Phía trước Lập Chính Điện vừa múa vừa hát, nhạc sư ca múa
trong cung tại đang biểu diễn tiết mục trợ hứng trên quảng trường trước điện,
bách quan lên tiếng cười nói, các nữ quyến thì tốp năm tốp ba vây tại một chỗ,
thảo luận các đề tài thuộc về các nàng.
Bây giờ trưởng công chúa điện hạ bề bộn nhiều việc, vội vàng
tiếp nhận lời khen của bách quan thay phiên nhau tới, trên mặt còn không lộ ra
một điểm không kiên nhẫn, Lý Dịch còn muốn hỏi nàng chuyện Thái Cực là như thế
nào, học trộm lại là đại kỵ võ lâm, như thế nào cũng phải bồi thường hơn mấy
ngàn vạn lượng bạc
Bên người thế tử phi và Như Nghi tụ lại không ít nữ quyến,
Lý Dịch với Lý Hiên đều phải từ trong trướng chen đi ra, phải nói toàn bộ trong
kinh đô, khó chịu nhất là những quý phu nhân quyền quý này, thiên kim tiểu thư
hoan nghênh nữ tử, không phải hai người cũng không còn gì khác.
Chiết xuất nước hoa thao túng thị trường, công chúa điện hạ
ra nhân lực, ngồi trong hoàng cung lấy tiền, chính mình lại sẽ không quản những
chuyện này, những người này tự nhiên đem mục tiêu đặt trên người Như Nghi và thế
tử phi, nếu không chuẩn bị trước một chút, sợ là đến lúc đó phát triển nước hoa
mới, mọi ngươi phải chờ thêm mấy ngày mới có thể mua được.
Vẫn là tiền của nữ nhân dễ kiếm nhất, không biết bên phía Tằng
Túy Mặc kiểu mới áo ngực ra sao rồi, có cơ hội phải đi qua “Giám định và thưởng
thức”, lại cho nàng một số kiến nghị, ren khắc họa hình tình thú gì đó cũng có
thể thử một chút, tạo phúc cho đông đảo nam nhân
Bên Như Ý Phường này, nước hoa đã bị nữ giới kinh đô tiếp nhận
phổ biến, sau đó sẽ từ từ đẩy ra tất tần tật về đồ trang điểm, sợ là không còn
bao lâu, hắn sẽ trở thành nam nhân đứng phía sau thế giới toàn bộ nữ nhân, sẽ
khiến cho vô số nam nhận hận đến ngứa hàm răng.
Vốn còn muốn sau khi tỷ thí kết thúc, sẽ cùng lão Thường tâm
sự tri thức căn bản, nhưng cũng chỉ là thần công phu, hắn cũng không biết chạy
từ nơi đâu tới, mấy người áo xám thay thế vị trí hắn đứng sau lưng Cảnh Đế.
Trong lòng tiếc nuối, bỗng nhiên phát giác được phía trước
có một ánh mắt rơi ở trên người hắn, Lý Dịch quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một vị
mỹ nhân cung trang ngồi chếch phía dưới Cảnh Đế, lạnh lùng nhìn lấy chính mình.
Phụ nhân kia quay sang nhìn hắn, sau đó trong mắt hiện ra một
tia oán độc, mới chậm rãi thu tầm mắt lại.
Hắn vỗ vỗ bả vai Lý Hiên, hỏi:
- Vị kia, vị bên trái bệ hạ —— là ai vậy?
- Người nào?
Lý Hiên hơi nghi hoặc nhìn qua, sau đó kinh ngạc, sắc mặt
hơi hơi thay đổi có chút nghiêm túc, hỏi:
- Ngươi hỏi Thôi quý phi làm gì?
Ánh mắt Lý Dịch trầm xuống:
- Nàng ta là Thôi quý phi?
Thôi quý phi là mẹ đẻ Thục Vương, là đích nữ gia tộc Thôi
gia, là Sĩ Lâm tại Cảnh quốc thậm chí cả trong triều đình cũng có sức ảnh hưởng
cực lớn, chính mình đánh Thục Vương, đương nhiên nàng sẽ không có sắc mặt tốt với
mình.
Bị một vị quý phi nhớ thương cũng không phải chuyện gì tốt,
nhưng bây giờ Lý Dịch thật sự cũng không có nhiều rận, hắn lại không có lên triều,
cả ngày trong nhà không bước ra khỏi cửa lớn hay cửa nhỏ, cũng chính là phơi nắng,
dạy tiểu nha hoàn một chút, mặc kệ là Trần gia hay là Tần gia, Thục Vương hoặc
hắn là Vương gì, đắc tội nhiều thêm vài chuyện cũng không hề khác gì nhau.
Thường lão đầu xuất hiện lần nữa di chuyển tầm nhìn về Lý Dịch,
vốn định kêu hắn tới, nhìn thấy sắc mặt hắn âm trầm, bước nhanh hướng về phía
trước đi đến, Lý Dịch vươn tay ra chào hỏi ngừng giữa không trung.
Sau một lát, Lý Dịch hiếm khi nhìn thấy Cảnh Đế vỗ bàn, quần
thần kinh hãi, không bao lâu, liền có tin tức khiến người ta chấn kinh khuếch
tán ra
Một vị sứ thần Tề Quốc chết, chết tại Hồng Lư Tự.
Hay tin đồng liêu chết, tự nhiên sứ thần Tề Quốc phẫn nộ dị
thường, bày tỏ khiển trách mãnh liệt và nghiêm chỉnh kháng nghị hướng quân thần
Cảnh Quốc, giao trách nhiệm cho Cảnh Quốc mau chóng tìm ra hung thủ, bằng không
bọn hắn không đảm bảo Tề Quốc có áp ụng thi thố gì hay không, không nói đạo
nghĩa quốc tế đối với Cảnh Quốc mà áp dụng hành vi chế tài
Sau khi đương kim thiên tử được nghe việc này, rất là tức giận,
ra lệnh Hình Bộ và Đại Lý Tự cùng nhau phụ trách vụ án này, ngày quy định phá
án, phía sau còn có không biết bao nhiêu Mật Điệp điều tra cẩn thận, tư thế quần
thần Cảnh Quốc không phá án này quyết không bỏ qua.
Việc này một khi truyền ra, cấp tốc lên men, gây nên sóng to
gió lớn tại kinh đô, càng làm cho trong lòng sứ thần nước khác bàng hoàng.
Hai nước giao chiến còn không trảm Sứ giả, đây là luật thép
tuyên cổ bất biến, huống chi đây cũng không phải là chiến trường, là tại đô
thành Cảnh Quốc, vì Cảnh quốc an bài chỗ ở cho sứ thần Tề Quốc, sứ thần nước
khác chết tại Hồng Lư Tự, chuyện này là sự kiện ác liệt bực nào, chuyện này làm
không tốt sẽ tăng lên thành xung đột ngoại giao, Cảnh Quốc và Tề Quốc vừa mới
đánh xong một trận chiến, nếu như lại khai chiến, chuyện này với bọn hắn mà nói
—— quả thực là quá tốt!
Đánh đi đánh đi, Tề Quốc và Cảnh Quốc, một nước là bá chủ
xung quanh các nước, không có việc gì thì đi khi dễ các nước nhỏ yếu sức bên cạnh,
một nước là bị ức hiếp nhiều năm, bỗng nhiên khắc phục khó khăn, trở thành truyền
kỳ được các nước cực kỳ hâm mộ, bọn họ đánh như thế nào cũng không đáng kể, vài
sứ thần nước khác đứng trong vị trí này, là cực kỳ khá vui khi thấy cảnh này.
Nhưng mà, chờ mong là một chuyện, hiếu kỳ lại là một chuyện
khác.
Vì sao Cảnh Quốc lại giết chết sứ thần Tề Quốc, chuyện này
hoàn toàn không có lý do gì!
Tuy nói sứ thần Tề Quốc xác thực không phải thứ gì tốt, những
ngày này làm mưa làm gió tại kinh đô Cảnh Quốc, đem toàn bộ kinh đô quấy loạn một
đoàn, từ quần thần tới Thiên Tử cũng đau đầu không ít, nhưng ít ra ở bên ngoài,
thi văn thi võ đều là đường đường chính chính, xem như quân thần Cảnh Quốc hận
không thể trừ bỏ bọn họ cho thống khoái, cũng sẽ không ngu ngốc lựa chọn địa
phương như Hồng Lư Tự không thích hợp động thủ lớn nhất này.
Chờ đến khi bọn họ về nước, lén lút giết chết vài tên, mọi
người cũng đều có thể hiểu được, trắng trợn như thế, có thể cũng có chút quá phận.
Đương nhiên, đối với Cảnh Quốc làm ra một vài hành vi kiểu
này, mọi người cũng chỉ là “nhìn xem liền tốt”, về phần chân tướng, dùng đầu
ngón chân nghĩ cũng biết
Sự việc ra như thế này, Đại Lý Tự Khanh và Hình Bộ Thượng
Thư tự nhiên không có cách nào lại tiếp tục tham gia yến hội, hai người tự thân
xuất mã, lúc này liền dẫn người vội vàng đến Hồng Lư Tự tìm chứng cớ.
Người chết là một vị sứ thần Tề Quốc, cổ bị người vặn gãy,
chết tại trong gian phòng của mình.
Cửa phòng đóng kín, cửa sổ mở rộng, hung thủ hẳn sau khi giết
người trong phòng, từ cửa sổ chạy trốn.
Chỉ là thủ vệ Hồng Lư Tự cực kỳ nghiêm túc, lén lút ẩn vào
cũng khó như lên trời, chớ nói chi là giết sứ thần Tề Quốc sau đó lại chạy đi,
trong phòng trừ thi thể, liền một điểm manh mối đều không có, Hình Bộ Thượng
Thư và Đại Lý Tự Khanh chau mày, vụ án này không đầu không đuôi, hết lần này tới
lần khác bệ hạ còn phía dưới ra mệnh lệnh chết
Bỗng nhiên cửa phòng truyền đến một loạt tiếng bước chân,
nhìn thấy có vài người nối đuôi nhau đi ra, hai vị đại quan đương triều nhướng
mày, còn chưa mở miệng, một người thanh niên thân hình gầy gò đứng đầu đem thẻ
bài bên hông gỡ xuống, đưa cho hai người, nói:
- Mật Điệp Tư làm việc, người không có phận sự tránh lui,
còn mời hai vị đại nhân phối hợp.
Tuy tên Mật Điệp Tư khiến cho vô số quần thần nghe được đều
bắt đầu run sợ hơn, nhưng hai người quyền cao chức trọng, ngược lại cũng sẽ
không đáng sợ, riêng Hình Bộ Thượng Thư, nhìn thanh niên gầy gò trước mắt chính
là vì hắn nhìn rõ mọi thứ, đi lên từ huyện nha đến trong kinh thành, đầu tiên
là đề bạt làm chủ sự Hình Bộ, về sau được bệ hạ coi trọng, mới đặt vào Mật Điệp
Tư làm việc.
Hình Bộ Thượng Thư nhíu mày nói:
- Người chết là bị người dùng sức mạnh vặn gãy cổ, trên thân
cũng không có vết thương của hắn, trừ cửa sổ có vài dấu giày, ở hiện trường
hung thủ không có để lại bất cứ manh mối gì.
Thanh niên gầy gò nhìn dấu chân lộn xộn trên mặt đất, lắc đầu,
lẩm bẩm nói:
- Đáng tiếc
Hình Bộ Thượng Thư nhướng mi hỏi.
- Không có gì.
Thanh niên lắc đầu, nói với vài người sau lưng:
- Gọi tất cả sứ thần Tề Quốc đều đưa đến trong viện, cho người
ở bên ngoài trông coi, từ giờ trở đi, nơi này không cho phép bất kỳ người nào
ra vào.
- Con đường duy nhất, cũng là dấu giày ở cửa sổ, đã cho người
so sánh qua, dấu giày này không thuộc về bất kỳ người nào ở đây.
Hình Bộ Thượng Thư nói, đang muốn đi đến cửa sổ chỉ cho hắn,
thanh niên gầy gò lập tức mở miệng nói:
- Đại nhân chậm đã!
Hình Bộ Thượng Thư nghe vậy, cước bộ ngừng tại chỗ, nhìn thấy
thanh niên gầy gò cởi giày, cẩn thận đi đến bên cửa sổ.
Hắn nhìn xem dấu giày trong cửa sổ và ngoài cửa sổ, sau đó mở
ra một bên cửa phòng ra ngoài, chạy một vòng ở phía sau hành lang, ánh mắt có
hơi dừng lại tại dưới hiên trong hoa viên.
Sau một lát, hắn đi đến trong phòng, chỉ vào căn phòng khác
kế bên gian phòng này hỏi:
- Người nào ở đó?
Một tên quan viên Hồng Lư Tự ngẫm lại, nói:
- Là một vị sứ thần Tề Quốc khác, cũng là người chủ sự trong
sứ đoàn Tề Quốc lần này.