Thiếu nữ tên là tiểu Cầm kề lỗ tai vào cửa sổ, vẻ mặt hoảng
sợ.
- Tức chết ta rồi, tức chết ta rồi!
Một lúc sau, Lưu huyện lệnh từ phòng nữ nhi đi ra với khuôn
mặt tức giận, tiện tay khóa cửa phòng lại, nhìn thấy tiểu nha hoàn đang đứng ở
cửa sổ, hỏi:
- Tiểu Cầm, ngươi qua đây cho ta!
Tiểu nha hoàn run rẩy đi tới. Lưu huyện lệnh cầm quyển 《Tây
Sương Ký》 giận dữ ném trên mặt đất:
- Nói, tại sao tiểu thư lại có quyển sách này?
- Lão, lão gia, con, con....
Thấy Lưu huyện lệnh có vẻ tức giận, tiểu nha hoàn run rẩy
không nói nên lời.
- Có phải do thiếu gia đưa không?
Chân mày Lưu huyện lệnh chợt dựng lên. Tiểu tử này cả ngày
không lo học, dạy hư muội muội, ngay cả cái loại không biết xấu hổ này cũng dám
đưa cho nàng. Lão tử phải lột da nó!
- A?
Khuôn mặt tiểu nha hoàn nghi hoặc:
- Thiếu gia?
- Quả nhiên là cái thằng tiểu tử thúi kia!
Sắc mặt Lưu huyện lệnh trầm xuống nói:
- Trông chừng tiểu thư thật ký cho ta, không cho phép nó ra
khỏi cửa phòng một bước. Tiểu tử thối, càng lúc càng lớn mật rồi!
- A...
Tiểu nha hoàn sững sờ đứng tại chỗ, vẻ mặt ngốc nghếch.
..............
.............
- Cha, cha, thật sự không phải là con!
Chàng trai trẻ bám vào cửa sổ, lớn tiếng kêu lên.
- Mấy ngày nay con đều ở nhà học toán học a, cha...., thả
con ra ngoài!
- Cha, con, con thừa nhận hai ngày trước đúng là có đến Quần
Ngọc viện một lần nhưng việc của muội muội thực sự không liên quan đến con!
Thuận theo Lưu huyện lệnh đi ra khỏi Nguyệt Lượng môn, âm
thanh của thanh niên dần dần không nghe thấy nữa.
- Từng đứa, đứa nào cũng có bản lãnh.
Sắc mặt Lưu huyện lệnh tái xanh. Nữ nhi xem cái loại kịch
không đứng đắn này, con trai chạy đến thanh lâu. Điều này đều là do người làm
cha như hắn quản giáo không nghiêm. Bản thân bận việc công mấy ngày nay, đích
thật là có chút bỏ bê quản giáo đối với bọn chúng rồi.
- Ơ, Lưu đại nhân đi đâu rồi?
Triệu bộ đầu tìm ở huyện nha một vòng, trên mặt lộ vẻ nghi
hoặc, mãi đến khi thấy một đạo thân ảnh từ cổng vòm đi tới mới vội vàng nghênh
đón nói:
- Đại nhân....
- Chuyện gì, nói!
Lưu huyện lệnh đang tức sôi ruột mà không có chỗ phát tiết,
lạnh lùng nói.
- Ách...
Triệu bộ đầu lại càng hoảng sợ, thầm nghĩ hiện tại Lưu đại
nhân có chút không đúng, sớm biết thì hắn tránh đi một chút. Nhưng bây giờ ---
cũng chỉ có thể nhắm mắt lại. Hắn thận trọng nói:
- Bẩm đại nhân, trong thành, câu lan trong thành hôm nay lại
có kịch mới, là 《Hoa Mộc Lan》.
- 《Hoa Mộc Lan》?
Chân mày Lưu đại nhân dựng đứng lên nói:
- Tại sao lại là nữ nhân? Bọn chúng muốn làm gì? Không phải
nói, không cho phép hát những thứ này sao?
Bây giờ hắn nghe chuyện có liên quan đến nữ nhân đều thấy
phiền muộn trong lòng, lời nói tự nhiên có ba phần tức giận.
- Vậy thuộc hạ đi nói cho bọn chúng biết, cái này, cái này
không thể cho hát?
Triệu bộ đầu thử dò xét hỏi. Lưu huyện lệnh lạnh lùng nói:
- Không cho phép hát. Người nào trong Câu Lan hát lại lần nữa
bắt lại cho ta!
Nói xong lại bổ sung một câu:
- Việc ấy, nếu như là lão Tôn đầu thì khuyên nhủ một chút.
- Ai, thuộc hạ đi bây giờ.
Triệu bộ đầu gật đầu,
- Thuộc hạ xin cáo lui.
Hắn quay đầu đi ra ngoài, lẩm bẩm:
- Bên ngoài đều nói trưởng công chúa điện hạ chính là Hoa Mộc
Lan đương thời, mày liễu không nhường mày râu. Hoa Mộc Lan là ai, há có thể so
sách với công chúa điện hạ sao?
- Trưởng công chúa điện hạ?
Sắc mặt Lưu huyện lệnh khẽ động, lập tức nói:
- Quay lại!
- Đại nhân, còn có chuyện gì?
Triệu bộ đầu vội vàng quay lại. Lưu huyện lệnh nhìn hắn hỏi:
- Chỉ hát 《Hoa Mộc Lan》 sao? Còn gì khác không?
Triệu bộ đầu nghi ngờ:
- Ý của đại nhân là?
Lưu huyện lệnh nhìn hắn:
- Chính là không có nói đến cái gì bỏ trốn, tư thông, tự do
kết hôn các loại?
Triệu bộ đầu suy nghĩ một lát rồi nói:
- Không có. Hoa Mộc Lan là anh hùng trung hiếu lưỡng toàn, hữu
dũng hữu mưu. Trong dân gian đều đang đồn dù cho trưởng công chúa điện hạ....
- Không có bỏ trốn, nhảy xuống sông thì ngươi bẩm báo cái
gì!
Lưu huyện lệnh chỉ vào mũi hắn nói:
- Ngươi một ngày có phải quá rảnh rỗi không có việc gì làm
không! Hoa Mộc Lan là anh hùng dân tộc, mày liễu không nhường mày râu. Mọi người
xướng diễn ca tụng một chút ngươi cũng quản. Ngươi còn lo bổn đại nhân chưa đủ
bận rộn phải không!
Triệu bộ đầu đứng ngẩn ra tại chỗ, hít thở gấp gáp, lồng ngực
không ngừng phập phồng, một lúc lâu sau mới dần đần bình phục, nhìn Lưu huyện lệnh:
- Đại nhân, thuộc hạ có một câu, thuộc hạ có một câu không
biết có nên nói hay không?
- Nói.
Lưu huyện lệnh bị chuyện vừa rồi làm cho tinh thần biến động,
giọng nói thoáng ôn hòa lại.
- Thuộc, thuộc hạ quên mất....
Triệu bộ đầu thở dài một hơi, rốt cuộc cũng không có dũng
khí nói ra ba chữ kia với Lưu đại nhân, nói:
- Thuộc hạ xin cáo lui.
Lưu huyện lệnh khoát tay áo với hắn, thuận tiện vuốt bộ râu
ngắn của mình. Hoa Mộc Lan, trưởng công chúa, cái này không phải là bút tích của
trưởng công chúa hoặc là bệ hạ chứ? Công chúa điện hạ đoàn kết nữ tử có thể có
bệ hạ và hoàng hậu nương nương chống đỡ. Hành động này e là muốn tạo ra uy danh
hơn cho công chúa điện hạ ở trong lòng mọi người. Nếu bị hắn quấy rối....
- Nguy hiển thật.
Lưu huyện lệnh vỗ ngực một cái, âm thầm kinh hãi.
.................
.................
Tiểu công chúa không hiểu sao mấy ngày nay cứ quấn lấy Như
Nghi, không đu xích đu, không chơi cầu trượt nữa. Cả ngày quanh quẩn bên người
nàng, hành động vô cùng kì lạ.
Cuối cùng Lý Dịch mới tìm được thời cơ ở một mình với Như
Nghi. Chưa kịp đến nói chuyện cùng nàng, Liễu nhị tiểu thư đứng ở cửa ho nhẹ một
tiếng, nhìn Lý Dịch nói:
- Ngươi có thể đi ra ngoài trước một chút không, ta có lời
muốn nói với tỷ tỷ.
Mỗi người đều không để yên, Ngạo La vừa đi lại có một người
tới quấy rối. Lý Dịch ném ánh mắt về phía nàng, giọng nói có chút bất mãn:
- Có lời gì không thể nói trực tiếp?
Liễu nhị tiểu thư dừa vào cửa, vòng hai tay lại, mắt nhìn hắn
chăm chú. Một lát sau, Lý Dịch và tiểu công chúa ngồi chồm hổm ở trong sân, vẽ
một bàn cờ đơn giản trên mặt đất.
- Ta đã nói từ trước rồi, lần này con tượng của ngươi không
thể bay, con chuột của ngươi không thể chui xuống đất.
Tiểu công chúa cảnh giác nhìn hắn nói. Trên mặt Lý Dịch lộ
ra vẻ khinh thường, cùng một tiểu cô nương 11 tuổi đánh cờ, hắn phải dùng tới mấy
chiêu đó sao?
- Thông qua tin tức giữa các câu lan, thông tin về việc đại
hội anh hùng sắp tiến hành đã lan truyền khắp võ lâm. Chỉ có điều thời gian bắt
đầu chỉ còn một tháng nữa, vẫn có chút khẩn trương, có một số người sợ rằng sẽ
không kịp tới.
Liễu nhị tiểu thư ngồi bên giường, nhìn Như Nghi nói.
Như Nghi suy nghĩ một chút rồi nói:
- Vậy thì chậm lại nửa tháng! Dù sao cũng phải chờ đến khi
phần lớn mọi người đến đông đủ.
- Chi phí không đủ có thể lấy từ trong nhà.
Như Nghi suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tư cách của minh chủ võ lâm, hạn định ở đầu bảng mới có thể
tiết kiệm không ít thời gian và chi phí.
- Được.
Liễu nhị tiểu thư trả lời dứt khoát.
Giữa vô số cao thủ trong chốn võ lâm, e là cũng không có ai
nghĩ đến, mấy ngày nay dường như có một trận gió lốc thổi quét qua toàn bộ đại
hội anh hùng võ lâm. Chuyện trọng đại nhất trong giới võ lâm mấy chục năm qua -
chính là được quyết định như vậy.
- Tư cách là minh chủ võ lâm, hạn định ở đầu bảng.
Một câu nói ngắn ngủi như vậy có thể dùng ở tương lai không
lau sau đó. Tranh hạng thiên bảng, vô cùng gay cấn. Mà sở dĩ làm ra chuyện này
chỉ là bởi vì có thể tiết kiệm thời gian và chi phí.
- Tỷ, ngươi thật sự không có ý định....
Liễn nhị tiểu thư ngẩng đầu, chỉ nói nửa câu, Như Nghi đã lắc
đầu nói:
- Muội biết là ta không làm việc này được.
Liễu nhị tiểu thư không mở miệng nữa, liên quan đến chuyện đại
hội anh hùng vẫn là do tỷ tỷ định đoạt. Nàng làm minh chủ, bất luận nhìn từ
phương diện nào cũng đều thích hợp nhất. Có thể nàng đối với vị trí mà vô số
người muốn tranh đoạt này lại không có bất kỳ ý nghĩ nào.
Nàng nhìn ra ngoài cửa, lắc đầu. Hai người bọn họ vậy mà lại
càng ngày càng giống rồi.
- Ta thắng.
Tiểu công chúa đứng lên. khuôn mặt đắc ý.
- Không chơi xấu thì ngươi không thắng được ta.
Lý Dịch cau mày, suy nghĩ chốc lát rồi ngẩng đầu nhìn nàng hỏi:
- Ngươi có bao giờ nghe nói về việc nhảy hổ chưa? Có thể
dùng đuôi để nhảy ra hỏi vòng vây của kẻ thù không?