Trong một ngày ngắn ngủi, toàn bộ các tiết mục kịch 《Khổng
Tước Đông Nam Phi》, 《Mẫu Đơn Đình》 và 《Tây Sương Ký》, đều hoàn toàn biến mất ở
tất cả Câu Lan tại kinh thành, ngay cả các bản chép tay trên thị trường cũng bị
quan sai cưỡng ép tịch thu. Không cho hát kịch, sách cũng không cho bán. Bách
tính đối với việc này tất nhiên có hoài nghi. Chẳng qua là từ trước đến nay triều
đình làm gì cũng không hề giải thích. Bọn họ sớm đã quen rồi. Hơn nữa, các tiết
mục trong Câu Lan còn rất nhiều, xem cái khác là được......
- Trời ơi, đi khắp kinh thành cũng không mua được, trở về sẽ
lại bị tiểu thư mắng...., một tiểu nha hoàn mặc y phục xanh lá cây, tóc búi hai
bên đi trên đường than thở.
- Này, cô nương, cô nương...
Một giọng nói ở bên cạnh chợt vang lên. Tiểu nha hoàn quay đầu
lại thấy ở góc tường có một người đàn ông đang lén lút gọi cô. Tướng mạo nam tử
kia xấu xí, vô cùng hèn mọn. Nghĩ đến lời tiểu thư từng nói, trong kinh thành
có người chuyên lừa bán những tiểu cô nương trang điểm lộng lẫy, tướng mạo xinh
đẹp như hoa giống như cô. Tiểu nha hoàn căng thẳng lui về phía sau một chút, chợt
bị người kia níu tay lại và kéo sát vào một con hẻm nhỏ.
- Cứu....Ưm!
Mới kêu lên được một tiếng đã bị người kia bịt miệng lại.
- Xong rồi!
Nghĩ tới chuyện vô cùng đáng sợ, trong hốc mắt thiếu nữ lập
tức chứa đầy nước mắt:
- Tiểu thư! Cầm nhi, Cầm nhi, Cầm nhi e là không còn được gặp
lại người nữa.....
- Nhỏ giọng một chút, nhỏ giọng một chút....
Giọng nói của người đàn ông phía sau có chút lo lắng. Cảm nhận
được người kia buông mình ra, tiểu nha hoàn lập tức lui ra phía sau hai bước, cảnh
giác nhìn người nọ. Vẻ mặt của gã thô tục lộ ra một tia dâm loạn, cởi quần áo
ra, từng bước từng bước tới gần thiếu nữ ở góc tường.
- Ngươi, ngươi muốn gì.....
Giọng nói của thiếu nữ run rẩy, trong đôi mắt to lộ ra hoảng
sợ tột độ.
- Cô nương, đừng sợ....
Tên nam tử dâm loạn cởi quần áo ra, chỉ thấy bên trong quần
áo của hắn khâu đầy túi tiền, trong túi --- rõ ràng là từng quyển sách thật mỏng.
Khuôn mặt nam tử lộ ra nụ cười thần bí, mở miệng nói:
- Cô nương, cần sách hả? 《Tây Sương Ký》, 《Mẫu Đơn Đình》, 《Khổng
Tước Đông Nam Phi》 đều có. Tất cả đều là nguyên bản chưa giản lược!
Vẻ mặt thiếu nữ ngẩn ra. Một lát sau, nam tử nở nụ cười với
tiểu nha hoàn, háo hức nói:
- Cô nương, cô có thể đi quanh đây hỏi một chút, giá cả ở chỗ
của ta, trong chu vi mười tám con phố là thấp nhất. Nếu như bất cứ bằng hữu nào
của ngươi muốn mua, cứ tới nơi này tìm ta. Nếu như mua nhiều hơn mười bản, giá
của mỗi quyển còn có thể bớt một đồng tiền nữa!
- Vậy phải xem bản sao của người có rõ ràng hay không, lỗi
sai có nhiều hay không....
Tiểu nha hoàn khoát tay áo nói:
- Được rồi, nếu như cần mua nữa, ta sẽ tới nơi này tìm
ngươi.
Thiếu nữ cất mất quyển sách nhỏ như kẻ gian, không bao lâu
sau đã biến mất trong đám người.
......................
......................
- Không cho hát?
Lý Dịch nhấp một ngụm trà hỏi. Tôn lão đầu ngồi ở một bên, lắc
đầu nói:
- Đúng vậy. Hôm qua quan phủ vừa phái người đến nói không được
hát 《Khổng Tước Đông Nam Phi》, 《Tây Sương Ký》 và 《Mẫu Đơn Đình》.
- Không cho hát thì sẽ không hát!
Lý Dịch khóa tay áo, không hề lưu tâm đối với việc lần này.
Chuyện này vốn nằm trong dự liệu của hắn. Nếu như không có việc của công chúa
điện hạ thì diễn ba bộ này trong bối cảnh của thời điểm này thì nhiều lắm cũng
chỉ xem như là đá bóng bên lề, đặt ở bên trong Câu Lan cũng không tính là cái
gì. Mặt khác, có nhiều Câu Lan so với cái này có quy mô còn lớn hơn. Nhưng thật
không đúng lúc, Câu Lan chỉ muốn có thêm một ít tác phẩm mới để thu hút khách
nhân, lại đụng phải sự việc như thế, thật là oan.
Hơn nữa, hắn.... người cô danh cũng đã đạt được mục đích. 《Tây
Sương Ký》, 《Mẫu Đơn Đình》 cũng là sách cấm ở thời cổ đại nhưng ngay cả Đại Ngọc
muội muội cũng vô cùng mê mẩn. Tiểu thư Đại gia này là danh môn khuê tú, lúc đó
chẳng phải là giấu một quyển đặt ở phía dưới gối đầu trong khuê phòng, khi
không có người len lén lấy ra xem sao?
Tôn lão đầu có vẻ không chắc chắn hỏi:
- 《Hoa Mộc Lan》, chúng ta còn cần hay không.....?
- Cần, cần. Tại sao lại không cần?
Lý Dịch nhìn hắn nói:
- Hoa Mộc Lan là ai, trung hiếu tiết nghĩa, thay cha tòng
quân, nữ kiệt mười phần. Lúc trước không phải có đóng nhân vật nam của nàng
sao? Chúng ta chỉ là nhóm yếu nhân tưởng nhớ lại anh hùng. Nếu như có thể khích
lệ khí phách của các nàng, tinh thần học tập dũng cảm đảm đương trọng trách,
không cần quan to lộc hậu, đền đáp tổ quốc, anh dũng thiện chiến, hiếu kính phụ
mẫu, dũng cảm kiên cường...... Điều đó cũng rất tốt.
Khiêu chiến với lễ giáo phong kiến, tìm kiếm tự do tình ái,
điều này rất bình thường. Nếu như sớm biết người vô danh kia lại có dụng ý như
vậy thì nói cái gì câu lan cũng sẽ không tính toán với hắn. Nhưng mà, năng lượng
tiêu cực không cho làm thì năng lượng tích cực vẫn có thể!?
Tự cổ chí kim, chuyện về anh hùng Hoa Mộc Lan đã khích lệ
không biết bao nhiêu người. Tuy triều đại thay đổi nhưng vẫn có rất nhiều triều
đại chính thức xác nhận cô là anh hùng dân tộc. Câu chuyện về cô được lan truyền
rộng rãi.
Tuy công chúa điện hạ là nữ tử lại phiền lòng vì xã tắc.
Thân thể lá ngọc cành vàng vì muốn thể nghiệm và quan sát dân tình mà cam tâm
tình nguyện rời khỏi hoàng cung làm một gã đầu mục nhỏ đi bắt người. Khi danh dự
quốc gia sắp bị tổn hại lại đứng ra mạo hiểm tính mạng tùng tông sư đánh một trận.
Bây giờ nàng càng không tiếc thân bị cấm túc cũng vì nữ tử trong thiên hạ mà
lên tiếng, cải tiến hủ tục của xã hội.
Không có lợi cho bản thân chút nào mà chỉ có lợi cho người
khác. Đây là tinh thần gì? Đây là tinh thần chủ nghĩa đế quốc, đây là chủ nghĩa
nhân đạo, đây là tinh thần yêu nước chủ nghĩa. Phàm là con dân Cảnh Quốc, bất
luận nam hay nữ đều phải học tập tinh thần không ham tư lợi của nàng. Xuất phát
từ điều đó có thể trở thành người có nhiều ích lợi cho nhân dân. Năng lực của một
cá nhân có cao thấp. Nhưng chỉ cần có tinh thần ấy thì nhất định là một người
cao thượng, một người đơn thuần, một người có đạo đức, một người không có những
thú vui thấp kém, một người có ích đối với nhân dân.
Trưởng công chúa điện hạ là một người như vậy. Đây không phải
là Hoa Mộc Lan đương đại sao! Không đúng. Có thể công chúa điện hạ so với Hoa Mộc
Lan thì thực tế còn cao thượng hơn! Chỉ là Hoa Mộc Lan thôi còn chưa đủ. Có thời
gian xem qua sách sử, nhìn một chút xem có nữ anh hùng dân tộc mày liễu không
nhường mày râu nào không. Các nàng cần phải được tiếp nhận vinh quang thuộc về
họ chứ không nên chỉ tồn tại trên sách sử chất đầy bụi bặm.
- Đại nhân nói đúng.
Vẻ mặt Tôn lão đầu thụ giáo:
- Vẫn là đại nhân nghĩ chu đáo. Ta trở về sẽ đốc thúc các
nàng dành thời gian luyện tập. Mặt khác, tên của vở kịch này sợ là sẽ càng được
các nữ tử hoan nghênh. Đến lúc đó hẳn là chúng ta nên thêm những buổi diễn dành
tiêng cho các vị nữ nhân.
Lão Phương đang đấu lực tay với thị vệ của Thọ Trữ công chúa
trên bàn đá ở trong viện. 1 vs 5. Khuôn mặt của năm người đối phương đều đỏ lên
mà dáng vẻ hắn vẫn thong thả tự đắc. La Trực tức giận khinh thường lầm bầm rằng
thị vệ của mình không còn dùng được, cũng không nhìn nữa, cùng Vĩnh Ninh chạy
qua một bên chơi nhảy dây.
Nhìn theo Tôn lão đầu đang rời đi, Lý Dịch đứng ở trong sân
thở phào nhẹ nhõm. Dù sao nơi đây cũng là xã hội phong kiến, có thể làm đến loại
trình độ này thì hiện nay cũng đã là cực hạn. Quan niệm nam tôn nữ ti có từ
xưa. Hơn nữa, theo xu thế phát triển chung của lịch sử, địa vị của nữ tử ngàng
càng thấp, nhưng cũng không phải là hạ thẳng xuống mà luôn có những lúc thăng
trầm.
Triều nhà Đường lúc trước là thời điểm địa vị của nữ tử đạt
đỉnh cao nhất trong gần mấy trăm năm qua. Ly hôn là chuyện bình thường. Cưỡi ngựa
đánh bóng trước mặt mọi người cũng sẽ không có bao nhiêu người bên ngoài khiển
khách là không tuân thủ đức tính của phụ nữ. Trong cung còn hơn như vậy. Cuộc
tình tay ba, tứ giác tình yêu, quan hệ nam nữ rối loạn nhiều vô số kể...
Đương nhiên, phong thái nữ tử thời Đường, nữ tử Cảnh Quốc
không thể ước ao đến. Nhưng dù sao cũng là Lý Đường tiếp nối, cũng xem như là
có thể kế thừa một chút phong thái của tiền bối. Điều này được thể hiện trong
giới quý tộc khá nhiều.
Những năm gần đây, bệ hạ cố ý giúp đỡ sĩ tử bần hàn, làm suy
yếu ảnh hưởng của các đại tộc giàu có ở trong triều. Sĩ tử nhà nghèo không có
căn cơ cần tìm chỗ dựa vững chắc. Gia tộc quyền thế muốn khuếch trương lực ảnh
hưởng, gả thiên kim đại tộc đi là lựa chọn vẹn cả đôi đường. Những năm trước
đây, cáo thị bắt rể đã thịnh hành một thời đến nỗi một số sĩ tử đã kết hôn
không dám bước tới để xem danh sách.
Đó là chưa nói đến những sĩ tử nhà nghèo trọng danh dự, liên
hôn có xác suất gần như chín phần. Người nào lại không có một nhà mẹ đẻ lợi hại.
Từ nhỏ đã không trải qua gian khổ, gả đến nhà người ta còn có thể bị khi dễ? Điều
này sẽ khiến cho rất nhiều quan viên trên triều thì có khí phách hăng hái, về đến
nhà ngay lập tức sẽ làm kẻ rụt cổ. Thông qua phân tích của tổ chức tình báo ở
câu lan, mức độ nghiêm khắc của một số thê tử của quan viên ở Cảnh Quốc khiến
người khác không nói nên lời. Mặc dù bọn họ chưa chắc đã chịu ảnh hưởng bởi nữ
tử khi quyết định một số việc đại sự nhưng ở tầng lớp thượng lưu của kinh
thành, lời nói của nữ tử cũng có quyền lực rất lớn.