Editor: Nguyetmai
"Nàng đã trở về rồi." Diệu Nhật nhìn đóa hoa yếu đuối lay lắt giữa đám cỏ xanh, lặp lại một lần nữa.
Hắn biết sẽ có một ngày nàng hội tụ đủ hồn đủ phách và trùng sinh. Hắn dùng tàn hồn tàn phách của nàng tái tạo lại một thân thể cho nàng, cử hành
hôn lễ long trọng, tuyên bố với toàn bộ Tiên giới, phu nhân của hắn là
đệ nhất thần tướng Mộ Tử ngày trước.
Nàng trở về rồi sao? Những
ký ức trước kia và người đàn ông ở trước mắt này đã trở nên xa lạ quá
rồi. Lúc đó, Diệu Nhật xây thành trên thảo nguyên Lam Diên, tường thành
không cao lớn kiên cố như bây giờ, ngoài cửa thành cũng không có con
đường đá dựng tượng mười tám vị thần tướng. Đằng sau hành cung của Diệu
Nhật có một vườn hoa rất lớn, nhưng lúc đó không gọi là Vườn hoa Thiên
Thần, chỉ là vườn thuốc và phòng luyện đan của nàng mà thôi. Tự nàng đi
khắp Tiên giới mang một lượng lớn linh thảo, cây ăn quả về, ngày đêm
chăm chỉ nghiên cứu tu luyện đan thuật, tăng tu vi cho cả đội quân.
Lúc ấy khi xuất chinh, Diệu Nhật cưỡi Chu Tước Vĩnh Ca của hắn, cùng cười nói với tất cả các thần tướng.
Hôm nay nhìn lại, Diệu Nhật đã ngạo nghễ như bậc đế vương thực sự, chỉ đi
ra cửa thành thôi cũng ngồi long xa lộng lẫy như cung điện, do điểu sư
màu vàng chín đầu kéo.
Khi đó, nghe thấy Bạch Trạch nói rằng chỉ
có mình mới có thể ngăn cản vận mệnh của Diệu Nhật, cho dù nàng cam tâm
tình nguyện nhưng cũng mong Diệu Nhật có thể nói một câu không đồng ý.
Nhưng hắn lại chỉ trịnh trọng lập lời thề trước mặt mọi người rằng hắn sẽ
cưới thần tướng Mộ Tử làm phu nhân của mình. Mặc kệ thời gian có dài đến đâu, hắn cũng sẽ chờ đợi nàng trùng sinh trở về.
Lạc đà không xuyên qua được lỗ kim. Tấm lòng của người phụ nữ có đôi khi còn nhỏ hơn cả lỗ kim.
Mộ Tử không phải là Dịch Khinh Trần bị thiếu hồn phách thiếu dây thần kinh cảm xúc dưới Hạ Tiên giới, cũng không phải là Tiêu Liên Nhi nhỏ bé mất
ký ức chỉ có thể cúi đầu, không biết khi nào mới có thể mạnh mẽ. Cái
danh tiếng thần tướng đệ nhất đó nào phải là hư danh. Nàng còn hiểu rõ
lòng Diệu Nhật hơn hắn.
Không phải Diệu Nhật không yêu nàng. Hắn
chịu cưới một người gỗ chứa một hồn hai phách làm phu nhân mình, chờ
nàng mấy vạn năm, cũng coi như là có yêu đi. Nhưng trong khoảnh khắc hắn hứa hẹn, chính hắn đã gạt bỏ nốt một chút tình cảm cuối cùng của nàng
dành cho hắn.
Ngưỡng mộ và cảm động chỉ giới hạn với việc hắn là
chủ quân mà thôi. Hắn là tướng, nàng chỉ là binh sĩ dưới trướng hắn.
Lệnh tướng vừa ban ra, nàng có thể vì hắn mà hy sinh mạng, nhưng lại
không thể nào hy sinh luôn cả trái tim của mình.
Hắn lập lời thề
sẽ cưới nàng, hứa sẽ để nàng sánh vai với hắn cùng hưởng vinh quang.
Nàng lại không hề thấy cảm động, đương nhiên cũng sẽ không nhận lời.
Ngày đó, nàng từ chối thẳng thừng. Diệu Nhật nghĩ khi thời cơ chín muồi, hắn sẽ vứt một hồn hai phách kia để tìm nàng về. Sợ sau khi nàng quay về
Tiên giới sẽ lại từ chối hắn, cho nên vẫn cứ khăng khăng cố chấp muốn
tạo thành sự đã rồi. Hắn đang đánh cược, cược rằng hắn chờ nàng mấy vạn
năm thì nàng sẽ cảm động, sẽ trở thành phu nhân của hắn.
Nhưng hắn không nên đánh cược.
"Có thể trả đao Lưu Yên lại cho ta không?"
Nghe thấy nàng đòi đao Lưu Yên, Diệu Nhật khẽ lộ ra nụ cười, đưa trả cho nàng.
Con sư tử màu tím trên đao Lưu Yên hưng phấn nhảy ra, thân thiết dụi vào người Tiêu Liên Nhi: "Mộ Tử đại nhân!"
Tiêu Liên Nhi vuốt ve hình khắc con sư tử màu tím trên thân đao, Lưu Yên thoải mái đến híp cả mắt: "Đại nhân, ta rất nhớ người!"
Diệu Nhật nhẹ nhàng thở phào một hơi: "Mộ Tử, Bạch Trạch đã sớm tính được
trong một trăm năm chắc chắn nàng sẽ trở về. Đám Thượng Thành đã tích
trữ sẵn rượu ngon trăm năm chờ nàng đến nâng ly."
Chính cây đao
này, khi chui từ dưới đất lên đã thả ra từng luồng lửa tím bốc lên tận
trời, thiêu đốt cả mấy trăm người của Dịch gia thành tro bụi.
Tiêu Liên Nhi nhớ lại thanh đại đao Tử Diễm mà Nhược Thủy đạo quân chế cho
nàng, nhớ khi ký ức của mình không đầy đủ nhưng vẫn ngưng tụ lửa tím
thành đao đánh lên đỉnh Thiên Khung. Nàng bị thiếu mất ký ức, hai lần
trùng sinh dưới Hạ Tiên giới lại đều yêu thích đại đao lửa tím này. Lưu
Yên giống như một bộ phận trên cơ thể nàng vậy, là người thân của nàng,
là xương máu của nàng. Nàng quên mất tất cả mọi chuyện, nhưng lại chưa
từng quên Lưu Yên.
Nàng chụm ngón trỏ và ngón giữa lại, lướt nhanh trên thân đao.
"Mộ Tử!"
"Đại nhân!"
Diệu Nhật và Lưu Yên cùng hoảng sợ kêu lên.
Trận phù được ngưng tụ từ máu tươi trên thân đao đã được hóa giải, hồn sư tử tím Lưu Yên thoát ra khỏi thanh đao, ngưng tụ thành con sư tử tử lông
quăn to hơn một thước lơ lửng trước mặt nàng. Con mắt óng ánh toát ra sự sợ hãi cùng cực, thân thể nhỏ bé run lẩy bẩy: "Người… người không cần
ta nữa ư?"
Tiêu Liên Nhi nhẹ nhàng nói: "Lưu Yên, ta đã giải trừ
khế ước giữa ta và ngươi. Từ nay, ngươi không còn là đao linh nữa. Ngươi đầu thai chuyển kiếp đi. Ngày sau tu luyện thành tiên cũng được, đi
theo chủ nhân khác cũng được. Ngươi được tự do rồi."
"Ta không
muốn!" Lưu Yên khóc váng trời, ánh sáng tím lóe lên, chui vào trong đao. Không có phù trận trói buộc, nó cũng không chịu rời đi.
Sắc mặt
Diệu Nhật dần dần thay đổi: "Nàng hận ta lúc lấy đi Lưu Yên đã thiêu đốt gia đình của nàng lúc đầu thai chuyển thế ư? Bạch Trạch đã nói rồi, để
nàng có thể đầu thai chuyển thế, người nhà đó chẳng qua đều là chuộc lại tội nghiệp mà kiếp trước đã tạo ra mà thôi. Bởi vì Lưu Yên xuất hiện
nên bọn họ đã bỏ mạng chỉ trong một ngày, nhưng kiếp sau tội nghiệp của
bọn họ sẽ hoàn toàn tan biến."
Tiêu Liên Nhi biết Bạch Trạch
không nói dối. Nàng bình tĩnh nói: "Ta biết Thần Quân sẽ không tùy ý
giết người vô tội. Ta lại càng hiểu rõ Lưu Yên hơn, được thần lực của
người triệu hồi, nó quá hưng phấn. Có lẽ Dịch gia đúng như Bạch Trạch
nói, nhưng tới hơn ba trăm người thì không phải ai ai cũng có tội. Ta
không oán hận người, nhưng ta không thể giữ nó lại nữa."
Giọng nàng thay đổi, nghiêm nghị quát: "Lưu Yên! Ta có trách oan cho ngươi không?"
Sư tử trên thân đao nằm bò xuống đất, chảy nước mắt: "Đại nhân, ta sai rồi! Người giữ ta lại đi, để ta lấy công chuộc tội!"
Đi theo nàng nhiều năm như vậy, Lưu Yên như trở thành người nhà của nàng
rồi, nàng chưa từng thấy nó khóc bao giờ: "Ngươi đi đi." Trong lòng Tiêu Liên Nhi đau đớn khôn nguôi, nàng nhắm mắt lại, nhẫn tâm ném đao Lưu
Yên ra ngoài.
"Đừng mà!" Đao bị ném thẳng đi tạo thành một vệt dài trên không trung, loáng thoáng truyền đến tiếng thét dài của Lưu Yên.
Diệu Nhật thì thào nói: "Ngay cả Lưu Yên nàng cũng không cần nữa ư?"
Ngay cả Lưu Yên cũng không cần thì nàng sẽ càng không trở về bên cạnh mình.
Hắn đối xử với nàng không tốt sao? Tiên giới nhiều tiên nữ như vậy, hắn
chỉ giữ vị trí bên cạnh mình cho một mình nàng. Thậm chí lúc nàng chưa
trở về, hắn đã cưới tán hồn tán phách của nàng. Cả Tiên giới đều kinh
ngạc khi biết hắn cưới một con rối gỗ không biết nói chuyện. Hắn một
lòng ngóng trông nàng trở về, kiêu ngạo nói cho tất cả mọi người rằng
nàng chính là thần tướng Mộ Tử, là người con gái anh hùng, là mỹ nhân
xinh đẹp nhất.
Tiêu Liên Nhi lạnh nhạt nhìn hắn, vẫn nói thẳng
vào tim đen của hắn như trước: "Người đã sớm hiểu rõ ta sẽ không thừa
nhận việc đã gả cho người, nếu không, sao lúc gặp lại ta, Thần Quân lại
dùng thần thức truyền âm để thăm dò chứ? Ta đã nói ở ngay trước mặt mọi
người rằng ta không phải Mộ Tử rồi. Thần Quân cứ yên tâm."
Nàng không nói hai lời. Nàng vĩnh viễn sẽ không hối hận vì không thừa nhận mình là Mộ Tử.
Tuy Diệu Nhật xấu hổ vì bị nàng nói toạc ra tâm sự của mình, nhưng lại càng đau lòng và thất vọng nhiều hơn. Hắn buồn bã nói: "Nàng nghĩ ta quá
quắt quá, Mộ Tử."
Hắn là Thần Quân, chưởng quản phần lớn châu đảo của Tiên giới, là cao thủ số một số hai trên Tiên giới, không mấy người có thể địch nổi hắn. Nàng đã đối địch với Cưu Thần Quân, chẳng lẽ lại
muốn đắc tội với một cường giả khác sao? Nếu vậy, chỉ e chưa cứu được
Minh Triệt, nàng đã không thể sống yên ổn rồi.
Giọng Tiêu Liên
Nhi hơi ngập ngừng: "Đã qua vài vạn năm, ta không nhớ rõ Tiên giới nữa
rồi. Ta đến từ đảo Ngư Phù, nghe nói trận chiến giữa Tiên đình và Cưu Ma chỉ giới hạn ở Hỗ Châu, những nơi còn lại đều bình an cả, thật giống
như nằm mơ vậy. Tất cả đều là công lao của người, Diệu Nhật. Người có
thể trở thành chủ quân Tiên giới cũng là mong muốn của mọi người."
Lời nói của nàng giống như một dòng nước ấm len lỏi vào lòng Diệu Nhật. Hắn đưa tay ra ôm nàng vào lòng, thì thầm: "Mộ Tử, chiến tranh đã kết thúc
rồi. Về sau chúng ta sẽ cùng nhau…"
Người trong lòng khẽ động
đậy, cánh tay Diệu Nhật siết chặt hơn: "Ta biết là ta không đúng, vì ta
sợ rằng nàng sẽ không đồng ý. Mộ Tử, ta rất thật lòng!"
Đúng là
hắn thật lòng. Hắn yêu lúc nàng dịu dàng yên tĩnh luyện đan, cũng yêu
lúc nàng oai hùng cưỡi Thủy Kỳ Lân sánh vai chinh chiến với hắn. Thế
nhưng, nàng lại giống như cá trạch trơn tuột, kiểu gì cũng sẽ chạy mất
khỏi tay hắn.
"Xin lỗi người."
Hắn là Diệu Nhật, chủ quân
của Tiên giới, thế mà nàng lại dùng ba chữ này để đuổi hắn đi. Diệu Nhật buông lỏng tay. Hắn cũng có sự kiêu ngạo của hắn. Hắn có thể ỷ vào tu
vi Thần Quân của mình mà giữ chặt lấy nàng không buông, nhưng tự tôn của hắn không cho phép.
Tiêu Liên Nhi vừa bước một bước, chân hắn
vẫn không kìm được ngăn trước mặt nàng. Tay Diệu Nhật chỉ về hướng thành Diệu Nhật, nhẹ nhàng nói: "Tất cả mọi người đều chờ đợi nàng trùng sinh trở về. Nàng không thừa nhận mình là Mộ Tử, đến cửa thành cũng không
bước vào một bước, nàng thực sự nhẫn tâm vậy sao?"
"Ta xưa nay đã vậy. Nếu không cũng đã không để bọn họ phải để một nữ tu như ta chiếm
cứ ngôi vị đệ nhất thần tướng." Tiêu Liên Nhi nhẹ nhàng trả lời, "Mong
rằng Thần Quân sẽ nể tình ta mất mấy vạn năm mới thu thập đủ hồn phách,
quay về Tiên giới… Không có công lao cũng có khổ lao, cho ta được sống
cuộc sống tiêu dao tự tại được không?"
"Nàng cũng biết hai phe
chỉ giới hạn chiến tranh ở Hỗ Châu. Tiên giới đã không còn chiến tranh
nữa rồi. Ở lại thành Diệu Nhật cùng với các huynh đệ vẫn không đủ tiêu
dao tự tại ư?"
Tiêu Liên Nhi phớt lờ sự tức giận của hắn: "Ta đã quyết định rồi."
Như thế này cũng không giữ nàng lại được, lồng ngực Diệu Nhật phập phồng tức giận: "Nàng thật tàn nhẫn!"
Đây là lần thứ hai hắn nói nàng tàn nhẫn rồi.
Hắn tuyên bố với cả Tiên giới sẽ cưới Mộ Tử làm vợ. Mộ Tử trở về Tiên giới
lại không thừa thận là đã gả cho hắn. Bản thân nàng nhẫn tâm không thừa
nhận mình là Mộ Tử, không tiến đến ôn chuyện cùng Diệu Nhật và các thần
tướng, dù sao cũng hơn là bị lan truyền ra bên ngoài, khiến hắn bị mất
mặt nhỉ?
Hắn thật sự không hiểu sao? Từ đầu đến cuối, Tiêu Liên
Nhi đều không dám bóc trần lớp giấy cửa sổ này. Từ đầu đến cuối không
dám hỏi thẳng một câu, người thật sự tiếc nuối ta, không nỡ quên tình
cảm ngày xưa, hay chỉ là sợ người khác nhận ra mặt mũi ta giống hệt Mộ
Tử, khiến người mất hết thể diện?
Có một số việc hiểu thầm trong lòng là được rồi, nếu nói toạc ra, hắn thẹn quá hóa giận, người chịu thiệt vẫn là mình.
Hai người cứ im lặng đứng đó. Cuối cùng Diệu Nhật cũng phá vỡ sự yên lặng
này: "Nếu Tinh Linh Tộc ở núi Thần Tú vẫn muốn làm phiền nàng, nàng hãy
báo tin cho ta, nàng vẫn còn có chúng ta."
Là nàng đã trách lầm hắn sao? Dù gì hắn cũng đã đợi nàng mấy vạn năm rồi.
Thần quang tỏa ra trên thân Diệu Nhật, hào quang lại che kín dung mạo của
hắn. Hắn lấy đầu ngón tay mở không gian ra rồi sải bước vào trong.
Diệu Nhật của ngày trước sẽ không dùng loại pháp thuật mở cửa không gian
này. Tiêu Liên Nhi hơi ngẩn ra, nhưng lại lười không muốn suy nghĩ, bay
về phía chân trời.
Nàng chưa đi được bao xa thì đao Lưu Yên đã
đuổi theo. Nó không nói một lời, chỉ lẳng lặng đi theo nàng. Một người
một đao lướt qua không trung bay cả trăm dặm, lúc bốn bề vắng lặng Tiêu
Liên Nhi mới ngừng lại.
Đao Lưu Yên cũng ngừng lại. Con sư tử trên thân đao nằm sấp xuống, ra vẻ đáng thương đong đưa cái đuôi dài lông xoăn.
"Thứ nhất, ta không phải Mộ Tử. Tên ta là Tiêu Liên Nhi."
Lưu Yên trong thân đao lập tức có tinh thần ngay: "Từ giờ về sau ta chỉ gọi người là đại nhân thôi!"
Tiêu Liên Nhi nghiêm mặt nói: "Thứ hai, ngươi phải xuống Hạ Tiên giới, tìm
những người Dịch gia không đáng phải chết trong trận hỏa hoạn mà ngươi
gây ra để chấm dứt nhân quả."
Lưu Yên khổ sở nói: "Ta đồng ý là được mà. Bây giờ người ở Tiên giới chắc chắn sẽ còn cần đến ta, để ta giúp người được không?"
Tiêu Liên Nhi lườm nó một cái: "Ngươi cũng biết cả rồi sao?"
Lưu Yên bay từ trong đao ra, thật lòng nói: "Người không chịu gả cho Diệu
Nhật, ngài ấy làm gì còn thể diện gì nữa. Chẳng may ngài ấy không chịu
thả người thì sao? Người phải cần ta giúp đỡ chứ."
Một lúc lâu sau, Tiêu Liên Nhi mới đưa tay ra vuốt ve nó: "Lưu Yên, hiện giờ người ta muốn đối phó là Cưu Ma, sẽ rất nguy hiểm."
Lưu Yên há mồm phun ra một ngọn lửa tím, ngẩng cao đầu nói: "Đại nhân, lúc
trước người đuổi theo Thượng Thành đòi so đao, đánh cho hắn phải ngoan
ngoãn tôn người lên làm lão đại kia mà."
Tiêu Liên Nhi cười, trong lòng tràn đầy hăng hái: "Được. Vậy chúng ta cùng đến núi Ma Nham dạo chơi."
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com