Hồng Lư Tự đã xảy ra án mạng, lại còn dính dáng đến cái chết
của một tên sứ thần Tề Quốc. Sự việc vô cùng quan trọng, tất cả những người
không liên quan, bao gồm sứ thần các nước đều bị cản ở ngoài cửa, trừ nhân viên
phá án thì bất kỳ ai cũng không được phép ra vào.
Mọi người chỉ có thể đứng ở cửa dò đầu vào xem quang cảnh
bên trong với khoảng cách rất xa, bọn họ nhìn thấy toàn bộ sứ thần của Tề Quốc
đều đứng ở trong viện, người của Đại Lý Tự và Hình Bộ đứng trước mặt họ, hình
như là đang dò hỏi cái gì.
- Khi nào thì các ngươi phát hiện người chết, là ai đã phát
hiện?
Một vị chủ sự Hình Bộ cầm sổ ghi chép trong tay, dò hỏi theo
thông lệ.
- Là ta, ta phát hiện người chết ở nửa canh giờ trước.
Một tên sứ thần Tề Quốc mang sắc mặt âm trầm, cắn răng nói:
- Sau khi đi ra hoàng cung, bởi vì tỷ thí thua nên Hàn đại
nhân có chút buồn bực, vì thế ngài ấy tự nhốt mình ở trong phòng, tới lúc dùng
bữa cũng còn chưa chịu ra. Khi ta đến phòng để gọi hắn, gõ cửa hồi lâu mà cũng
không có ai đáp lại, vì thế làm người của Hồng Lư Tự phá cửa, lúc này mới phát
hiện Hàn đại nhân đã bị ngộ hại.
Tên sứ thần nọ nói xong câu kia, giọng điệu đã không thể giữ
bình tĩnh được nữa, hắn hung tợn nói:
- Ta mặc kệ ai là kẻ sát hại Hàn đại nhân, ba ngày, trong
vòng ba ngày, Cảnh Quốc các ngươi nhất định phải giao hung thủ ra. Nếu không,
chúng ta sẽ lập tức trở về nước, oan khuất của Hàn đại nhân, Tề Quốc chúng ta sớm
muộn gì sẽ dùng máu để rửa sạch!
Đại Lý Tự Khanh nghe vậy sắc mặt khẽ biến, sứ thần của một
nước bị sát hại tại Hồng Lư Tự, đây vốn là một chuyện cực kỳ nghiêm trọng, đổi
vị trí ngẫm lại, nếu sứ thần Cảnh Quốc bị giết ở Tề Quốc, như vậy thì không chỉ
bệ hạ và bách quan, sợ là tất cả con dân Cảnh Quốc cũng sẽ không thiện bãi cam
hưu. Lần này bọn họ thật sự gặp rắc rối lớn rồi.
- Cốc đại nhân và Hàn đại nhân quen biết nhau đã lâu, tâm đầu
ý hợp, cho nên tâm trạng ngài ấy mới có chút kích động, xin hãy thứ lỗi.
Chủ sự Tề Quốc là một tên sứ thần mặc y phục màu lam, trên mặt
hắn lộ ra vẻ bi thương, nói xong câu kia, giọng điệu hắn ta bỗng nhiên chuyển
biến, nhìn Đại Lý Tự Khanh nói:
- Chẳng qua, Cảnh Quốc các ngươi nhất định phải cho chúng ta
một cái công đạo về chuyện này, nếu không, công đạo này cũng chỉ có thể chúng
ta tự mình tới đòi lấy!
- Những lời này ngay cả vị Tam hoàng tử kia của các ngươi
cũng không có tư cách nói!
Một giọng nói âm trầm từ phía sau mọi người truyền tới, Thường
Đức từ cửa bước vào, hỏi:
- Người nữ tử vừa mới tham gia tỷ thí trong hoàng cung đâu?
Tên sứ thần mặc áo lam nghe Thường Đức nói như vậy, sắc mặt
hắn ta lập tức biến đổi.
- Sứ thần Tề Quốc của chúng ta bị giết ở Cảnh Quốc, tại sao
chúng ta lại không có tư cách mở miệng chứ?
Lúc này thì tên Cốc đại nhân kia tiến lên một bước, tức giận
chất vấn.
- Lão phu hỏi lại lần cuối cùng, người nữ tử vừa mới tham
gia tỷ thí trong hoàng cung đang ở đâu?
Thường Đức nhàn nhạt liếc hắn ta một cái, giọng điệu càng
ngày càng rét lạnh.
Tên sứ thần họ Cốc kia run rẩy một chút, hắn nhìn vào ánh mắt
của Thường Đức nhưng là một chữ cũng không nói ra được.
Mấy tên sứ thần còn lại cũng nhao nhao nhìn về tên sứ thần dẫn
đầu mặc y phục màu lam, hai người nọ vẫn luôn là do hắn liên hệ, nhắc tới cũng
kỳ quái, đã xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng tại sao các nàng lại không có mặt ở
đây?
- Họ đi rồi.
Tên sứ thần áo lam nhàn nhạt nói:
- Bọn họ chỉ là các tuấn kiệt tuổi trẻ ở Tề Quốc chúng ta,
nghe lệnh của Tam hoàng tử mà làm việc, cũng không phải là người trong sứ đoàn,
đương nhiên là sẽ không thể lưu lại Hồng Lư Tự quá lâu, sau khi ra hoàng cung
thì bọn họ đã trở về rồi.
- Đi rồi?
Sắc mặt Thường Đức âm u, vừa rồi đang ở trong hoàng cung nên
hắn không tiện đề ra nghi vấn, khi đuổi theo bọn họ thì lại gặp được chuyện sứ
thần Tề Quốc bỏ mình, chỉ có thể quay về bẩm báo bệ hạ trước. Không ngờ hắn mới
chỉ trì hoãn một chút thôi mà vị Tông Sư không rõ thân phận kia đã rời đi rồi...
- Gặp qua Thường tổng quản.
Một thanh âm từ bên cạnh truyền tới, Thường Đức quay đầu thì
nhìn thấy một người thanh niên gầy ốm đang đi tới, hắn khẽ gật đầu, đây là đãi
ngộ mà ngay cả Đại Lý Tự Khanh vừa rồi cũng không có.
- Có phát hiện được gì không?
Hắn nhìn người thanh niên gầy ốm hỏi.
Thanh niên cười cười, nói:
- Trước tiên hãy để ta hỏi bọn hắn vài vấn đề.
Hắn ta đi tới trước mặt đám sứ thần Tề Quốc, hỏi:
- Từ sau khi trở lại Hồng Lư Tự cho đến khi phát hiện Hàn đại
nhân bỏ mình, các ngươi đang ở đâu?
- Sau khi trở lại nơi này, đương nhiên là mỗi người đều về
phòng mình rồi.
Một tên sứ thần lập tức lên tiếng.
- Tất cả mọi người đều ở trong phòng của mình?
Thanh niên lại hỏi một câu.
- Tất cả mọi người.
Tên sứ thần kia nghĩ một lúc rồi khẳng định.
Thi văn và thi võ đều thua, bố cục nhiều ngày của Tam hoàng
tử bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, mỗi người không trở lại trong phòng tự kiểm
điểm, chẳng lẽ còn muốn giống như quân thần Cảnh Quốc các ngươi, đi yến hội
chúc mừng sao?
Thanh niên nọ nhìn tên chủ sự sứ thần áo lam, hỏi:
- Chắc chắn chứ?
Tên sứ thần áo lam chỉ cảm thấy ánh mắt của người thanh niên
kia vô cùng sắc bén, giống như có thể nhìn thấu nhân tâm, trong lòng hắn không
khỏi có chút chột dạ, nhưng vẫn cắn răng gật đầu, nói:
- Chắc chắn.
Người thanh niên gật đầu, phất tay ra lệnh:
- Bắt tất cả sứ thần Tề Quốc mang đi, tạm thời giam giữ ở Đại
Lý Tự.
Đại Lý Tự Khanh và Hình Bộ Thượng Thư nghe vậy khẽ giật
mình, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Tại sao tự dưng lại bắt giữ tất cả sứ
thần Tề Quốc hết rồi?
Người chết không phải là người Tề Quốc sao?
Người của Hình Bộ và Đại Lý Tự chỉ là nghi hoặc, mà sứ thần
Tề Quốc sau khi phục hồi tinh thần cũng chỉ dư lại sự phẫn nộ.
- Dựa vào cái gì muốn bắt chúng ta? Các ngươi muốn làm gì?
- Các ngươi thật sự muốn triệt để trở mặt với Tề Quốc phải
không? Sứ thần các quốc gia khác đều ở bên ngoài nhìn, các ngươi thật sự cho rằng
mình có thể lấp kín miệng của tất cả mọi người sao?
- Ta đã biết, ta biết cả rồi, cái chết của Hàn đại nhân chắc
chắn là do các ngươi làm, hiện tại rốt cuộc đến phiên chúng ta đúng không?
...
...
Người thanh niên gầy ốm không để ý tới ánh mắt như muốn phun
lửa của đám sứ thần Tề Quốc, hắn chỉ nhàn nhạt nói:
- Hàn đại nhân không phải chết ở trong phòng mình, thi thể của
hắn là sau khi chết mới được đem vào. Hung thủ thật sự rời đi từ cửa sổ, nhưng
trình tự sai rồi, hắn không phải từ ngoài tiến vào, sau khi giết chết Hàn đại
nhân thì đóng kỹ cửa phòng rồi rời đi từ cửa sổ.
Thanh niên nhìn mọi người, chậm rãi nói:
- Hắn đã giết chết Hàn đại nhân ở một nơi khác, rồi thông
qua hành lang sau, đem thi thể của Hàn đại nhân chuyển từ cửa sổ vào phòng, sau
đó lại từ trong phòng đi ra…. Muốn đi tới hành lang giữa hai phòng thì phải đi
qua hoa viên, đây chính là lý do tại sao dưới cửa sổ lại có bùn đất, dấu chân
trong hoa viên lại sâu hơn những nơi khác.... Nếu như các ngươi đã khăng khăng
mỗi người đều ở trong phòng mình, như vậy thì rất hiển nhiên, một người trong
các vị đây chính là hung thủ giết chết Hàn đại nhân.
- Chi tiết cụ thể thì sau khi đến Đại Lý Tự, ta sẽ chậm rãi
giải thích cho các ngươi.
Hắn phất tay, ra lệnh:
- Tất cả đều mang đi!
Sau khi người thanh niên kia nói xong, sắc mặt của tên sứ thần
áo lam rốt cuộc có biến hóa rất nhỏ, thanh niên kia liếc hắn ta một cái rồi
nhanh chân đi ra ngoài.
- Cái này...
Nhìn người của Mật Điệp Tư mang tất cả sứ thần Tề Quốc đi, Đại
Lý Tự Khanh nhìn sang Hình Bộ Thượng Thư, ngạc nhiên không biết nói gì.
- Đừng nhìn ta, ta cũng không biết cái gì hết...
Hình Bộ Thượng Thư lắc đầu, nói:
- Khó trách bệ hạ sẽ đề bạt hắn đến thế, bản quan xử lý vụ
án cả một đời nhưng cũng chưa bao giờ gặp được kỳ tài như vậy, người này quả thực
chính là sinh ra để xử án!
Sứ thần các nước khác đứng bên ngoài Hồng Lư Tự nhìn xem diễn
biến, khi nhìn thấy người mà Cảnh Quốc phái tới tra án đã nhanh như vậy đi ra
ngoài, cả đám cuống quýt tránh ra.
Mà khi bọn hắn nhìn thấy tất cả sứ thần Tề Quốc đều bị mang
đi, biểu tình trên mặt lập tức có chút khó có thể hình dung.
Giết chết một cái còn chưa đủ, bọn họ còn muốn tận diệt hết
tất cả sứ thần Tề Quốc sao?
Như vậy thì sau ngày hôm nay, bọn họ sẽ làm thế nào mới có
thể lấp kín tất cả miệng của mọi người chứ? Sẽ đối mặt thế nào với sự chỉ trích
của các quốc gia khác về việc giết sứ thần —— Chẳng lẽ Cảnh Quốc không sợ trở
thành cái đích cho mọi người chỉ trích à?
Ngay cả quốc gia cường đại nhất như Tề Quốc thì cũng không
dám làm chuyện như vậy nha?
Mà cho dù có giết hết sứ thần Tề Quốc, vẫn còn có bọn họ a,
động tác lần này của Cảnh Quốc thật đúng là làm cho tất cả mọi người đều nghẹn
họng nhìn trân trối. Bọn họ làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng, cần thiết muốn
đem việc này báo cáo cho quốc gia của mình, đem những việc ác độc của Cảnh Quốc
nói lại cho hậu thế....
Nếu muốn giấu trời qua biển, trừ phi bọn họ có thể giết chết
tất cả người biết chuyện, nhưng là điều này có khả năng sao?
Trong lúc sứ thần các nước đều nghĩ như vậy, bỗng nhiên lại
cảm thấy có chỗ nào giống như không thích hợp cho lắm.