Editor: Nguyetmai
Cưu Thần Quân chiếm cứ ba châu bốn đảo, bốn
phía xung quanh đảo Phù Sơn trên danh nghĩa cũng thuộc về hắn. Chỗ gần
ranh giới nhất là châu Thanh Khâu và đảo Ngư Phù ở ngay cạnh nhau. Thần
cung của Cưu Ma đặt tại châu Thiên Tẫn. Trong chín châu mười đảo thì
châu này có nghĩa là ở tận cùng của trời đất. Từ chỗ cao nhất ở thành Ma Nham nhìn ra ngoài, trong tầng mây sâu lóe lên những tia chớp không
dứt, để lộ ra cả tòa Thượng Tiên giới lơ lửng như một vùng đất trong hư
không.
Ngày trước nơi này không gọi là châu Thiên Tẫn mà gọi là
Độc Giác Lĩnh, thuộc dãy núi Mãng Ngưu ở Tây Nam. Dãy núi trông như vạn
con trâu đang lao nhanh, đỉnh núi Ma Nham cao vút lên như con trâu dữ
một sừng vung móng trước, ngẩng cao đầu, lộ ra khí thế như muốn phá
trời. Nghe nói đây là nơi cao nhất của đại lục, có thể hái sao sờ trăng.
Cưu Ma chiếm cứ Độc Giác Lĩnh, đổi tên là núi Ma Nham, khởi công xây dựng
thành Ma Nham, đốc chiếm Tiên cung trên đỉnh núi. Hắn yêu thích cảm giác đứng trên cao nhìn xuống cả thiên hạ.
Một mặt tường của cung
Kình Thiên chìm trong màn ánh sáng, chín châu mười đảo lơ lửng trên biển mây. Trong biển mây, những hòn đảo nhỏ, núi nhỏ chi chít khắp nơi, dày
đặc như sao trên trời. Một con chim Cưu mở rộng hai cánh, thu cả ba châu bốn đảo vào dưới cánh, ánh mắt nhìn về phía thành Diệu Nhật không hề
che giấu dã tâm của mình.
Cưu Ma mặc áo bào lớn màu trắng, dựa vào chiếc ghế có hình chín đầu chim Cưu, ngoẹo cổ xem bản đồ trên tường.
Một lúc lâu sau, hắn mở miệng nói: "Đấu với Diệu Nhật mấy vạn năm nay, dưới trướng bản tọa vẫn chỉ có ba châu bốn đảo. Trận chiến năm sau ở Hỗ
Châu, dù thế nào bản tọa cũng không thể thua được. Ngươi chuẩn bị xong
chưa?"
Cung điện màu đen như một hang động lớn. Mười tám ngọn
núi nhỏ tựa như những cây cột chống cả đỉnh núi khổng lồ. Ánh sáng từ
tinh thạch bên trong mái vòm trong suốt chiếu xuống, tạo nên một quầng
sáng trắng ở chính giữa cung điện.
Bên trong quầng sáng có một
người đang đứng. Ánh sáng mặt trời quá chói chiếu vào mái tóc đen rối
tung của hắn làm ánh lên lớp ánh sáng màu xanh đậm. Hình ảnh Thủy Kỳ Lân trên áo bào đen giống như nước suối ào ạt đang muốn tuôn trào ra ngoài
theo vạt áo tung bay trong gió.
Minh Triệt ngẩng đầu lên, ánh
sáng chiếu xuống, phủ lên khuôn mặt hắn một lớp sáng mượt mà. Ánh sáng
kia dường như cũng trở nên ảm đạm hơn trước dung nhan của hắn.
Hắn vừa cử động, bình chướng trong suốt cao một trượng lập tức dập dìu quanh người, hiển nhiên đó là kết giới giam giữ hắn.
Cặp lông mày nhập tóc mai khẽ nhúc nhích, Minh Triệt mỉm cười nói: "Lời này phải để ta hỏi ngươi mới đúng, Thần Quân đã chuẩn bị xong chưa?"
Ánh mắt Cưu Ma nhìn chằm chằm Minh Triệt, một lát sau ngửa đầu cười to: "Ả
ngu xuẩn Vũ Nguyệt này thật đúng là tự cầm đá đập vào chân mình. Tất cả
những tài nghệ kia của nàng ta đều bị ngươi học được hết rồi. Nàng ta
dùng mười năm luyện chế ra Huyễn Thần Đan, kết hợp với Thiên Hoa Nhập
Mộng mà cũng chưa từng làm mu muội tâm trí ngươi được. Bản tọa đã nghĩ
mất hai năm…"
Bóng người của hắn lắc một cái đã đến bên ngoài
bình chướng, hai mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm Minh Triệt: "Ngươi còn
có tâm nguyện gì còn dang dở, bản tọa hoàn thành nó thay ngươi."
Minh Triệt hỏi ngược lại: "Đời này Thần Quân không có điều gì hối hận ư?"
Cưu Ma suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: "Có. Lúc trời đất vẫn hỗn độn
chưa phân tách, bản tọa từng có một cơ hội để chém Diệu Nhật thành muôn
mảnh, chết trong tay bản tọa. Đáng tiếc là thần tướng Mộ Tử dưới trướng
đỡ một chưởng của bản tọa thay hắn. Nếu như thời gian có thể trở lại,
bản tọa sẽ ăn luôn người phụ nữ kia khi nàng ta vừa xuất hiện trên đời.
Không để nàng ta có cơ hội chết thay Diệu Nhật, ngăn cản nghiệp lớn của
bản tọa."
Minh Triệt khe khẽ mỉm cười, ánh mặt trời khiến mặt hắn tỏa ra tia sáng làm người ta hoa mắt: "Điều Thần Quân tiếc nuối chính
là, trong Tiên cung vô số người đẹp, cũn không có ai cam tâm tình nguyện chết vì Thần Quân như thần tướng Mộ Tử. Dưới trướng Diệu Nhật Thần Quân có thần tướng như vậy, chẳng trách có thể trở thành chủ quân Tiên
giới."
"Giúp ta!" Tia sáng cuồng nhiệt như dâng trào trong mắt
Cưu Ma, "Có được sự giúp đỡ của ngươi, ta như có được thiên quân vạn
mã!"
Minh Triệt nhìn sâu vào trong mắt của hắn, chậc chậc hai tiếng: "Thần Quân vẫn chưa chuẩn bị kĩ càng phải không?"
Trong nháy mắt Cưu Ma trở nên phẫn nộ: "Ta không tin ta không thu phục được một nguyên anh nho nhỏ nơi Hạ giới như ngươi!"
Hắn bỗng đưa tay ra. Bàn tay tạo nên từng vòng sóng như vân nước trong kết giới.
Thủy Kỳ Lân màu xanh trên áo Minh Triệt nhảy xổ ra, tức giận hét điên cuồng.
"Lại là con súc sinh này! Chủ nhân của ngươi đã bị ta đánh cho hồn bay phách lạc, ngươi lại dám đến giúp cho hắn để cản trở ta nữa!" Cưu Thần Quân
quát to, trong tay xuất ra một cơn gió mạnh, năm ngón tay thu lại liền
bắt được ngay Thủy Kỳ Lân đang cuồng bạo. Ánh sáng màu xanh nứt thành
mảnh vỡ, chui vào trong lồng ngực Minh Triệt.
Cưu Thần Quân thu tay về, mặt đầy vẻ khó hiểu nhìn chằm chằm vào lồng ngực của hắn.
Minh Triệt cười lớn vạch một cái ở đan điền, lòng bàn tay đã có thêm một
nguyên anh ngồi khoanh chân: "Thần Quân đã chuẩn bị xong chưa?"
"Được lắm!" Cưu Thần Quân ngồi khoanh chân trước mặt hắn, hai mắt nhắm lại. Nguyên thần của chính mình bay ra từ giữa lông mày.
Chân thân thu nhỏ của con chim Cưu chín đầu xuất hiện trước mặt Minh Triệt,
chín đầu chim như rắn, há miệng hướng về phía nguyên anh của Minh Triệt. Cái cổ dài vươn ra như chỉ muốn ngoạm một miếng nuốt trọn nguyên anh.
"Đi!" Minh Triệt ném nguyên anh ra, cũng nhắm mắt lại ngồi xếp bằng trong kết giới giống hắn ta.
Trong không trung, chân thân thu nhỏ của Minh Triệt chiến đấu với chim Cưu chín đầu.
Minh Triệt bây giờ đã không còn là kiếm linh chưa ngưng hóa thành người, bị
ném vào trong đan đỉnh dùng chân hỏa luyện hóa, chờ kiếm linh không chịu nổi, ngoan ngoãn xin tha, tách linh phách ra lập khế ước như năm đó
nữa.
Cưu Thần Quân từng đồng ý với Vũ Nguyệt, để nàng ta nghĩ
cách làm tâm trí của Minh Triệt bị mê muội, bắt hắn tự động thuận theo.
Vũ Nguyệt tốn mười năm cũng không làm được. Nay hắn ta muốn thuần phục
Minh Triệt, chỉ có thể lấy nguyên thần của chính mình nuốt chửng nguyên
anh của hắn mà thôi.
Một đầu chim Cưu phát ra tiếng kêu thảm
thiết, vừa há mồm muốn nuốt nguyên anh đã bị nguyên anh xé toạc thành
hai nửa, mềm rũ xuống.
Cưu Thần Quân vẫn đang nhắm mắt, đuôi lông mày đau đến mức run rẩy. Tám đầu chim đồng thời mổ về phía nguyên anh. Nguyên anh bay lượn trên không trung, một vệt sáng vàng lóe lên trong
lòng bàn tay, bổ vào cổ một đầu chim Cưu. Tiếng kêu chói tai vang lên,
một đầu cưu mềm mại như rắn, hi sinh phong thái của chính mình cuốn lấy
nguyên anh, để mặc cho nguyên anh cắn vào cổ, nguyên khí ào ào tuôn ra.
Tổn hại mất ba đầu cưu, sáu đầu cưu còn lại mới cắn được tay chân thân
thể của nguyên anh.
Một ngụm máu phun ra từ trong miệng Cưu Thần Quân. Hắn ta mở mắt.
Minh Triệt cũng mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Cưu Thần Quân lộ ra chút hưng phấn: "Tuy ta
tổn thất ba đầu, bị thương rất nặng, nhưng ngươi thua rồi."
"Thật không?" Minh Triệt lạnh nhạt nói, "Ngươi không sợ ta tự nổ nguyên anh sao?"
Cưu Thần Quân giận dữ: "Nếu ngươi nói không giữ lời thì ta sẽ nhìn ngươi tự hủy nguyên anh, tan thành mây khói!"
Tiếng nói vừa dứt, nguyên anh của Minh Triệt ầm ầm nổ tung. Nguyên thần của
chim Cưu chín đầu bị đẩy ra, sáu đầu bị hủy mất hai đầu chỉ trong chớp
mắt. Bốn đầu bị thương phát ra tiếng gào thảm thiết.
Kết giới
rung động thoáng chốc đã bị uy lực tự diệt nguyên anh nổ cho vỡ vụn.
Nguyên thần của Cưu Thần Quân ở bên ngoài kết giới bị trọng thương,
không kịp tránh né, lại tiếp tục bị sóng khí nâng lên đập mạnh cho ngã
xuống chiếc ghế vàng. Máu từ miệng hắn chảy ra như suối, hắn giật mình
nhìn Minh Triệt bước từ bên trong quầng sáng ra: "Ngươi…"
"Ta
không chết, ngươi rất kinh ngạc đúng không? Ta đã lừa tất cả mọi người." Tự hủy nguyên anh, Minh Triệt cũng bị thương không nhẹ, hắn nâng áo che môi, ho ra hai ngụm máu. Ngón tay hắn vạch một cái trên ngực, một viên
Lưu Ly Tâm mang ánh sáng vàng kim rơi vào trong lòng bàn tay.
Hai mắt Cưu Thần Quân trợn trừng, nguyên thần vừa bị tàn phá bay về phía mi tâm của hắn ta.
Ánh vàng lóe lên tựa như thanh kiếm sắc chặt đứt mối liên hệ giữa hắn ta
với nguyên thần. Thần quang trong mắt Cưu Thần Quân dần ảm đạm đi, trong miệng phát ra từng tràng cười lớn: "Đây mới là tim của kiếm linh!
Nguyên anh của ngươi là giả, là đồ giả!"
Minh Triệt thoáng nảy ý
khác, kiếm tâm trong suốt hút luôn nguyên thần của Cưu Thần Quân vào.
Bên trong kiếm tâm óng ánh trong veo như lưu ly hiện lên hình con chim
Cưu chín đầu kia.
"Từ lúc chạy thoát khỏi đan đỉnh, ta vẫn luôn
nghĩ… nếu quay lại một lần nữa, ta phải làm sao mới có thể tự vệ được
đây? Lúc đến Hạ Tiên giới, ta trông thấy con người tu luyện nguyên anh,
ta bèn phân ra một phần kiếm phách để chế tạo nguyên anh cho mình." Minh Triệt nhìn Cưu Thần Quân mất đi nguyên thần bằng ánh mắt châm biếm, nhẹ giọng nói, "Nếu như không phải vì dã tâm của ngươi quá lớn, thì với
thực lực của ngươi, ngươi hoàn toàn có thể nuốt chửng nguyên anh của ta
không chút nể nang, rồi từ từ luyện hóa. Thế nhưng, ngươi quá tự phụ,
một lòng muốn thuần phục ta làm kiếm nô của ngươi, ngươi không nỡ để một thanh kiếm khai thiên lập địa như ta chịu chút tổn hại nào. Cũng chính
vì vậy mà người đã cho ta cơ hội đánh trọng thương nguyên thần của
ngươi, phản phệ ngươi."
Thân thể của Cưu Thần Quân từ từ xảy ra biến hóa. Mất đi nguyên thần, hắn không còn sức lực khống chế nữa, lộ ra chân thân.
Chín đầu chim Cưu như rắn mất hết sức lực rũ xuống quanh người, đầu chim
trắng như tuyết ở chính giữa há miệng nói với vẻ oán thán vô hạn: "Cho
dù ngươi nuốt nguyên thần của ta, một ngày ngươi chưa luyện hóa được thì ta vẫn có thể ảnh hưởng tới tâm ý của ngươi. Ngươi sẽ không còn là kiếm linh có lòng dạ sắc bén tinh khiết như nước nữa."
"Ta có được
lựa chọn sao?" Minh Triệt bình tĩnh nói, "Không phải là bị ngươi nuốt
thì chỉ có thể phản phệ ngươi. Muốn tự tại mà cầu chẳng được, ta chỉ có
thể lựa chọn sống sót trước thôi."
Chim Cưu chín đầu trong kiếm
tâm bị tâm niệm của hắn ép một cái, hóa thành một hạt châu bảy màu.
Trong quầng sáng vàng kim, hình ảnh người trong tim cười tươi rói càng
ngày càng trở nên rõ ràng.
Cưu Thần Quân vừa nhìn thấy người đó
lại làu bàu nói: "Thần tướng Mộ Tử ư? Người trong lòng của ngươi là Mộ
Tử ư… Ha ha ha! Ngươi lại yêu phu nhân Diệu Nhật Thần Quân cơ đấy!"
Hắn ta cất tiếng cười to, âm thanh càng ngày càng thấp, thoáng như tiên
đoán: "Trong thời gian ngắn, ngươi không có cách nào luyện hóa hoàn toàn nguyên thần của ta. Mỗi lần ngươi phân tâm nghĩ tới nàng ta thì nguyên
thần của ta sẽ nhân cơ hội đột phá, ảnh hưởng tới tâm ý của ngươi. Ngươi sẽ trở thành ta thứ hai, sẽ trở thành kẻ thù mà Mộ Tử căm hận, trở
thành kẻ địch của Diệu Nhật! Hay lắm, hay lắm! Cho dù ta chết thì tuyệt
đối cũng sẽ không để Diệu Nhật được lợi!"
Tiếng nói của hắn oán độc biết bao, kiếm tâm trong lòng bàn tay Minh Triệt khẽ run lên.
Cưu Thần Quân dùng hết chút sức lực cuối cùng, chín đầu ngẩng lên, ánh mắt
rất quyết liệt: "Trả nguyên thần lại cho ta! Ta thả ngươi đi, vĩnh viễn
sẽ không tiếp tục đối địch với ngươi nữa!"
Minh Triệt đưa tay vỗ
một cái, trái tim lại một lần nữa đi vào trong lồng ngực hắn: "Buông tha ngươi, chờ ngươi dưỡng cho nguyên thần khỏi hẳn lại trở lại đối phó với ta sao? Nếu ta đã có thể nuốt chửng nguyên thần của ngươi, chắc chắn ta sẽ có thể luyện hóa ngươi. Lời ngươi nói, ta không tin một chữ nào
hết."
Cưu Thần Quân tuyệt vọng nhìn hắn, chín đầu chim rũ xuống như cánh hoa tàn.
Biết Cưu Thần Quân sẽ chết dần từ đây, Minh Triệt thở phào một hơi thật dài.
"Liên Nhi, nàng tới Tiên giới rồi sao?" Hắn ngửa đầu nhìn ánh sáng trên đỉnh
núi, trong thần thức nháy mắt vang lên tiếng thét chói tai của chim Cưu
chín đầu. Một luồng khí hung bạo cuồn cuộn kéo tới. Hắn ấn vào lồng
ngực, trong đầu dâng lên các loại tạp niệm. Đây là ký ức bên trong
nguyên thần của Cưu Thần Quân. Hắn nhìn thấy lúc đại chiến Tiên giới
thuở bão hư không còn chưa phân tách đất trời, nhìn thấy cô gái mặc áo
bào màu trắng cưỡi Thủy Kỳ Lân màu xanh, tay vung đại đao lửa tím tung
hoành trên chiến trường. Hắn còn nhìn thấy nàng phi thân lên trên không
trung che trước người gã đàn ông kia, đón lấy chưởng pháp hình vuốt chim của Cưu Thần Quân.
Trong khoảnh khắc phân tâm đó, tim của hắn
bỗng như muốn nổ tung vậy. Nguyên thần của Cưu Thần Quân không chịu hết
hy vọng, muốn phá kiếm tâm của hắn. Cơn đau điếng người dâng lên từ ngực hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com