Tiểu công chúa sửng sốt một chút, hỏi Vĩnh Ninh đứng bên cạnh
Lý Dịch.
- Nghe qua.
Vĩnh Ninh gật đầu, nói:
- Bay, nhảy hổ, độn thổ, ta đều đã nghe qua.
- Không chơi……
- Hai gia hỏa các ngươi hợp lại bắt nạt ta.
Tiểu công chúa thở phì phì đi về phòng.
- Hoàng tỷ không có mà, ta thật sự đã nghe qua, không tin ta
họa cho ngươi.
Vĩnh Ninh liếc mắt nhìn Lý Dịch một cái, sau đó đi theo.
Ngay cả Mỹ Dương Dương cũng không biết, hoàng tỷ thật đáng thương, hiện tại
ngay cả ngựa hay cùng nhảy hổ cũng không có nghe qua, Vĩnh Ninh có chút không
tưởng tượng nổi.
Lý Dịch lắc đầu, nhanh như vậy đã không chơi, hắn còn có Hao
Thiên Khuyển có thể ăn còn chưa phái ra mà.
……
……
Kinh thành dưới chân thiên tử, bất luận dị động gì đều nắm
dưới sự giám sát của triều đình, vĩnh viễn sẽ không nổi lên sóng gió lớn.
Chuyện của trưởng công chúa đã gợi ra cảnh tượng rối loạn của
kinh thành, cũng chưa được lâu lắm, đã bị triều đình áp xuống, mấy ngày sau đã
dần dần bình ổn.
Bên trong Câu Lan kinh thành, chưa bao giờ nghe 《 Khổng Tước
Đông Nam phi 》, trên thị trường,《 Tây Sương Ký 》 và 《 Mẫu Đơn Đình》 đã bị liệt
vào sách cấm. Nhưng nữ tử khuê các không thể ra ngoài, dưới gối, lại không thể
thiếu một hai bản sách mỏng. Chỉ ở thời điểm đêm khuya tĩnh lặng, bản thân tinh
tế đọc, khi thì mặt đỏ tai hồng, khi thì rơi lệ như khóc, tư vị trong đó, không
thể nói cùng người khác.
Đầu đường cuối ngõ, đều có thân ảnh du đãng như du, ánh mắt
nhìn loạn khắp nơi, lo lắng đề phòng tránh né quan sai, nếu nhìn thấy nữ tử trẻ
tuổi trên phố, sẽ thật cẩn thận tiếp cận, khẽ mở áo khoác ra, nhỏ giọng nói:
- Cô nương, bản Tây Sương Ký, Mẫu Đơn Đình…… Muốn mua không?
Mười văn tiền một quyển, không lừa già dối trẻ……
Mà “Hội liên hợp phụ nữ” đã từng nháo ra động tĩnh không nhỏ,
sau khi bệ hạ hủy bỏ lệnh cấm túc trưởng công chúa, đã không còn có hành động
gì lớn. Chỉ là trợ giúp triều đình thi hành quy định về tuổi kết thành thân của
nữ tử. Không chỉ nhận được không ít tán dương trong triều đình, mà trong lòng nữ
tử nhân gian cũng có lực ảnh hưởng càng ngày càng tăng.
Triều đình vẫn như cũ không có từ bỏ điều tra người vô danh,
loại này bụng dạ khó lường, kích động dân ý thật sự là đáng giận, nếu không thể
khống chế, về sau sợ sẽ tạo thành phiền toái lớn hơn nữa.
Đương nhiên, điều này không có quan hệ gì với Lý Dịch.
Mấy ngày nay hắn rất thanh nhàn, trưởng công chúa điện hạ
đang bận rộn chuyện khác, tần xuất xuất cung của tiểu công chúa tự nhiên không
thể quá thường xuyên, tuy rằng điều này khiến Hao Thiên Khuyển siêu cấp vô địch
của hắn đến bây giờ vẫn chưa có đất dụng võ, nhưng cách mấy ngày lại được cùng
Như Nghi đi dạo phố nghe hí, mang Vĩnh Ninh cùng Tiểu Hoàn chơi các loại trò
chơi. Ngày tháng trôi qua thật nhàn nhã.
Chớp mắt, Vĩnh Ninh xuất cung đến giờ cũng hơn tháng rồi.
- Đó là hài tử nhà ai?
Tằng Túy Mặc nhìn tiểu cô nương ở trong sân cùng Tiểu Thúy,
Ngọc Châu trêu đùa, nhìn Lý Dịch hỏi.
- Một ------ họ hàng thân thích.
Lý Dịch chỉ có thể trả lời như vậy.
Lúc tước, lão phu nhân lần đầu tiên biết thân phận của Vĩnh
Ninh thiếu chút nữa cầm không nổi gậy, chuyện này vẫn là càng ít người biết
càng tốt.
Hơn nữa đối với nàng mà nói, nàng thích sinh hoạt của người
thường như bây giờ hơn.
Mấy ngày nay, Lý Dịch ngẫu nhiên sẽ mang Vĩnh Ninh tới nơi
này, bây giờ Câu Lan càng làm càng lớn, trừ kinh thành ra, đã lan truyền tới rất
nhiều châu huyện, tốc tộ khuyếch tán khiến người khác trân trối nhìn.
Mà người đứng sau màn----- ông chủ như hắn tự nhiên không thể
chuyện gì cũng mặc kệ. Trên thực tế bên trong câu lan bây giờ, đã bị tách ra
thành một đống nhánh, Tôn lão đầu phụ trách chỉ là hát xướng diễn kịch linh
tinh, Uyển Nhược Khanh đem tinh lực đặt ở việc làm ăn của câu lan, Tằng Túy Mặc
làm thủ tịch thiết kế sư về nội y kiểu mới, dẫn đầu xu hướng nữ tử mặc gì, mặc
như nào, đều là quyết định từ nàng.
Lý Dịch cũng không khoa tay múa chân với các nàng, chỉ cần bảo
đảm không đi nhầm phương hướng, còn lại cứ tùy các nàng lăn lộn.
Đương nhiên, Câu Lan hiện giờ không chỉ ngừng lại ở những thứ
này.
Tổ chức thu thập tình báo của Liễu nhị tiểu thư Liễu Minh,
có sứ mệnh hiệu triệu hào hiệp bảng.
Đều là do quái vật khổng lồ tạo thành, cho tới bây giờ, từ
túp lều nho nhỏ kia đã trở thành nơi không ai không biết bến.
Vĩnh Ninh từ xa đi lại, đút cho Lý Dịch một khối bánh hoa quế,
nói:
- Ca ca, bánh hoa quế này ăn thật ngon, lúc chúng ta trở về,
lấy cho Như Nghi tỷ tỷ, Tiểu Hoàn tỷ tỷ, còn có Đoan Ngọ tỷ tỷ một chút đi.
Đứng ở phía sau nàng, hai lão giả áo xám thấy đã quen, không
hề có bởi vì công chúa điện hạ xưng hô đối với Lý Dịch như vậy mà cảm thấy kinh
ngạc.
- Tiểu muội muội, ngươi tên là gì?
Tằng Túy Mặc ngồi xổm xuống, bế Vĩnh Ninh lên, điểm tay lên
mũi nàng hỏi.
- Ta tên Lý Tâm Di.
Vĩnh Ninh một chút cũng không sợ người lạ, sớm đã không còn
là tiểu công chúa chỉ biết ngu ngơ nhìn bầu trời.
Nàng quay đầu lại nhìn Lý Dịch, nói:
- Ca ca, vị tỷ tỷ này lúc trước đã nhìn qua trên TV.
- T…… TV?
Vẻ mặt Tằng Túy Mặc nghi hoặc khó hiểu.
Lý Dịch cũng không có giải thích cho Tằng Túy Mặc. Dù sao
Vĩnh Ninh vẫn là một tiểu hài tử, tuy rằng bản thân đã nói với nàng rất nhiều lần,
về sau nói chuyện phải chú ý, những thứ đã biết kia, không thể tùy tiện nói bậy
cùng người khác. Nhưng tiểu cô nương năm tuổi, có đôi khi nghĩ gì là nói đó, mặc
dù là thời điểm nhà, cũng sẽ thường xuyên xuất hiện trường hợp xấu hổ như vậy.
Như Nghi cùng Tiểu Hoàn các nàng đối với những việc này đã
sơm thành thói quen.
- TV chính là……, tóm lại chính là khen ngươi lớn lên xinh đẹp.
Lý Dịch suy nghĩ rất lâu cũng không tìm ra một lời giải
thích hợp lý, nhìn nàng, nói:
- Tiểu hài tử đồng ngôn vô kỵ, ngàn vạn đừng để trong lòng.
Năng lực phân biệt của tiểu hài tử không cao, có lẽ sẽ nàng
biến thành nhân vật nào đó trong phim cổ trang trên TV.
Hơn nữa, khi Vĩnh Ninh vừa nói, Lý Dịch cũng cảm thấy Tằng
Túy Mặc có vài phần tương tự nữ minh tinh diễn phim cổ trang đó.
- Đồng ngôn vô kỵ?
Tằng Túy Mặc sửng sốt một lát mới hiểu được ý tứ của câu nói
vừa rồi, cắn răng nhìn Lý Dịch, mắt lộ ra hàn quang.
- Đi, tỷ tỷ mang ngươi đi ra ngoài chơi.
Tằng Túy Mặc trừng mắt nhìn Lý Dịch một cái, ôm Vĩnh Ninh đi
ra ngoài.
Vị lão giả áo xám chợt lóe thân, đang muốn có động tác, Lý Dịch
đã túm y phục của hắn, nói:
- Không sao.
Bên ngoài Tằng Túy Mặc đang bồi Vĩnh Ninh chơi xích đu. Lý Dịch
một tay chống cằm, vẫn là không có nhìn thấy nội y hắn muốn, nhưng gần đây đồ
này càng ngày càng nhiều. Tằng đại cô nương vẫn là Tằng đại cô nương, toàn bộ nội
y của nữ tử thanh lâu kinh thành đều do nàng nhận thầu. Tuy rằng rất khó để
thay thế yếm, nhưng nàng cư nhiên đồng thời bắt đầu làm yếm, cửa hàng nội y bắt
đầu có danh khí ở kinh thành.
Đến bây giờ, tuy rằng lượng lớn tiêu thụ vẫn là nữ tử thanh
lâu, nhưng cũng đã có một ít nữ tử lớn mật bắt đầu dùng thử, đặc biệt là cửa
hàng còn quảng cáo.
- Là nữ tử, khá tốt!
- Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, chỉ cần có ta.
- Nàng không phải vì mình, mà là vì trái tim của hắn.
Hơn nữa nữ tử sau khi mua cũng giới thiệu cho người khác,
con số doanh thu bắt đầu thẳng tắp tăng lên……
Nhưng khi hắn gợi ý mấy quảng cáo này, lại liếc nhìn Tằng cô
nương mấy lần, đều bị nàng ném gối đầu mấy lần……
Đương nhiên, mặc dù loại nội y này vẫn hơi thoáng, nhưng vẫn
sẽ có một ít nữ tử mặc, phu thê khuê phòng là một phần, phần lớn còn lại là trộm
mặc ở nhà, rốt cuộc ai cũng không muốn bản thân của mười mấy năm sau, mất đi một
số chỗ đặc biệt của nữ tử……
Nói như thế nào thì đây cũng là suy nghĩ của nữ tử, Lý Dịch
uống ly trà nhuận cho đỡ khát. Kế hoạch trong lòng có nên phát động lực lượng của
trưởng công chúa giúp đỡ tuyên truyền tuyên một thời gian hay không? Đang suy
nghĩ thì bên ngoài truyền tới một giọng hát.
Từ nhỏ Tằng Túy Mặc từ nhỏ đã bị coi là đối tượng đào tạo
chính, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông. Giọng hát tất nhiên cũng không tầm
thưởng, Lý Dịch cũng đã nghe nàng hát vài lần, rất hay.
Nhưng mà lầu xanh nhà ai lại hát 《 Đừng nhìn ta chỉ là một
con dê 》?
“Đừng nhìn ta chỉ là một con dê,
Cỏ xanh bởi vì ta càng thêm thơm,
Không trung bởi vì ta mà càng xanh,
Mây trắng bởi vì ta mà mềm mại……”
Thanh âm thanh thúy êm tai, dễ nghe đến cực điểm. Một hớp
trà Lý Dịch chưa kịp nuốt xuống, tất cả đều phun ra.