Thấy Tiểu Thúy méo miệng thần sắc buồn bực đi ra ngoài, có lẽ
không bao lâu nữa Tiểu Châu cũng sẽ biết Chức Nữ mỗi ngày đều ăn cơm trưa với
Ngưu Lang, căn bản không phải một năm mới gặp một lần gì gì đó, Tằng Túy Mặc ngẩng
đầu phiết Lý Dịch một cái, nói:
- Tiểu Thúy mà ngươi cũng gạt, từ tháng trước nàng đã nhắc đến
Thất Tịch mãi đấy.
- Thế giới bên ngoài rất tàn khốc, một tiểu cô nương chưa trải
qua sự đời, cứ luôn sống trong phòng ấm như Tiểu Thúy rất dễ bị những chuyện tốt
đẹp này lừa gạt, để các nàng cảm nhận sự thật tàn khốc sớm một chút cũng không
có chỗ xấu.
Lý Dịch nhìn nàng một cái, nói:
- Chuyện này vốn tiểu thư các ngươi phải làm, ta chẳng qua
chỉ đang giúp ngươi mà thôi, không cần cảm ơn ta đâu, trong Câu Lan viện có mấy
người mới không tệ lắm, làm phiền ngươi nâng đỡ một chút...
- Loại áo ngực kiểu mới đó, ta định thử xem sao.
Tằng Túy Mặc liếc hắn, đặt bút vẽ trong tay xuống nói.
- Không thành vấn đề.
Lý Dịch chỉ chờ câu này của nàng, nói:
- Cần bạc hay nhân thủ thì cứ mở miệng, Nhược Khanh cô nương
không giải quyết được, có thể tới tìm ta.
Thật ra Như Ý phường, xưởng nước hoa, xưởng sản xuất đá lạnh...
cùng với một loạt các cửa hàng dưới danh nghĩa của Câu Lan viện mỗi ngày đã thu
vào một khoản tiền vô cùng khổng lồ, nhưng Câu Lan muốn vận hành, muốn khuếch
trương phải có đủ tiền cho Liễu nhị tiểu thư giày vò Hào Hiệp bảng, bao gồm
hai đại hội anh hùng sắp được cử hành đều cần một lượng bạc đáng kể. Theo tình
hình trước mắt còn cần phải chiếm cứ nhiều thị trường hơn, sáng lập nhãn hiệu nội
y cao cấp đầu tiên tại Cảnh quốc, phải mạnh tay kiếm một khoản lớn trước khi
người khác chưa phát hiện cơ hội buôn bán tại phương diện này.
- Còn có...
Tằng Túy Mặc đỏ mặt, do dự nói:
- Hai ngày này ta thiết kế ra thêm mấy kiểu dáng mới nữa,
ngươi xem có ổn không?
- Vậy mau lấy ra đi!
Lý Dịch nhìn nàng, mình còn đang gấp đây này.
Tằng Túy Mặc cho hắn một cái nhìn sắc lẹm, lấy mấy bản vẽ
trong cái rương nhỏ ra, đặt lên bàn, mình thì ngồi trên mép giường, không qua
xem.
Lý Dịch lật xem mấy lần, cau mày, Tằng Túy Mặc vẽ rất giỏi,
nhưng mấy kiểu áo ngực này---- hơi bảo thủ rồi!
Thấy hắn nhíu mày, trên mặt Tằng Túy Mặc hiện ra vẻ thất vọng,
vì những thứ này, đêm qua nàng chỉ ngủ một canh giờ, cuối cùng vẫn bị phủ định,
đáy lòng đương nhiên cảm thấy mất mát.
- Ta vẽ vài đường cho ngươi xem một chút.
Lý Dịch nhấc bút lên, một quyển “Minh họa áo ngực” đang
nhanh chóng lật trong đầu, bật chế độ sao chép - dán.
- Xong, ngươi xem thử đi...
Thời gian có hạn, Lý Dịch chỉ vẽ mấy tờ rồi đưa giấy nháp
cho nàng.
Tằng Túy Mặc nhận lấy, ánh mắt vừa dừng lên trên một khắc, sắc
mặt lập tức từ ửng đỏ biến thành đỏ rực, vò mấy tờ giấy kia thành một cục, bực
tức nói:
- Vô sỉ!
......
Lý Dịch lắc đầu, lúc ra khỏi phòng Tằng Túy Mặc còn có chút
không cam lòng, đây là thú vui vợ chồng nhà người ta, vì sao lại thành vô sỉ?
Kinh nghiệm của tương lai nói cho chúng ta biết, loại nội y
này, vải vóc dùng càng ít càng đáng tiền, nữ nhân này tuy dung mạo xinh đẹp lại
không có chút nhạy bén trong kinh doanh. Lý Dịch có chút nghi ngờ, có khi nào
giao mối làm ăn này cho nàng căn bản là một quyết định sai lầm không?
- Hạ lưu, vô sỉ...
Trong phòng, Tằng Túy Mặc mặt đỏ tới mang tai, ngơ ngác ngồi
trên đầu giường, oán giận mắng vài câu rồi trải rộng mấy trang giấy bị nàng vò
nhăn ra, suy nghĩ nếu mình mặc áo ngực trên giấy vẽ này sẽ như thế nào, sắc mặt
không khỏi càng đỏ hơn.
.....
.....
Tôn lão đầu trời sinh chính là làm nghề này trong Câu Lan viện,
những nghệ nhân nghèo khổ trong kinh đô lúc này đã gần như xem hắn là thần mà
đối đãi, có lẽ ngay cả đương kim thiên tử cũng không có địa vị cao trong lòng
họ bằng lão.
Có rất nhiều Câu Lan viện tại kinh thành, cũng không ít nơi
tồn tại dưới hình thức đoàn thể nhỏ, song chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi thời,
Tôn lão đầu đã biến Câu Lan viện trở thành hệ thống mạng lưới lớn nhất kinh đô,
thậm chí là toàn Cảnh quốc, thành tựu đạt được không thể không khiến người ta
kính phục.
Mặc dù có quy mô lớn, nhưng trật tự trên dưới của nó đồng thời
cũng tốt nhất trong số các Câu Lan viện khác. Văn minh mua vé, văn minh vào
sân, nếu có ai cố ý quấy rối, ngay lập tức sẽ có mấy hán tử khổng lồ như dã thú
kéo vào góc tường, dạy quy củ cho người nọ một phen.
Lý Dịch đi loanh quanh tại một Câu Lan viện trong thành, rất
hài lòng với tình hình trước mắt. Câu Lan viện trình diễn nhiều tiết mục ấy đã
mang chút bóng dáng của rạp chiếu phim, mỗi tháng có một lần đổi mới đại quy
mô, các vở kịch truyện mới lạ nhiều vô số kể, không biết lại có bao nhiêu người
trở thành khách quen cố định ở nơi đây.
- Lý Tử Tước?
Lý Dịch đang định ra sau hậu trường nhìn xem thì bỗng nhiên
phía sau truyền đến một tiếng kêu rất đỗi ngạc nhiên. Hắn quay đầu, nhìn người
trẻ tuổi xa lạ đối diện, nghi hoặc hỏi:
- Thứ cho tại hạ mắt vụng về, các hạ là?
Người trẻ tuổi vội vàng nói:
- Hạ quan Vạn Húc, chỉ là một ngự sử nho nhỏ, Lý Bá Tước
không biết hạ quan cũng không kỳ lạ. Ngày đó Lý Bá Tước đại thắng hai trận đấu
văn trên kim điện, hạ quan đứng ngay trên điện để xem.
- Vạn Húc?
Lý Dịch luôn cảm thấy đã nghe qua cái tên này ở đâu, nghĩ ngợi
một lát, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn hắn hỏi:
- Vị ngự sử vạch tội Thục vương lần trước?
Trên mặt ngự sử trẻ tuổi hiện ra một tia xấu hổ, khẽ gật đầu.
- Không tệ không tệ.
Lý Dịch lập tức rất thưởng thức với vị ngự sử trẻ tuổi tên Vạn
Húc này, nhìn xung quanh nói:
- Có điều, là ngự sử, ngươi không đi làm chuyện nên làm mà ở
đây làm gì thế?
Vạn Húc vội vàng nói:
- Hạ quan phụng mệnh Mã trung thừa nên mới đến đây.
Lý Dịch nhìn hắn nhíu mày hỏi:
- Ngự Sử Đài cũng quản Câu Lan?
Vạn Húc kinh ngạc, lắc đầu nói:
- Lý đại nhân hiểu lầm, Mã trung thừa nói khu phố các Câu
Lan viện này mới đúng là nơi dân chúng có thể thỏa thích trò chuyện, trung thừa
đại nhân nói con mắt của ngự sử không thể chỉ nhìn triều đình mãi, dư luận và ý
dân cũng quan trọng không kém.
Lý Dịch suy nghĩ một chút, nếu Câu Lan viện trở thành nơi ngự
sử thường xuyên lưu luyến, như vậy chỉ cần truyền ra tin tức Thục vương và Tần
tiểu công gia đồng tính luyến ái vào chạng vạng tối trước một ngày, vậy ngày thứ
hai tảo triều Cảnh đế sẽ phát hiện con hắn bị cong, văn võ bá quan biết rồi thì
sẽ cách hai người kia xa một chút ----- chẳng phải rất sung sướng sao?
- Mã đại nhân quả là nhìn xa trông rộng.
Lý Dịch vô cùng tán đồng nói.
Vị ngự sử tên Vạn Húc hơi khom người với hắn, nói:
- Hạ quan chỉ là tình cờ thấy Lý Tử Tước nên tiến lên thăm
viếng một phen, lát nữa còn có công vụ phải làm, không quấy rầy Lý Tử Tước nữa.
Lý Dịch phất tay, hắn cũng không còn bao nhiêu thời gian để
nói chuyện phiếm với vị ngự sử này, xoay người đi về phía hậu trường của Câu
Lan viện. Cho đến khi bóng lưng Lý Dịch biến mất, vẻ kích động trên mặt Vạn Húc
mới dần dần biến mất.
Trong mắt rất nhiều người, Lý Bá Tước đã trở thành một truyền
kỳ, lấy sức một thân mà ngăn cơn sóng dữ, cứu vãn thể diện quốc gia, khiến cho
sứ thần Tề quốc đại bại mà về, chỉ dựa vào điểm này đã giúp hắn hút không ít
người hâm mộ tại kinh đô, đương nhiên cũng bao gồm vị ngự sử tên Vạn Húc này.
Đương nhiên, thân phận của hắn đặc thù, tự nhiên cũng có thể
biết một số tin tức người bình thường không biết đến, trong lòng càng thêm kính
nể vị Lý Bá Tước tuổi xấp xỉ hắn.
Thoáng bình tĩnh tâm trạng, Vạn Húc mới nhớ tới hôm nay còn
có công vụ quan trọng.
“Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài” đã được kể đến hồi 7 rồi, hắn
phải chạy vào nghe một chút, nữ nhân gia như nàng ấy không nên tới một nơi như
Câu Lan viện, nhưng thoại bản viết tay mới nhất phải đến sáng sớm ngày mai mới
bán ra, nếu tối về không thể kể cho nương tử nhà mình nghe, sợ là lại phải ngủ
ở thư phòng mất thôi...
Nghĩ đến cảnh nàng vừa khóc nức nở vừa muốn mình kể tiếp, Vạn
Húc nhất thời cảm thấy có chút nhức đầu, nhưng vẫn mua vé tại cửa, ấm ức đi
vào...