Đại cô nương mười tám mười chín tuổi hát bài hát này, không
thấy ấu trĩ?
Lý Dịch lắc đầu, khi đi vào trong viện đã nghe Tiểu Thúy và
Tiểu Châu đang xì xào bàn tán.
- Vì Trần công tử lần trước, sau đó thì sao?
Tiểu Châu trộm liếc mắt nhìn về phía xích đu, thấy Tằng Túy
Mặc không chú ý tới bên này, nhỏ giọng hỏi.
Tiểu Thúy bĩu môi nói:
- Còn có thể thế nào nữa, tới cửa rất nhiều lần, tiểu thư
cũng không thèm gặp hắn.
- Nghe nói gia cảnh Trần công tử kia cũng không tệ lắm, gia
đình làm quan……
- Làm quan thì có gì ghê gớm, chúng ta còn nhận thức người
được phong tước đấy!
Tiểu Thúy không cho là đúng, nói:
- Trần công tử đó lớn lên khó coi, tiểu thư làm sao có thể
làm thiếp hắn được, nếu sau này làm quan không tốt, chẳng phải tiểu thư sẽ chịu
ủy khuất.
Nếu tiểu thư muốn đi theo hắn, nàng tất nhiên cũng sẽ đi
theo.
Vị Trần công tử kia lớn lên kỳ thật cũng tạm được, cũng được
coi là thư sinh sáng sủa, nhưng so sánh với Lý công tử, vẫn kém hơn. Cho dù
không vì tiểu thư, vì chính bản thân mình thì khẳng định cũng sẽ lựa chọn một
người nàng có hảo cảm.
Nhưng tiểu thư cùng Lý công tử giống như đều không có ý tứ
kia. Như vậy không được, nếu không, chờ đến lúc tiểu thư tắm rửa hoặc thay quần
áo, mình dẫn Lý công tử vào trong phòng tiểu thư?
Điều này có thể cân nhắc một chút……
Nếu có thể gạo nấu thành cơm, vậy thì không thể tốt hơn.
- Cái gì mà Trần công tử?
Lý Dịch đi tới tò mò hỏi.
- Chính là một người ngưỡng mộ tiểu thư, muốn nạp tiểu thư
làm thiếp, tới rất nhiều lần.
Tiểu Thúy quay đầu lại nhìn Lý Dịch, lập tức nói.
Nói xong, đôi mắt liền chăm chú nhìn biểu tình trên mặt Lý Dịch.
- Nạp thiếp?
Sắc mặt Lý Dịch biến đổi. Không thể như vậy được, Lạc thuỷ
thần nữ nếu chạy theo người khác, hắn phải chạy đi đâu để tìm thiết kế sư, họa
sĩ, người đại diện Câu Lan...tốt như nàng. Từng người một, không thể ngưng làm
loạn được không?
Thấy biểu tình trên mặt Lý Dịch, Tiểu Thúy rốt cuộc cũng yên
lòng.
- Nói gì vậy?
Tằng Túy Mặc ôm Vĩnh Ninh đi tới hỏi.
- Nói Trần công tử.
Tiểu Châu lập tức nói.
- Nói tới hắn làm gì, chỉ là một người không liên quan
thôi……
Trong lòng Tằng Túy Mặc có một loại hoảng hốt không tên, liếc
nhìn Lý Dịch, lắc đầu.
- Đúng vậy.
Lý Dịch gật đầu, vô cùng tán thành.
- Nữ tử mười tám như một đóa hoa. Hơn nữa triều đình có nói,
nữ tử qua hai mới thích hợp để bàn chuyện hôn sự…Đúng rồi, vị Trần công tử kia
có địa vị như thế nào?
Tiểu Thúy suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
- Trong nhà Trần công tử, hình như, hình như có Viên ngoại
lang gì đó?
- Viên ngoại lang là cái gì lang, cắn người sao?
Tiểu Châu nghi hoặc hỏi.
- Viên ngoại lang?
Lý Dịch lắc đầu nói:
- Chỉ là một viên ngoại lang nhỏ bé, có thể xứng đôi với tiểu
thư nhà ngươi? Nhi tử viên ngoại lang càng không xứng, lần sau lúc hắn lại đến
nói cho hắn rằng, chờ khi nào hắn tự mình ngồi lên chức Lễ Bộ Thượng Thư, sẽ
nói tiếp.
Tiểu Thúy dùng sức gật đầu, Tằng Túy Mặc nhìn Lý Dịch, tuy rằng
những lời hắn nói quả thực rất xuôi tai, nhưng vì cái gì vẫn không nhịn được cảm
giác xúc động?
Tằng Túy Mặc trừng mắt liếc Lý Dịch một cái, nói:
- Phi! Lễ Bộ Thượng Thư đã là chức quan tam phẩm, lời như vậy
mà ngươi cũng có thể nói ra!
Lý Dịch thở dài, nói:
- Nữ tử quý ở việc tự mình cố gắng. Nếu ngay cả cô cũng
khinh thường chính mình, thì có ai có thể để cô vào mắt? Lễ Bộ Thượng Thư thì
làm sao, quan to tam phẩm thì làm sao? Tằng Túy Mặc cô vẫn là Lạc Thủy thần nữ
nổi tiếng Cảnh Quốc, chỉ cần thả ra một câu, người cầu thân cô có thể dài từ
đây ra ngoài cổng thành. Tại sao cô lại không có chút tự tin gì thế?
Tằng Túy Mặc:
Lý Dịch vẫy tay nói:
- Cô yên tâm, sau hôm nay ta sẽ an bài vài người thủ ở chỗ
này, tên họ Trần kia nếu còn dám đến quấy rầy, đánh gãy chân hắn!
- Ta còn chưa muốn gả!
Tằng Túy Mặc lén nhìn Lý Dịch nói.
Lý Dịch gật đầu:
- Vậy cũng được, thân là con dân Cảnh Quốc, chúng ta hưởng ứng
hiệu triệu của quốc gia, ngàn vạn lần không cần gả sớm……
……
……
Lúc đến thì tâm tình ung dung, lúc đi lại có chút phiền muộn.
Tên vương bát đản họ Trần này, lúc mấu chốt còn tới làm loạn
cái gì.
Tằng đại cô nương người ta cũng mới có mười tám, kém hai năm
mới đủ hai mươi tuổi. Hiện tại vẫn chưa thể lãnh giấy hôn thú, cầu thân cái rắm.
Còn nữa, Lễ Bộ, họ Trần, đây không phải có quan hệ với Phủ
Trần Quốc công?
Lễ Bộ chính là địa bàn của Trần gia, viên ngoại lang này chắc
cũng vậy, sợ sẽ là một chi nhỏ của Trần gia hoặc thân thích gì đó. Có quan hệ với
phủ Trần Quốc công không có mấy người tốt, Lý Dịch hắn sao có thể đẩy Tằng tiểu
thư vào trong hố lửa?
Hiển nhiên không thể!
Vì bằng hữu, giúp nhau không tiếc núi đao biển lửa là việc cần
phải làm, cho dù bị vậy mà đắc tội Trần gia cũng không tiếc. Tuy rằng đại khái
đã đắc tội khá nhiều rồi……
Lý Dịch thở dài một hơi, nếu Tằng đại cô nương gả đi, hắn có
chút luyến tiếc. Tuy rằng hai người từ lần đầu gặp mặt đến bây giờ, vẫn luôn
không thể nhìn thẳng. Nhưng tốt xấu gì cũng đã cùng trải qua nhiều việc như vậy,
không chỉ bởi vì nàng có vai trò vô cùng quan trọng ở Câu Lan.
Vừa rồi cũng chỉ vui đùa mà thôi, dựa vào tính cách của
nàng, nếu thật sự muốn làm cái gì đó, sợ là không ai có thể ngăn được.
Từ lúc nàng dứt khoát kiên quyết rời khỏi nơi được hoan
nghênh nhất - Quần Ngọc Viện. Sau này mặc nổi danh là Lạc Thủy thần nữ, giá trị
con người còn lớn hơn gấp trăm ngàn lần lúc trước, nhưng nàng vẫn như cũ không
thay đổi cùng hai người Tiểu Thúy sinh hoạt gian khổ. Từ đó đủ có thể thấy nàng
có chủ kiến như thế nào.
Đương nhiên, nếu nàng thật sự muốn rời đi, Lý Dịch đảm bảo sẽ
không ngăn cấm…nhưng cản thì vẫn phải cản!
Huống chi còn có thể dùng tình, dùng lý, dùng lợi, dùng cái
gì cũng có thể khiến nàng lưu lại. Nhưng có ích kỷ cũng không thể khiến nàng
trì hoãn cả đời ở Câu Lan, một ngày cơ hội tới, Lý Dịch có chút đau đầu, có biện
pháp gì có thể hoàn toàn giải quyết vấn đề này không?
- Ca ca, ta thích Tằng tỷ tỷ kia.
Vĩnh Ninh nắm tay hắn đi trên đường, bỗng nhiên quay đầu nói
một câu.
Lý Dịch ngồi xổm xuống bế nàng lên, để nàng ngồi trên bả vai
mình, nói:
- Vì sao Tâm Di lại thích nàng?
- Tỷ tỷ hát cho Tâm Di nghe.
Vĩnh Ninh đung đưa chân nói.
Lý Dịch lắc đầu, hảo cảm của Vĩnh Ninh đối với Tằng Túy Mặc
sẽ không nằm ở việc nàng hát bài hát ấu trĩ ấy cho Vĩnh Ninh nghe. Trong tiềm
thức của Vĩnh Ninh, sợ rằng đã coi Tằng Túy Mặc là một người quen biết từ kiếp
trước, cho dù chỉ mới nhìn thấy trên TV, nhưng đối với Vĩnh Ninh mà nói, đã vô cùng
quý giá.
- Ca ca thích Tằng tỷ tỷ sao?
Vĩnh Ninh ôm chặt cổ Lý Dịch, hỏi.
……
- Có thích hay không? ……
- Thích……
Cổ sắp bị lắc qua lắc lại gãy mất, Lý Dịch thở dài, bất đắc
dĩ nói.
- Ừ, ta biết mà!
Tiểu cô nương rõ ràng cao hứng hơn.
- Ca ca, ta muốn nghe ngươi ca hát.
Khi một mình ở bên Lý Dịch, Vĩnh Ninh bỗng trở lên nói nhiều.
- Được, muốn nghe bài gì?
- Hai con hổ.
……
- Có thể……đổi bài khác nhé?
- Đổi bài gì?
- Đừng Coi Ta Chỉ Là Một Con Dê thì sao?
- Bài này vừa rồi nghe rồi mà……
- Được rồi……
Lý Dịch chỉ có thể lại lần nữa bất đắc dĩ lắc đầu, sau một
lát, có một giọng hát truyền ra.
“Hai con hổ, hai con hổ.
Chạy trốn mau, chạy trốn mau
Một con không có lỗ tai
Một con không có cái đuôi
Thật kỳ quái! Thật kỳ quái……?
Ở phía sau vài bước, vài tên thị vệ trong cung gắt gao mím
môi, nhưng không dám cười ra tiếng, thân thể run nhè nhẹ, sắc mặt đã nghẹn đến
mức có chút đỏ ửng.
Ngay cả hai vị lão giả áo xám, khi ngẩng đầu nhìn lên phía
trước, da mặt đều không khỏi giật giật.
Nghe được phía sau truyền đến một loạt tiếng động, Lý Dịch
quay đầu lại, nhìn biểu tình của bọn họ, lạnh lùng nói:
- Hôm nay nếu ai dám cười, ngày mai đẩy vòng xoay ngựa gỗ một
ngày cho ta!
Đây chính là muốn mệnh, vài tên thị vệ nghe vậy, lập tức
nghiêm mặt, không nhìn ra chút dị sắc nào.
Lý Dịch vừa lòng quay đầu lại, tiếp tục hát:
- Hai con hổ……
Phốc!
Ha ha!
- Thật sự nhịn không được……
Bọn thị vệ ôm bụng ngã trái ngã phải, biểu tình Lý Dịch bình
tĩnh, không quay đầu lại.
Mấy ngày nay Lão Phương có chút vất vả, cũng nên nghỉ ngơi
thả lỏng mấy ngày ……