- Ngươi nói ngươi đứa nhỏ này đang yên đẹp lại đi trêu chọc
Thục Vương làm gì, Thục Vương người ta có Lý gia, còn ngươi chỉ có một cái Tử
Tước nho nhỏ có thể trêu chọc sao?
Lão phu nhân ngồi trên ghế, trầm mặt, khiển trách:
- Bây giờ ngươi không lớn không nhỏ cũng coi là kinh đô quyền
quý, làm việc có thể tuyệt đối không thể xúc động, tánh mạng mấy chục người phủ
Tử Tước từ trên xuống dưới đều nằm trên tay người, ngươi có biết chuyện trên
triều đình hôm nay là bực nào hung hiểm hay không, nếu không phải bệ hạ nhìn rõ
mọi việc, không có thiên vị Thục Vương, chỉ là rút hàm quan của ngươi, ở nhà cấm
túc nữa tháng, bây giờ ngươi làm sao có thể đứng ở chỗ này?
Từ trước đến nay dáng vẻ lão phu nhân đều là một bộ hòa ái,
riêng trước mặt Lý Dịch, thì một câu nặng lời cũng chưa từng nói, nhưng hôm nay
lại hình như rất tức giận, sau khi nghe được Lý Dịch đã hồi phủ, trước tiên liền
chạy từ Lý gia, vừa mới bắt đầu, răn dạy kiểu này đã tiếp tục gần nửa canh giờ.
Ban đầu Lý Dịch còn có thể khiêm tốn nhận lỗi, sau đó cũng
cam đoan tuyệt không tái phạm, về sau thì thực sự không biết nói cái gì, chỉ có
thể cúi đầu nghe.
Đương nhiên lão phu nhân cũng vì yêu thương sốt ruột, đến
cùng thì Thục Vương vẫn là thân vương một nước, đại biểu cho thể diện triều
đình, thế lực trên triều đình cũng mười phần hùng hậu, người bình thường cũng sẽ
không đi trêu chọc hắn, càng không giống việc làm của bản thân đã không chỉ
dùng hai chữ “trêu chọc” này để hình dung.
Nói thật, hắn cũng không phải rảnh rỗi, ăn uống no đủ rồi đi
đánh Thục Vương chơi
Thật sự dưới tình huống lúc ấy, nghe được câu nói kia của Thọ
Ninh công chúa, não hắn như muốn nổ tung, nhiệt huyết dâng lên, không quan tâm
đối phương là Thục Vương, coi như hắn là thái tử, là Hoàng Đế, là Thiên Vương
lão tử, sợ cũng dám đánh trước rồi nói chuyện.
Về phần kết quả khi đó, làm sao còn thì giờ đi cân nhắc kết
quả?
- Lão phu nhân, uống chén trà đi.
Lão phu nhân răn dạy Tước Gia, nha hoàn ngoài phủ đã sớm nhượng
bộ lui binh, Như Nghi bưng nước trà đi tới, tự tay nâng đến trước mặt lão phu
nhân.
- Thục Vương địa vị cỡ nào- nhìn thấy Như Nghi, lão phu nhân
nói một nửa thì trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, đổi đề tài:
- Chuyện Thục Vương tạm không nói đến, ta nói hai người các
ngươi, đều đã cưới nhau lâu như vậy, vì sao cái bụng của Như Nghi một chút động
tĩnh đều không có, hài tử nhà nhị thúc ngươi thành hôn trễ hơn so với ngươi,
bây giờ cái bụng của Chu gia cô nương kia đều đã nhô cao, muốn tìm mấy vị thái
y trong cung đến xem các ngươi một cái hay không?
Một khắc trước còn đang bị răn dạy, một giây sau liền bắt đầu
bàn đến chuyện sinh con, lão nhân gia này bẻ hướng quá mau, trong lúc nhất thời
tư duy Lý Dịch có chút không tiếp thu được.
Như Nghi giật mình một chút, sắc mặt đỏ lên, sau khi đưa nước
trà cho lão phu nhân, thì vội vàng lui ra ngoài.
Lão phu nhân đặt chén trà xuống, nhìn Lý Dịch nói:
- Liên quan đến chuyện nối dõi tông đường, chuyện này các
ngươi phải để ý một chút, ta lại đi tìm Như Nghi nói một chút.
Thấy lão phu nhân đi ra khỏi cửa phòng, Lý Dịch ngồi trên ghế,
hai cái đùi đều hơi tê tê do vừa rồi đứng hơi lâu, nâng chung trà lên nhấp nhấp,
ngón trỏ trên tay phải vô thức đập lên bàn.
- Thục Vương à?
Nha hoàn chuẩn bị tiến vào quét dọn gian phòng thấy dáng vẻ
Tước Gia, cho là hắn vì khi nãy bị lão phu nhân răn dạy mà lòng sinh phiền muộn,
lại cẩn thận từng li từng tí lui ra ngoài.
Không bao lâu, Như Nghi từ bên ngoài lần nữa đi tới, nhìn thấy
dáng vẻ suy tư của Lý Dịch, không dám mở miệng, chỉ là đi đến phía sau hắn,
vươn tay, nhẹ nhàng nắn bóp trên đầu vai hắn.
Lý Dịch thu hồi suy nghĩ, đứng lên, thấy được thần sắc lo lắng
giữa lông mày nàng, lôi kéo tay nàng nói:
- Chuyện có con không vội vàng được, lão phu nhân có nhắc,
nương tử cũng đừng quan tâm.
Như Nghi dao động lắc đầu, nói:
- Thiếp thân không phải vì chuyện này.
Lý Dịch thở dài một hơi, nói:
- Chuyện lần này, thực sự ta có hơi xúc động.
Như Nghi ngẩng đầu nhìn hắn:
- Tướng công không phải người dễ xúc, thiếp thân tin tưởng
tướng công làm như vậy nhất định có đạo lý của tướng công, thiếp thân chỉ hi vọng,
có thể vì tướng công chia sẻ một ít chuyện, tướng công biết thiếp thân cũng rất
lợi hại nha.
Lý Dịch trầm mặc xuống, với hắn mà nói, trên thế giới này,
không có người nào hoặc chuyện gì quan trọng hơn từng người trong sân nhỏ của
Liễu Diệp trại, hắn không muốn đem những sự việc bên ngoài không liên quan vào
nơi này, những thứ này cũng không nên cho họ tiếp xúc.
Nhưng mà hắn đã quên cảm nhận bọn người Như Nghi.
Như Nghi rõ ràng là không vui, nghĩ đến Liễu nhị tiểu thư
che giấu sự lo lắng và Tiểu Hoàn sưng đỏ hai mắt, hắn vỗ vỗ tay Như Nghi tay,
nói:
- Thật xin lỗi, là ta không đúng, để cho các ngươi lo lắng,
nương tử không phải muốn biết đến cùng ta muốn làm gì sao, ta sẽ nói chuyện này
cho nàng biết.
Lý Dịch ngắm nàng hỏi:
- Liên quan tới Thục Vương, nương tử biết bao nhiêu?
Như Nghi gật đầu, nói:
- Vừa rồi nói chuyện với lão phu nhân, thiếp thân nghe được
tất cả, Thục Vương là con trai trưởng của đương kim bệ hạ, là hoàng tử có khả
năng thừa hoàng vị nhất, mẫu thân hắn là Thôi quý phi, phía sau có Choi gia cầm
đầu mấy đại hào môn gia tộc chống đỡ, trong triều cũng có Tần Tướng cùng vô số
quan viên đứng về phía hắn.
Lý Dịch gật đầu, nghiêm túc nói:
- Không tệ, Thục Vương là hoàng tử trong số đó, có khả năng
ngồi lên vị trí người kia nhất.
- Chúng ta muốn làm, cũng là trông coi phủ Tử Tước, sinh hoạt
thật tốt, thuận tiện kéo hắn từ trên vị trí kia xuống!
- …
Như Nghi mãnh liệt ngẩng đầu nhìn về phía Lý Dịch, cho dù là
nàng cũng bị lời mới vừa rồi của hắn làm cho chấn kinh.
Thấy biểu cảm kinh ngạc của nàng, Lý Dịch không nhịn cười được,
đưa ngón trỏ ra chỉ chỉ trên trán nàng, nói:
- Chỉ đùa một chút, nương tử đừng tưởng là thật.
- Vì bệ hạ không trừng phạt ta, nương tử không cần lo lắng.
Lý Dịch vừa ra chỗ xích đu phơi nắng, vừa an ủi nàng.
Sau một lát, nằm ngắm thân ảnh tiểu nha hoàn thảnh thơi nô
đùa trong sân, Như Nghi trong mắt lóe lên một tia kiên định, hạ giọng nói một
câu.
- Thiếp thân biết rồi.
Mấy ngày qua, Tấn Vương Lý Hàn cũng không tốt như vậy.
Cho dù là tiên sinh bị phụ hoàng cấm túc, không thể đến
trong cung, hắn đã có vài ngày không nhìn thấy hắn, nhưng là mỗi lần nghĩ tới
dáng vẻ hắn nổi điên ngày đó, cho dù đang nằm mơ, Tấn Vương đều sẽ bị tỉnh giấc.
Sau khi hắn vấn an Thục Vương hoàng huynh, nghĩ đến nguyên
nhân tiên sinh nổi điên vì Thục Vương hoàng huynh khi dễ Vĩnh Ninh, buổi tối
làm hắn gặp ác mộng số lần càng nhiều.
Ngày đó nắn nhìn hết sức rõ ràng, Thục Vương hoàng huynh đều
không có đụng phải Vĩnh Ninh kết quả biến thành dáng vẻ thê thảm kia.
Suy nghĩ lại một chút hắn ưa nhéo mặt Vĩnh Ninh, đoạt lấy đá
lạnh nàng được ban thưởng, còn nói nàng là hài tử không có mẹ thì dáng vẻ thê
thảm của Thục Vương lần nữa hiện lên trước mắt hắn, Tấn Vương đánh run một cái,
tăng tốc cước bộ hướng Cần Chính Điện đi đến.
Nghe nói bây giờ Vĩnh Ninh đã không còn ngốc, nàng nhất định
còn nhớ được chuyện bản thân bị khi dễ.
Hắn muốn đi gặp phụ hoàng, sau đó hắn tuyệt đối không thể đến
lớp toán, hắn không thể gặp lại tiên sinh.
Bằng không, đợi đến khi tiên sinh biết những chuyện kia, hắn
tuyệt đối sẽ bị đánh chết!