Mùng bảy tháng bảy, sau khi tam hoàng tử Tề quốc rời khỏi
kinh đô, những sứ thần Tề quốc còn ở lại Cảnh quốc cũng nhanh chóng bước lên đường
về. Trận giao phong vô hình lần này của hai nước, vẫn là lấy thảm bại của Tề quốc
mà kết thúc. Chiến sự thất bại, hai trận đấu văn đấu võ đều xúi quẩy, không ngờ
có một sứ thần chết do nội đấu, sứ thần Tề quốc lần này có thể nói đã mất hết
thể diện, không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại đô thành Cảnh quốc nữa, sáng sớm
ngày thứ hai đã vội vàng rời kinh.
Khi xe ngựa của họ ra khỏi thành, mặc dù trong kinh thành
không đến nỗi muôn người đều đổ xô ra đường, nhưng dân chúng vây xem cũng chằng
chịt khắp những đường phố đến cổng thành đến nước chảy không lọt. Đối với nhiều
người sống tại Cảnh quốc, từ khi họ sinh ra đã cảm thấy Cảnh quốc luôn bị Tề quốc
áp chế trên mọi phương diện, dần dà, họ đã tập mãi thành thói quen. Nhưng mọi
thứ đều trở nên thay đổi vào năm Cảnh Hòa thứ hai. Từ đầu năm cho đến bây giờ
đã xảy ra từng chuyện một liên quan đến Tề quốc, nghĩ kỹ lại dân chúng Cảnh quốc
mới kinh ngạc phát hiện, dường như Tề quốc không đáng sợ như họ nghĩ...
Bất kệ là trên chiến trường hay trên những khía cạnh khác,
người Tề cũng sẽ bị đánh bại, cũng sẽ thua, căn bản không khó giành lấy chiến
thắng như trong tưởng tượng của họ.
Dưới sự chiếu rọi lóa mắt của đương kim bệ hạ, Cảnh quốc
hình như đã trở nên cường thịnh trước đây chưa bao giờ có, văn có Lý Bá Tước,
võ có Lý Hiên thế tử, trưởng công chúa điện hạ, mặc dù ba người họ vẫn còn rất
trẻ nhưng đã phát ra hào quang rực rỡ trong sự kiện này, đi vào tầm mắt của dân
chúng kinh đô. Đầu đường cuối ngõ, khắp khu phố Câu Lan viện, đâu đâu cũng đang
lưu truyền câu chuyện truyền kỳ của ba người, Lý Bá Tước tài hoa hơn người, thế
tử điện hạ dụng binh như thần, trưởng công chúa võ công cái thế, mày liễu
không thua kém cánh mày râu...
Đương nhiên, việc này cũng không loại trừ nhờ triều đình cố
ý dẫn dắt.
Thắng thua đương nhiên quan trọng, nhưng quan trọng hơn là,
triều đình muốn để cho dân chúng kinh đô hay thậm chí toàn bộ Cảnh quốc biết rằng,
họ thắng, họ đã thắng rất đẹp, muốn cho dân chúng biết rằng bệ hạ anh minh, vĩ
đại thế nào. Dưới sự dẫn dắt của bệ hạ anh minh thần võ và quần thần năng lực
xuất chúng, quốc gia này đang trở nên càng ngày càng mạnh, quốc lực hưng thịnh,
nhân tài xuất hiện lớp lớp, bước vào một kỷ nguyên mới...
.....
.....
Lý Bá Tước tài hoa hơn người còn chưa biết mình đang rất nổi
tiếng tại kinh đô, lúc này đang đứng trong sân, nhìn hơn mười thái giám từng
rương từng rương khuân đồ vào trong.
Tiểu công chúa muốn xuất cung đến đây chữa bệnh, nhưng đây
chính là chuyện lớn, ăn gì dùng gì đều phải có quy chế, sao có thể tùy tiện. Mặc
dù ngày mai tiểu công chúa mới đến, nhưng sáng sớm hôm nay người trong cung đã
bận rộn trước cửa Bá Tước phủ, chuyển vào rồi lại chuyển ra, lui lui tới tới
vào nơi ở của hắn để dọn ra một tiểu viện nhỏ cho Vĩnh Ninh, nhìn mà phiền
lòng.
- Lý Tử Tước, đây là lễ vậy trưởng công chúa điện hạ đưa tới.
Lúc lại chuyển vào một cái rương lớn, hai thái giám không
mang vào trong tiểu viện nhỏ kia mà đi đến trước mặt Lý Dịch, nói.
Lý Minh Châu khi không đưa quà cáp gì đây, Lý Dịch vừa mở cái
rương ra xem đã bị châu báu trong đó làm cho kinh hãi, vô sự hiến ân tình,
không phải ý đó chính là ý đó.... Tóm lại, công chúa điện hạ đột nhiên trở nên
hào phóng như vậy, trong lúc nhất thời hắn hơi chưa quen.
- Công chúa điện hạ có nói gì không?
Lý Dịch nhìn hai người hỏi.
- Không có.
Hai người lắc đầu liên tục.
- Vậy mang vào trước đi.
Lý Dịch khoát tay, lễ vật đưa tới cửa nào có chuyện không
thu, lần sau gặp mặt hỏi lại nàng xem tặng lễ gì, đúng rồi, còn có Thái Cực nữa,
hôm qua cũng chưa kịp hỏi nàng.
Trong nhà có Lý bá trông giúp, sẽ không có vấn đề gì. Thất Tịch
là ngày của nữ tử, hôm nay Liễu nhị tiểu tư hiếm khi không bận bịu, đi miếu với
Như Nghi và Tiểu Hoàn, lúc về cũng có rất nhiều hoạt động, không có chuyện gì cần
hắn làm, hắn định đi xem áo ngực của Tằng Túy Mặc làm thế nào rồi.
Đi ra cửa phủ, Lý Dịch thấy có một người quanh quẩn dưới gốc
cây liễu tại đại môn đối diện, đi qua nghi hoặc hỏi:
- Sao ngươi lại tới?
Nghe thấy giọng nói của Lý Dịch, Lưu Nhất Thủ vội vàng dừng
bước, miệng há ra lại không nói gì, vẻ mặt có chút lúng túng.
- Sao vậy, lại gặp phải vụ án khó giải quyết sao?
Lý Dịch nhìn hắn hỏi.
Lưu Nhất Thủ có biểu hiện này cũng không xa lạ gì, lúc còn tại
Khánh An phủ, mỗi lần gặp phải vụ án khó giải quyết nào mà tìm đến mình, Lưu Nhất
Thủ cũng có vẻ mặt này.
Thấy hắn lại có vẻ ngại ngùng, Lý Dịch khoát tay áo, nói:
- Đừng vội, từng bước từng bước loại bỏ từ người đáng nghi
nhất, tra án không vội vàng được, nếu thực sự không nghĩ ra thì vòng quanh bên
ngoài một chút, nghe kịch một chút, thả lỏng tâm trạng ra, có lẽ sẽ nhận được
thu hoạch không tưởng.
Nói đến tra án, trừ năng lực ra cũng phải dựa vào vận may và
linh cảm, những nền tảng nên dạy đều đã dạy cho hắn, những chuyện như hôm nay
Lý Dịch không giúp được gì nhiều.
Lưu Nhất Thủ sững sờ một chút, hỏi:
- Không phải trước đó đại nhân đã nói, hung thủ thường thường
ẩn tàng rất sâu, phải khai thác manh mối sâu hết mức có thể, không nên bị bề
ngoài mê hoặc, người đáng nghi nhất thường thường đều không phải là hung thủ
sao...
- Ta có nói qua hả?
Lý Dịch nhìn hắn hỏi.
- Có.
Lưu Nhất Thủ nghiêm túc gật đầu.
- Thật?
- Thật mà...
....
....
- Không chính đáng.
Lý Dịch liếc hắn một cái, nói:
- Sau này ít đến Câu Lan viện nghe kể chuyện xem kịch lại
đi, đấy cũng chỉ vì hấp dẫn khách nhân mới cố ý biên ra ly kỳ khúc chiết mà
thôi, hiện thực làm gì cẩu huyết như vậy. Dựa theo thực tế mà tra án, tin tưởng
trực giác của chính ngươi, ngươi cảm thấy ai đáng nghi nhất thì tám chín phần
mười...
Lưu Nhất Thủ ngạc nhiên, nói:
- Nhưng không phải đại nhân vừa rồi còn nói, tra án không vội
vàng được, nếu thực sự không nghĩ ra thì vòng quanh bên ngoài một chút, nghe kịch
một chút...
- Ta có nói sao?
Lý Dịch nheo mắt nhìn hắn.
- Mới vừa rồi...
Lưu Nhất Thủ há mồm, ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, một lát sau,
cười khổ nói:
- Không có...
- Thế là đúng rồi...
Lý Dịch hài lòng gật đầu, vỗ vai hắn nói:
- Chân tướng không thể bị che đậy, phải tin tưởng chính
ngươi... Ta còn có việc, không ở lâu được, đi đây.
Lưu Nhất Thủ cười khổ nhìn Lý Dịch lên xe ngựa, lúc quay đầu
lại, trên mặt lộ ra vẻ suy tư, không lâu sau, một chút suy nghĩ ấy đã biến
thành tỉnh ngộ.
- Đa tạ đại nhân chỉ điểm!
Hắn cúi đầu về phía cửa phủ, quay người lên một chiếc xe ngựa
khác, một người áo xám nhẹ nhàng vung roi, xe ngựa rất nhanh liền mất hút...
Lúc Lý Dịch đi vào tiểu viện nọ, Tiểu Thúy và Tiểu Châu đang
leo lên leo xuống một tòa thải lâu được xây tạm thời, vừa buộc dây lụa đủ màu sắc
vào trụ gỗ, vừa ríu rít nói gì đó.
- Tiểu thư các ngươi đâu?
Lý Dịch đứng dưới thải lâu hỏi.
- Nhược Khanh tỷ tỷ ra ngoài rồi, tiểu thư nhà ta đang vẽ
tranh trong phòn.
Tiểu Thúy nhìn xuống dưới, nói:
- Chúng ta chưa làm xong đâu, Lý công tử tự đi tìm nhé...
Tiểu Thúy vừa nói được một nửa thì như nghĩ đến chuyện gì
đó, lập tức ngậm miệng, vội vàng chạy xuống thải lầu, nói:
- Chờ một chút, ta đi nói cho tiểu thư.
Lần này không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa, lúc Lý Dịch
vào gian phòng, Tằng Túy Mặc đã mặc yphục chỉnh chu, đang vẽ lên Kỳ Thiên Đăng.
Thấy Lý Dịch đi tới, nàng không ngẩng đầu nói:
- Chuyện gì, nói.
- Về áo ngực, ngươi suy tính thế nào?
Lý Dịch không để ý thái độ của nàng, đi qua nói.
- Phi! Hạ lưu!
Tằng Túy Mặc hơi đỏ mặt, nhìn Tiểu Thúy một cái, thấy nàng vẫn
mặt đầy nghi hoặc thì lên tiếng:
- Chờ một lát, ta vẽ xong mấy Kỳ Thiên Đăng này đã.
- Bây giờ còn rất lâu mới đến tối, gấp cái gì.
Lý Dịch còn tính lát nữa đến Câu Lan viện xem kịch, nói:
- Lát nữa vẽ tiếp cũng kịp mà.
Tiểu Thúy đứng sau lưng hắn bĩu môi nói:
- Ngưu Lang Chức Nữ một năm mới gặp được nhau một lần, thật
vất vả mới đến Thất Tịch, Lý công tử chờ thêm chút nữa đi mà, tiểu thư vẽ xong
nhanh thôi, Kỳ Thiên Đăng quan trọng lắm đó, nếu trì hoãn, Chức Nữ sẽ không phù
hộ đâu...
Nàng vốn muốn nói nếu trì hoãn, Chức Nữ sẽ không phù hộ nàng
tìm được lang quân như ý, nói được một nửa thì mới sực nhận ra nói như vậy với
Lý Dịch không hợp lắm, lập tức ngậm miệng lại, gương mặt có chút đỏ lên.
- Gì mà một năm mới gặp một lần...
Lý Dịch lắc đầu, nhìn nàng nói:
- Một ngày trên trời, dưới đất một năm, nguyên tháng bảy dưới
này trên trời cũng chỉ là một giây lát nào đó vào buổi trưa, Chức Nữ ngày ngày
gặp Ngưu Lang, nói không chừng gặp đến phiền từ lâu rồi, làm gì còn có tâm trạng
phù hộ các ngươi...
- Một ngày trên trời, dưới đất một năm...
Nghe Lý Dịch nói vậy, Tiểu Thúy ngẩn người. Lão nhân trong
Câu Lan viện hay nói câu này, chớp mắt ngẫm lại, phát hiện Lý công tử —— hình
như cũng rất có lý.
Nàng bỗng nhiên có chút nhụt chí, lập tức không còn mong đợi
đối với đêm Thất Tịch đã chờ đợi thật lâu này nữa...