Tề quốc không ngờ chết một vị sứ thần, chẳng lẽ lại là vị
tráng sĩ nắm giữ một trái tim yêu nước nào làm?
Khi Lý Dịch rời khỏi cung cùng với Như Nghi, trong lòng còn
đang suy nghĩ chuyện này.
Để có thể chiếm đươc một ghế ngồi trên Hào Hiệp bảng, Hiệp
Nghĩa bảng, mấy tên võ lâm khờ khạo đó chuyện gì cũng có thể làm ra. Chuyện gì
thể hiện hiệp nghĩa nhiều nhất thì làm cái đó, đỡ người già đi bộ, cứu trợ chó
con lưu lạc đều là trò trẻ con, muốn làm thì làm hẳn một món lớn.
Thế nên, Tần tiểu công gia “cháu trai của Tần tướng, hoàn khố
đệ nhất kinh đô” đến bây giờ vẫn còn nằm trên giường không bò dậy nổi.
Giết chết một vị sứ thần Tề quốc xem như vì nước trừ hại, khẳng
định lệnh truy nã bị dán trên cả thế giới, nếu bàn về trinh độ dương danh thì
còn có lời hơn đánh Tần tiểu công gia một trận!
Đi đến cửa cung thì gặp phải Thường Đức, trừ hắn ra, còn một
người khiến Lý Dịch ngoài ý muốn.
- Lưu Nhất Thủ gặp qua đại nhân!
Nhìn người thanh niên đang khom mình hành lễ với mình, Lý Dịch
kinh ngạc hỏi:
- Sao ngươi lại ở đây?
Đối với người đã từng là thuộc hạ này, thật ra Lý Dịch vô
cùng thưởng thức, ban đầu khi còn ở Khánh An phủ đã truyền thụ cho hắn không ít
thứ liên quan đến tra tấn và tra án, kể cho hắn không ít những án lệ kinh điển
trong “Tẩy Oan Lục”, “Đề Hình quan Đại Tống”, “Thiếu niên Bao Thanh Thiên”,
“Thi Công Kỳ Án”.
Đáng tiếc người tiểu tử này sùng bái nhất lại là thám tử
Conan, may mà thế giới này không có mấy người như Tống Từ, Bao Chửng, Địch Nhân
Kiệt, nếu không có khi sẽ liên thủ bóp chết gia hỏa này mất thôi.
Đương nhiên, mục đích của mọi chuyện đều là để mình có thể
lười biếng ----- bồi dưỡng nhân tài cho quốc gia!
Vài ngày trước mới hay tin Lưu Nhất Thủ được Hình bộ điều
đi, liên tiếp phá vài đại án, lăn lộn ở đó đến phong sinh thủy khởi, giờ mới
qua mấy ngày, sao lại làm thân với lão Thường luôn rồi?
- Bẩm đại nhân, là bệ hạ triệu kiến.
Lưu Nhất Thủ vội vàng nói.
- Bây giờ ta cũng không phải đại nhân của ngươi.
Lý Dịch cười cười, vỗ vai hắn nói:
- Làm rất tốt, bệ hạ sẽ không bạc đãi ngươi!
Mặc dù Lý Dịch cử chỉ tùy ý, nhưng Lưu Nhất Thủ cũng không
thả lỏng ra mà nghiêm mặt nói:
- Đại nhân dạy bảo, Lưu Nhất Thủ vĩnh viễn ghi khắc!
- Rồi rồi, mau đi đi, đừng để bệ hạ sốt ruột chờ.
Lý Dịch khoát tay, hơi tỏ ý với Thường Đức rồi cùng Như Nghi
ra ngoài cửa cung.
Đảo mắt lại đến Thất Tịch, hộ vệ trong phủ từ hôm qua đã dựng
đài cao trong viện, hôm nay đồng ý vẽ vời đề thơ trên Kỳ Thiên Đăng cho Tiểu
Hoàn, phải về sớm mới được.
Ước định với lão hoàng đế cũng được đặt sau Thất Tịch, kể từ
sau Thất Tịch ngày thứ hai là Lý Dịch có thể đón Vĩnh Ninh ra cung, mọi thứ
trong phủ đã sớm chuẩn bị xong.
Thường Đức ánh mắt thâm thúy nhìn bóng lưng Lý Dịch rời đi,
lại nhìn Lưu Nhất Thủ bên cạnh, trên khuôn mặt già nua hiện ra một tia động
dung. Người thanh niên trông hết sức bình thường trước mắt này rốt cuộc có năng
lực gì, ngay cả hắn cũng sẽ không khinh thường, nghĩ đến chuyện mới xảy ra
trong Đại Lý Tự, vẫn còn chút khó tin.
Không sử dụng bất kì hình phạt nào, chỉ hỏi mấy vị sứ thần Tề
quốc kia một số vấn đề không liên quan mà đã dần quay tơ bóc kén, tháo gỡ ra từng
chút một. Nếu không phải sớm biết được năng lực của hắn, Thường Đức thậm chí sẽ
hoài nghi có phải vị sứ thần Tề quốc kia là do hắn giết không!
Nhưng một nhân tài ngay cả bệ hạ cũng vô cùng coi trọng như
thế lại sùng kính Lý Dịch, đây tuyệt đối không phải chỉ vì hai người từng có
quan hệ cấp trên cấp dưới.
Đối với những kỳ tích phát sinh trên người Lý Dịch, Thường Đức
đã không còn kinh ngạc nữa, lúc dẫn Lưu Nhất Thủ đến Cần Chính điện thì đột
nhiên hỏi:
- Hàn đại nhân thật sự bị vị sứ thần nọ giết sao?
Tuy vị sứ thần chủ sự áo lam vừa rồi đã bộc trực thú nhận
hành vi phạm tội nhưng Thường Đức vẫn không cho rằng tư oán của hai người họ lớn
đến mức làm hắn phẩn nộ giết người.
Lưu Nhất Thủ lắc đầu, nói:
- Không phải, sở dĩ hắn thừa nhận chỉ là do với hắn mà nói,
hung thủ thực sự còn trọng yếu hơn mạng sống của hắn, hoặc là nói ------ đáng sợ.
- Không phải ngươi thường xuyên nói chân tướng chỉ có một
sao?
Thường Đức nhìn hắn hỏi.
- Đây không phải ta nói.
Lưu Nhất Thủ lắc đầu, nói:
- Là đại nhân. Câu nói này đương nhiên không sai, nhưng có
lúc thứ chúng ta muốn không phải là chân tướng, không phải sao?
------
------
- Ngươi rất không tệ.
Một lát sau, trên khuôn mặt già nua của Thường Đức lộ ra vẻ
tán thưởng, gật đầu nói.
Nhân tài hiếm thấy, nhân tài rõ lí lẽ lại thức thời càng hiếm
thấy hơn, dường như Thường Đức đã hiểu ra chút vì sao bệ hạ lại giao chuyện đó
cho Lưu Nhất Thủ giải quyết.
Trong đầu Lưu Nhất Thủ hiện lên vài hình ảnh, mở miệng nói:
- Đều là Lý đại nhân dạy tốt.
.......
.......
- Một khắc đồng hồ?
Trong Cần Chính điện, Cảnh đế nhìn Đại Lý Tự khanh và Hình bộ
Thượng thư, xác nhận một lần nữa.
- Bẩm bệ hạ, đúng vậy, hắn chỉ dùng một khắc đồng hồ.
Đại Lý Tự khanh bất đắc dĩ mở miệng, trong lòng lúc này phảng
phất đang có vạn mã lao nhanh.
Não của vị Lưu Nhất Thủ nọ nhất định không giống người thường,
vừa rồi trong Đại Lý Tự nghe hắn thẩm vấn sứ thần Tề quốc, đường đường một Đại
Lý Tự khanh như hắn mà áo lót cũng ướt nhẹp mồ hôi... Kẻ giết chết sứ thần Tề
quốc, không ngờ là một sứ thần khác? Nếu giao vụ án này cho Đại Lý Tự họ, sợ là
vĩnh viễn cũng không thể phá án...
- Chuyện này vẫn là giao cho người Tề quốc tự giải quyết đi.
Cảnh đế phất tay, nếu đây là tranh đấu nội bộ giữa sứ thần Tề
quốc thì không liên quan gì đến Cảnh quốc, không mang tiếng xấu ám sát sứ thần
nước khác trên lưng mới là điều hắn để ý.
Một lát sau, Cảnh đế nhìn những người trong điện, nói:
- Các ngươi lui xuống trước đi, Lưu Nhất Thủ ở lại.
Đại Lý Tự khanh và Hình bộ Thượng thư ra ngoài Cần Chính điện,
Thường Đức cho mấy tên thái giám trong điện một cái liếc mắt, mấy người họ cũng
cuống quít lui ra.
- Lưu Nhất Thủ này, có lẽ sau này sẽ một bước lên mây.
Đại Lý Tự khanh đi xuống bậc thang trước điện, cảm thán nói.
- Tiền đồ không thể hạn lượng...
Hình bộ Thượng thư gật đầu, từ trước đến nay bệ hạ luôn coi
trọng nhân tài, nhìn vào đủ loại cử động gần đây, người đã từng là thuộc hạ này
của hắn rõ ràng đã vào mắt bệ hạ...
.....
......
Trong Cần Chính điện chỉ còn lại ba người Cảnh đế, Thường Đức
và Lưu Nhất Thủ. Cho dù đã gặp trường hợp này nhiều lần, nhưng nói thế nào người
đối diện cũng là một sự tồn tại chí cao vô thượng duy nhất của quốc gia, trong
lòng Lưu Nhất Thủ vẫn không tránh khỏi thấp thỏm.
- Việc đó... điều tra thế nào rồi?
Cảnh đế từ phía trên đi xuống, trầm giọng hỏi.
Lưu Nhất Thủ cúi đầu, đứng xuôi tay, nói:
- Bẩm bệ hạ, thần đã xem qua tất cả hồ sơ năm xưa trong Hình
bộ và Đại Lý Tự, trước mắt chỉ có một ít đầu mối rất nhỏ....
- Tìm ra được một ít đầu mối đã rất không tệ.
Cảnh đế thở dài một hơi, nói:
- Dù sao, đã hai mươi năm rồi...
Cảnh đế nhìn Lưu Nhất Thủ một cái, thấy hắn dường như có
chút muốn nói lại thôi, hỏi:
- Còn phát hiện được gì nữa không?
Lưu Nhất Thủ suy nghĩ một lát, nói:
- Bẩm bệ hạ, thần phát hiện, sau khi thần bắt tay điều tra
chuyện này, một số chứng cứ thần cần đã bị ai đó cố xóa đi.
Lưu Nhất Thủ ngẩng đầu:
- Nói cách khác, chúng đã phát giác.
Trong mắt Cảnh đế hàn mang đại thịnh, lạnh lùng nói:
- Đã nhiều năm như vậy, chúng vẫn cảnh giác thế sao?
- Có thể tra được là ai làm không?
Thường Đức mở miệng hỏi.
Lưu Nhất Thủ lắc đầu, nói:
- Chúng làm rất cẩn thận, cứ như đang cố gắng dẫn dắt vậy,
thiếu chút nữa ta cũng bị lừa qua mặt, đi lên lối mòn.
Thường Đức chau mày, nói:
- Đã cách đây hơn hai mươi năm, vụ án này vốn đã gian nan, cứ
như vậy, chẳng phải là không thể nào...
- Thật ra thì... không phải vậy.
Lưu Nhất Thủ bỗng nhiên nói.
Cảnh đế và Thường Đức đồng thời nhìn hắn.
Nói đến đây, Lưu Nhất Thủ nở một nụ cười thần bí khó lường,
nói:
- Đại nhân đã từng nói, làm càng nhiều, sai càng nhiều... Thật
sự ra vụ án này vốn đang giậm chân tại chỗ, nhưng bây giờ lại có phát hiện mới.