Cần Chính Điện, trừ Cảnh Đế đang ngồi ở vị trí đầu, trong điện
còn có không ít người.
Một nam tử khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc áo quan màu đỏ, cau
mày hỏi:
- Nghiêm đại nhân, tại sao quân phí năm nay lại nhiều hơn
năm ngoái đến thế? Có thật là Binh Bộ các ngươi không có tính sai chớ?
- Tần đại nhân có ý gì?
Đối diện là một người nam tử có khuôn mặt chính trực, thần sắc
uy nghiêm, hắn nhàn nhạt nói:
- Mỗi lần tính toán quân phí, Nghiêm mỗ đều cố ý mời vài vị
tiến sĩ toán học của Quốc Tử Giám đến hỗ trợ, thế nào, Tần đại nhân đang hoài
nghi Quốc Tử Giám tính toán sai hay là hoài nghi Binh Bộ của ta báo giả quân
phí?
Mặc dù người đối diện là đương triều Hộ Bộ Thượng Thư Tần
Hoán, nhưng chức quan hai người bằng nhau cho nên người nam tử trung niên kia
cũng không cần cho hắn ta mặt mũi.
Tần Hoán vừa mới hỏi ra một câu thì đã bị Binh Bộ Thượng Thư
Nghiêm Bỉnh dỗi trở lại, trong lòng tất nhiên sẽ cảm thấy buồn bực.
Trong Quốc Tử Giám có nhân tài đứng đầu về toán học, chi phí
cho quân sự quá lớn, không phải là một con số nhỏ cho nên bọn họ căn bản không
có khả năng tính sai. Tần Hoán cũng sẽ không hoài nghi, mà cho dù hắn thật sự
hoài nghi thì cũng sẽ không đứng ở chỗ này nói ra.
Các vị học sĩ của Tế Tửu, Ti Nghiệp, Hoằng Văn Quán và Quốc
Tử Giám đều đứng ở bên cạnh, thậm chí trong đó còn có mấy vị đại nho. Những đại
nho đó cũng mặc kệ hắn có phải Hộ Bộ Thượng Thư hay không, nếu dám ở chỗ này
hoài nghi tính chuyên nghiệp của bọn họ, bọn họ khẳng định sẽ liều mạng với hắn.
Đến nỗi hoài nghi Binh Bộ báo giả quân phí, nếu không có chứng
cứ thì cho dù là bệ hạ cũng không thể nói gì. Tần Hoán không có ngốc tới như vậy,
hắn giải thích:
- Nghiêm đại nhân hiểu lầm ý của ta rồi, chỉ là với tình trạng
của quốc khố bây giờ, nói vậy chắc Nghiêm đại nhân cũng hiểu, bản quan thân là
Hộ Bộ Thượng Thư, cần phải làm việc tận chức tận trách, tất nhiên muốn hỏi thăm
rõ ràng mỗi một khoản tiền, mong rằng Nghiêm đại nhân không để trong lòng.
Nghiêm Bỉnh liếc nhìn Tần Hoán một cái, lúc này mới lên tiếng:
- Mấy năm trước quốc gia an ổn, không có chiến sự, quân phí
tất nhiên sẽ ít. Nhưng lần này đi chinh chiến, mặc dù chiến tích nổi bật, nhưng
hao phí cũng không nhỏ. Cho dù là lương thảo hay quân giới, bao gồm phát bổng lộc
cho các tướng sĩ, mọi thứ đều cần tiền. Tần đại nhân cũng không nên nghĩ mọi thứ
quá đơn giản.
Tần Hoán suy nghĩ một lát, gật đầu, rốt cục không nói nữa.
Mặc dù quốc khố căng thẳng, nhưng những số tiền này nhất định
phải lấy ra….., chỉ sợ là ngày tháng sau này phải khổ sở hơn rồi.
- Quân phí là việc trọng đại, chờ một chút lại bàn, hai vị
ái khanh trước tiên hãy đứng bên kia chờ một lát.
Cảnh Đế đi xuống, nói với hai người một câu, rồi nhìn về mấy
người đang chờ đợi ở một bên, hỏi:
- Không biết vài vị đại nho tiến cung là vì chuyện gì?
Trong đám người của Quốc Tử Giám và Hoằng Văn Quán, có ba vị
lão giả râu tóc bạc trắng, tuy rằng chức quan không cao, nhưng cả đời bọn họ đều
truyền đạo thụ nghiệp, thành quả to lớn chồng chất, cho dù là Cảnh Đế thì cũng
sẽ cho bọn hắn đầy đủ sự tôn trọng.
Một vị lão giả tiến lên thi lễ với Cảnh Đế, nói:
- Bẩm bệ hạ, lão thần nghe nói, vị huyện úy Trường An Lý Dịch
kia mới hai mươi tuổi mà đã giảng dạy cho các hoàng tử công chúa tại Bác Văn Điện,
không biết thật sự có việc này không?
- Thật là có việc này.
Cảnh Đế gật đầu xác nhận, trong mắt hiện lên một tia khác
thường.
- Xin thứ cho lão thần nói thẳng.
Lão giả vuốt vuốt chòm râu, nói:
- Việc này thật sự quá mức hoang đường, vị Lý Dịch kia bất
quá nhận được hoàng ân của bệ hạ, phong tước huyện úy Trường An, đã hai mươi tuổi
nhưng chỉ mới là tú tài, đủ thấy người này học vấn nông cạn. Một người như vậy
thì làm sao có thể trở thành lão sư của hoàng tử công chúa được? Lý Dịch kia có
tài đức gì? Hành động lần này của bệ hạ đặt Quốc Tử Giám, Hoằng Văn Quán ở chỗ
nào?
Lời nói của lão giả cực kỳ trực tiếp, Cảnh Đế nhất thời có
chút trả lời không được.
Hộ Bộ Thượng Thư Tần Hoán đứng một bên nhìn đám người của Quốc
Tử Giám Hoằng Văn Quán, trên mặt hiện ra một chút kỳ dị, những người kia rốt cục
xuống tay với huyện úy Trường An Lý Dịch rồi sao?
Sự kiện huyện úy Trường An ẩu đả với Thục Vương đã qua đi,
vì chuyện này liên lụy rất rộng, một khi làm lớn thì danh tiếng của Thục Vương
xem như bị hủy hoại. Bởi vậy các quan viên theo phe Thục Vương, bao gồm Tần Tướng
đều lựa chọn trầm mặc hiếm thấy, không có vì chuyện này mà khó xử huyện úy Trường
An Lý Dịch.
Nhưng nếu chuyện này cứ như vậy dễ dàng cho qua thì tuyệt đối
không có khả năng.
Nếu như nói trước đó vài ngày, khi nhắc tới huyện úy Trường
An thì chỉ là nhấc lên một chút hứng thú của bọn họ, nhưng từ sau ngày nọ, Lý Dịch
đã chính thức trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của bọn họ.
Hắn ta chỉ làm một việc mà đã khiến cho sự bố trí vất vả của
vô số người tan tành, như nước chảy về biển đông. Ngày nào chưa diệt trừ được
huyện úy Trường An, ác khí vẫn sẽ còn ở trong lòng khó tan.
Lời mà vị đại nho Quốc Tử Giám kia vừa nói, chỉ sợ chỉ là bước
đầu tiên gây khó dễ của bọn họ.
Phải biết rằng hai nơi này chính là phạm vi thế lực của đám
quan viên phe Tần Tướng.
Tần Hoán nhìn sang Binh Bộ Thượng Thư Nghiêm Bỉnh phía đối
diện, thấy mặt người này không có chút biểu tình nào, thầm nghĩ với mối quan hệ
của người này và Lý gia, thế mà giờ phút này lại im lặng không nói lời nào?
- Điện hạ, điện hạ, bệ hạ đang thương nghị chuyện quan trọng
với các vị đại nhân, điện hạ không thể đi vào...
Cửa đại điện bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào, tạm thời
đánh vỡ bầu không khí bên trong điện, ánh mắt mọi người nhốn nháo nhìn về phía
cửa.
- Phụ hoàng...
Tấn Vương Lý Hàn tránh thoát hai tên thái giám, thở hổn hển
chạy vào, vừa nói một câu thì nhìn thấy có nhiều người trong điện như vậy, cũng
không khỏi sững sờ một chút.
Trừ phụ hoàng thì phần lớn người ở đây hắn cũng không nhận
ra, nhưng hai lão nhân đang đứng bên kia hắn biết, chính là hai vị tiên sinh dạy
hắn kinh học và sử học. Lý Hàn nhìn thấy bọn họ cũng có chút không hiểu chuyện
gì đang xảy ra, hắn nhỏ giọng nói:
- Phụ hoàng cứ vội việc của mình trước, Hàn nhi ra bên ngoài
chờ ngài.
Cảnh Đế ngày thường bận rộn việc quốc sự, có rất ít thời
gian dạy bảo con cái, hắn nhớ rõ lần trước khi gặp Tấn Vương Lý Hàn, đứa nhỏ
này có khuôn mặt tròn vo, không ngờ mới mấy ngày không gặp mà đã gầy đi không
ít. Cảnh Đế không khỏi có chút đau lòng và áy náy, hắn sờ sờ đầu Lý Hàn, nói:
- Không sao, Hàn nhi trước qua bên kia tự mình chơi một lúc,
chờ phụ hoàng xử lý việc xong sẽ đi tìm Hàn nhi.
Lý Hàn gật đầu, sau đó đi về phía cái bàn mà phụ hoàng thường
ngồi.
Cảnh Đế có chút hoảng hốt, trong trí nhớ của hắn, từ trước tới
nay tính tình của Tấn Vương ngang bướng, không để ý việc học, chỉ thích chơi
đùa. Nhưng mà hôm nay gặp lại, hắn đã trưởng thành nhiều đến như vậy, trở nên
ngoan ngoãn hiểu chuyện. Làm phụ thân, nhưng khi nào hài tử trưởng thành hắn
cũng không biết...
Làm đế vương, không thể nghi ngờ là hắn đủ tư cách, nhưng
làm phụ thân….., Cảnh Đế âm thầm thở dài một hơi, thần sắc không khỏi ảm đạm rất
nhiều.
Sự xuất hiện của Tấn Vương chỉ là một việc nhỏ, thấy hắn đã
đi tới chỗ khác, một vị Ti Nghiệp của Quốc Tử Giám đứng ra nói:
- Bệ hạ, vị Lý Dịch kia vứt bỏ cách tính toán thông thường,
lại dùng cái con số Ả… Ả Rập kia, quả thật là hành động mất gốc, một người quên
đi nguồn cội của mình thì làm sao có thể trở thành lão sư của hoàng tử được?
- Việc giáo dục hoàng tử chính là việc trọng yếu của trọng yếu,
bệ hạ tuyệt đối không thể qua loa, chẳng lẽ tiến sĩ toán học của Quốc Tử Giám
chúng ta còn không thể sánh bằng một tên chỉ mới tú tài sao?
- Huyện úy Trường An Lý Dịch không tài không đức, làm sao có
thể giảng dạy cho các hoàng tử, còn thỉnh bệ hạ suy nghĩ lại, đừng lầm lỡ các vị
hoàng tử…
- Việc này nếu bị truyền ra ngoài, sợ là sẽ để vạn dân cười
nhạo, cho là Quốc Tử Giám của chúng ta không có ai!
…
...
Đám người của Quốc Tử Giám và Hoằng Văn Quán không có nhận
thấy tâm tình của Cảnh Đế biến hóa, bọn họ nhốn nháo tiến lên, ngôn ngữ sắc
bén, yêu cầu chỉ có một việc duy nhất.
Huyện úy Trường An Lý Dịch không tài không đức, không có tư
cách làm lão sư cho các hoàng tử công chúa, vì tránh cho các hoàng tử bị chậm
trễ, hẳn là nên tuyển chọn một người tiến sĩ trong Quốc Tử Giám để dạy bảo bọn
họ về toán học. Về phần huyện úy Trường An Lý Dịch, tốt hơn hết là đến từ nơi
nào thì trở về nơi đó đi….
Đám người của Quốc Tử Giám, Hoằng Văn Quán khổ sở khuyên can
Cảnh Đế, ở trên án đài, Tấn Vương Lý Hàn cũng không có để ý đến đối thoại bên
kia, hắn ngồi trên một chiếc ghế rất khôn g tương xứng với cơ thể của mình,
nhìn chung quanh một hồi, cảm thấy có chút nhàm chán. Lý Hàn thoáng nhìn một
phong tấu chương đang mở ra đặt trên bàn, tùy tiện nhìn một chút, sau đó nhìn
thấy một ít thứ quen thuộc nên hứng thú ghé sát lại xem...