Lý Dịch không trông mong các nàng có thể phá bỏ hoàn toàn
các hủ tục, có thể phát động cách mạng, dẫn dắt nữ tử Cảnh Quốc trở mình tự làm
chủ, đem nam nhân áp chế dưới thân. Chuyện này không có khả năng, đương nhiên,
trong một số thời điểm đặc biệt thì vẫn có thể. Huống chi, hắn..... mục đích của
người vô danh kia, từ đầu đến cuối đều không phải là muốn các nàng làm cái gì vận
động nữ quyền oanh oanh liệt liệt.
Hạt giống đã trồng xuống, đến cuối cùng có thể phát triển
thành bộ dáng thế nào, ai mà biết được? Có thể là vừa mới nảy mầm đã bị người
ta bóp chết, cũng có thể sẽ lớn lên thành cây đại thụ che trời. Nhưng bất luận
kết quả thế nào, cũng đều sẽ có chút biến hóa. Chuyện tiếp theo, giao cho công
chúa điện hạ!
Với hắn mà nói, việc này đã chấm dứt. Lý Dịch lắc đầu, không
suy nghĩ thêm nữa. Trong nháy mắt, đôi mắt lơ lãng nhìn lên, sắc mặt thay đổi.
- Lý Băng Ngưng, ngươi xuống cho ta. Ai cho ngươi trèo cây?
Lý Dịch đi vào sân, chỉ vào đứa bé kiêu ngạo đang ngồi trên
cây nhăn mặt với hắn, giận dữ nói:
- Không nghe lời, về sau không được đi ra ngoài chơi!
- Lêu lêu lêu....
Tiểu công chúa thè lưỡi nhìn hắn, giơ giơ lên một quả trứng
chim ở trong tay, đắc ý nói:
- Xem này, ta lấy được nó. Lợi hại không?
-.....
......
......
Nó đã dám lên cây bắt tổ chim rồi. Cây cũng đã trèo lên, bước
tiếp theo đoán chừng là muốn lên trời. Con diều của Liễu nhị tiểu thư mang tới
từ phủ thế tử cần phải giấu kĩ.
- Lần sau còn muốn trèo cây không?
Khi Lý Dịch nghiêm mặt hỏi nàng, tiểu công chúa lại trốn sau
lưng Như Nghi, ngay cả khuôn mặt cũng không nhìn thấy.
- Ta đi làm cơm.
Như Nghi cười một cái rồi nói. Trong phủ có nữ trù nhưng hầu
hết thời gian Như Nghi vẫn sẽ tự mình xuống bếp.
- Như Nghi tỷ tỷ, ta đi giúp tỷ một tay.
Đứa bé chạy nhanh hơn, lén nhìn Lý Dịch, chạy trước Như Nghi
và trù phòng. Lý Dịch bất lực xoa xoa mi tâm, quay đầu xem lão Phương đấu lực
tay cùng vài tên hộ vệ, tức giận nói:
- Các ngươi làm cái gì không biết, không cần cái đầu nữa
sao.... Còn ngươi nữa, đừng tưởng rằng ngươi lớn tuổi thì ta không nói ngươi. Bệ
hạ đưa các ngươi qua đây làm cái gì chứ, cả ngày đứng ở cửa ngủ gà ngủ gật là
cái ý tứ gì?
Ngay cả chức trách của mình là cái gì mà cũng không biết.
Lão hoàng đế phái tới là đội cái gì lực lượng bảo vệ hòa bình. Mấy tên hộ vệ lập
tức đứng lên, khóe miệng của lão giả ở cửa giật một cái, thật vất vả mới có thể
bình phục lại chân khí hỗn loạn ở trong lòng. Nương tử của nhà ngươi ở ngay bên
cạnh, công chúa điện hạ làm sao có thể có việc. Lại nói, Thọ Trữ công chúa đã
muốn làm chuyện gì, ngươi ngăn cản một chút thử xem?
................
................
Ngày hôm nay, Lưu Đại Hữu thật cao hứng. Ngay trước mặt văn
võ trong triều, được bệ hạ chỉ đích danh khích lệ, còn ban thưởng rất nhiều.
Nhìn vào anh mắt ghen tị của Ngưu lão đại đối với hắn so với ngày thường, giống
như là trời nóng bức đổ một chén nước ô mai ướp lạnh, có thể khiến mình trở nên
kiêu ngạo.
Lúc đầu, hắn cho rằng cả đời này mình cũng chỉ có thể trông
coi một mảnh đất nhỏ như huyện An Khê, đến già có thể bình yên từ quan. Đến sáu
mươi tuổi, có đại trạch viên dưỡng lão hơn mười mẫu, nhi nữ hiếu thuận, con
cháu đầy đàn, bạc không bao giờ dùng hết, buổi trưa mỗi ngày còn có thể hạnh
phúc với thê thiếp - Những yêu cầu này không hề quá phận a!? Nhưng cái này vạn
vạn không nghĩ tới, không nghĩ tới, người đã trung niên, tại sao lại giống như
bị trúng tà, vận làm quan tốt đến nỗi chính mình cũng thấy sợ.
Trước hết, địa bàn quản lý trong huyện An Khê của mình có
danh tiếng tốt, được chọn làm huyện văn minh tiên tiến toàn quốc, chính mình
cũng không hiểu tại sao lại được thăng quan, lập tức từ Khánh An phủ điều đến
kinh thành, đi tới đầu mối của quyền lực. Tuy chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ,
nhưng ở cái tuổi này có thể ngồi ở một vị trí trong kinh thành, về sau còn có
thể thăng lên vị trí nào đây?
Vốn dĩ cho rằng chỉ cần cẩn trọng làm xong chức trách của
mình, dù sao thì hắn cũng quen thuộc huyện An Khê, cứ như vậy qua mấy năm, tạo
ra một chút chiến tích, e là có thể lọt vào mắt bệ hạ. Con mẹ nó, ai có thể
nghĩ tới lúc này mới qua bao lâu, chỗ ngồi dưới đáy mông còn chưa ấm, liền nhận
được triệu kiến của bệ hạ tới triều đình chơi một ngày. Lúc trở về huyện nha,
thánh chỉ của bệ hạ và phần thưởng cũng được ban xuống. Ban đầu bởi vì là một hộ
ngoại lai, thỉnh thoảng cũng sẽ bị đám người trong huyện thừa xa lánh. Thời điểm
tiếp chỉ ban nãy, hắn thấy khuôn mặt của huyện thừa sợ đến trắng bệch, trong
lòng tự nhiên có một chút đắc ý.
Vừa rồi từ hoàng cung đi ra, Đổng đại nhân cũng khen ngợi hắn,
nói không ít lời động viên. Khi Đổng đại nhân vẫn còn là tri phủ Khánh An, hắn
chính là huyện lệnh An Khê. Bây giờ lại là thủ hạ làm việc cho Đổng đại nhân,
coi như là có một chỗ dựa vững chắc, làm con rể của Thẩm Dương. Bệ hạ vô cùng
xem trọng người. Con đường làm quan của Đổng đại nhân đương nhiên cũng sẽ không
dừng lại ở Kinh Triệu Doãn.
Gần đây, việc còn vui hơn cả việc này, tiểu tử không nên
thân của nhà mình cũng cố gắng tranh đua, rốt cuộc thông qua cuộc sát hạch
chiêu sinh của học viện, cuối cùng thì tiền đồ không cần đến người cha là hắn
quan tâm.
- Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân!
Lưu huyện lệnh ngồi ở nội đường nhập một ngụm trà liền có một
người từ ngoài cửa đi tới, vẻ mặt vui mừng tiến lên chúc mừng. Lưu huyện lệnh
khoát tay áo. Tuy Triệu bộ đầu này kém xa Lưu Nhất Thủ nhưng làm người lả lướt
tám hướng, cũng coi như là một nhân tài, vì số lượng tâm phúc của hắn không nhiều,
hỏi:
- Mọi việc thế nào rồi?
Triệu bộ đầu lập tức chắp tay nói:
- Đại nhân yên tâm. Thuộc hạ đã đi đến tất cả câu lan trong
kinh thành. Bây giờ không có câu lan nào có thể diễn mấy vở kịch đó. Bản chép
tay mua bán trên đường cũng đều bị mang về tiêu hủy hết.
Lưu huyện lệnh lại nhấp một ngụm trà rồi mới lên tiếng:
- Triều đình đã làm chặt chẽ việc này trong nhiều ngày qua.
Ngươi để ý kỹ một chút, một khi phát hiện tuyệt đối không bỏ qua!
- Dạ, thuộc hạ hiểu rồi!
Khuôn mặt Triệu bộ đầu lộ ra vẻ do dự, lại nói:
- Đại nhân, tuy là bề mặt chúng ta đã làm rất tốt nhưng vẫn
còn có một số người âm thầm chào hàng sách, liên tiếp bị cấm, hành tung bọn họ
bí ẩn, không có khả năng cấm triệt để.
- Làm bề nổi tốt là được rồi.
Lưu huyện lệnh đứng lên nói. Người vô danh kia bụng dạ khó
lường, lợi dụng những vở kịch nam có đề tài nhạy cảm để cổ vũ nử tử kinh thành.
Mới mấy ngày trước kinh thành hỗn loạn, bây giờ công chúa điện hạ đã được hủy lệnh
cấm túc, cứ coi như kịch này còn có truyền bá trong phạm vi nhỏ cũng không thể
lật nổi cơn sóng lớn này.
Ra ngoài cửa, Lưu huyện lệnh bĩu môi, lời kịch này, nói bậy
nói bạ, đơn giản là nói bậy. Cái gì nữ tử cần phải tự do tìm ái tình. Đây là vi
phạm lễ chế, vi phạm lễ pháp. May mắn là nữ nhi nhà mình luôn ở trong nhà,
không có tư tưởng độc hại bẩn thỉu này. Nhưng mà cũng phải nghe công chúa điện
hạ một chút. Vận nhi năm nay mới 14 tuổi. Ban đầu dự định năm nay định cho nàng
một mối hôn sự. Bây giờ xem ra vẫn nên chậm lại hai năm rồi lại nói.
Đi đến trước cửa nữ nhi, thấy cửa phòng khép hờ, Lưu huyện lệnh
định gõ cửa đi vào thì đã thấy nữ nhi nằm ở trên bàn, một hồi lâu không hề nhúc
nhích.
- Vận nhi, con đang làm gì?
Hắn hơi nghi hoặc đi vào hỏi.
- A, cha, người, người sao lại đến đây!
Cô gái nghe thấy giọng nói, mặt biến sắc, vội vàng đóng quyển
sách trên tay lại. Ánh mắt Lưu huyện lệnh ngước lên, bất thình lình thất bìa
sách viết ba chữ 《Tây Sương Ký》 to tướng.