi Thừa Vũ lắc đầu, nói:
- Với thân phận bây giờ của hắn, dù điện hạ làm gì cũng
không dễ động thủ lần nữa. Sau khi xuất cung, điện hạ đóng cửa không ra, nghe hạ
nhân vương phủ nói, điện hạ chỉ là mỗi ngày đọc sách, dường như hoàn toàn đổi
tính tình....
Giọng Thôi Thừa Vũ dần dần nhỏ lại, nha hoàn có vết sẹo trên
mặt thối lui ra sau, cúi đầu, môi cắn chặt, ánh mắt cực kỳ phức tạp...