Editor: Nguyetmai
Trong nháy mắt hoảng hốt đó, trước mắt Minh Triệt bỗng hiện lên vô vàn hình ảnh.
Hắn giống như người đang bước trong giấc mộng, hình ảnh trước mắt liên tục biến hóa theo từng bước chân hắn.
Thế giới hỗn độn chiến loạn không ngớt, kẻ mạnh trong các tộc Yêu, Ma, Thú
xưng bá một phương, bắt loài người phàm tục làm nô lệ. Mấy vạn năm qua
đi, kẻ mạnh trong loài người xuất hiện như một thế lực mới, gia nhập vào cuộc chiến giành giật tài nguyên địa giới. Minh Triệt nhìn thấy Diệu
Nhật, hắn bay lên từ đường chân trời như vầng thái dương mọc lên từ phía Đông xua tan hắc ám trong thế giới hỗn loạn.
Diệu Nhật cưỡi Chu
Tước đến, lông đuôi rực rỡ để lại những sắc màu xinh đẹp trên không
trung. Người đứng bên hắn càng ngày càng nhiều, đội ngũ dần lớn mạnh.
Minh Triệt nhìn thấy hắn và chính mình càng ngày càng gần, thần quang
trên người Diệu Nhật làm mờ đi tầm mắt hắn. Thế nhưng, hắn lại nhìn rõ cô gái cưỡi Thủy Kỳ Lân màu xanh bên cạnh Diệu Nhật. Đôi mày thanh tú
như mây khói, sóng mắt mơ màng, ôn hòa ưu mỹ, giống khuôn mặt của Tiêu
Liên Nhi như đúc.
Đội ngũ gào thét lao qua trước mặt hắn. Cô gái
cầm một đại đao màu xanh trong tay. Ánh đao vung đến đâu, ngọn lửa rực
cháy thiêu đốt tới đó, mang theo uy lực như muốn thiêu trụi cả trời đất.
Minh Triệt không nhịn được cười, dáng dấp của nha đầu này cũng khéo lừa người thật.
Trong nháy mắt, hắn như lại nhìn thấy Tiêu Liên Nhi ngồi xổm ở hốc cây, nắm
đấm nho nhỏ siết chặt, rồi vừa như sợ hãi, vừa như kinh ngạc nhìn chính
mình. Hắn nhìn nàng, từng đóa hoa nở rộ trong mắt.
Những đóa hoa kia bay ra khỏi ánh mắt của hắn. Lan Hàn Tinh ngưng tụ thành ánh sáng
xanh lục nhạt, cành cây Lôi Kiếp xanh biếc như ngọc bích, cỏ Diễm Xà đỏ
rực như bảo thạch cùng bay lượn trên không trung.
Hắn ngẩng đầu
lên, hình ảnh trong không trung dừng lại. Vuốt chim đâm xuyên qua người
nàng, máu tươi nhỏ xuống dọc theo móng vuốt dài hơn một thước. Phía sau
nàng là Diệu Nhật cưỡi trên chim Chu Tước, quanh người nàng là đan đỉnh
màu đen rơi xuống, hoa cỏ trong đỉnh bay ra.
Minh Triệt nghe được giọng chính mình gọi nàng một tiếng, rồi hắn bay về phía nàng. Thế
nhưng, không chờ hắn tới gần, hình ảnh ngưng lại kia bỗng hóa thành mảnh vỡ như chiếc gương bị đập nát vậy.
Gió nổi lên kết thúc sự thanh bình, làn gió nhẹ cuối ngày ở phương Đông dần biến thành gió bão, rồi
từ từ lớn mạnh lên khi bay từ Đông sang Tây. Nó đi đến đâu, núi bị san
thành đồng bằng đến đó, đất bị phá tan thành từng mảnh, không gian dần
dần bị cắt rời ra. Khí bẩn hạ thấp xuống, nguyên khí nổi lên, trung gian tạo thành hư không.
Đầu ngọn gió bão sinh ra một tia kiếm khí,
rời khỏi cơn gió, đi chu du khắp trong hỗn độn. Minh Triệt thấy được
chính mình làm thế nào sinh ra linh trí từ kiếm khí. Một hạt châu óng
ánh long lanh mang ánh sáng nhạt màu vàng bay loạn bốn phía.
Không người nào có thể ngờ tới cơn bão táp này có thể khiến trời đất hỗn độn
tách ra hoàn toàn. Trước khi bão đến, Vườn hoa Tiểu Thiên Thần ở cách
núi Mãng Ngưu thuộc dãy núi Độc Giác Lĩnh phía Tây Nam không xa cũng vẫn vô cùng yên tĩnh, hoa thơm cỏ ngọt, chim hót vang lừng như cũ.
Minh Triệt đứng trên một bàn tay như ngọc trắng, nhìn thấy Vũ Nguyệt dịu
dàng nói với chính mình: "Ngươi yên tâm, không có ai biết ta lấy ngươi
từ trong lò luyện Thiên Địa ra đâu."
Mặt đất đột nhiên chấn động, hắn nhìn theo ánh mắt của Vũ Nguyệt. Cơn gió bão màu xám trắng đột
nhiên xuất hiện trước mắt giống như người khổng lồ phồng to hai má rồi
thổi một hơi thật mạnh. Vườn hoa Tiểu Thiên Thần bị xẻ thành mấy mảnh,
trong nháy mắt đã bị tách khỏi Độc Giác Lĩnh. Cung Kình Thiên càng ngày
càng xa, ban ngày đã biến thành đêm tối, mọi thứ trước mắt đều xoay
tròn.
Chờ khi tất cả yên bình lại, Minh Triệt đã đứng trên một con đường đá vô cùng rộng rãi.
Hai đầu đường đá là mười tám bức tượng thần tướng nguy nga sừng sững. Hắn
và các tu sĩ đến chúc mừng đi dọc theo con đường đá. Phía trước bức
tượng đá đầu tiên bên phải bu đầy người.
Âm thanh khe khẽ như thì thầm nhưng lại đặc biệt rõ ràng: "Không nhìn rõ mặt nàng lắm!"
"Người Diệu Nhật Thần Quân cưới chính là thần tướng Mộ Tử đấy!"
"Trước giờ Mộ Tử chưa từng rời khỏi Diệu Nhật Thần Quân. Tình cảm của người và Thần Quân tốt lắm, đúng là duyên trời định."
Cửa thành Diệu Nhật mở rộng, hắn theo tu sĩ từ Nam chí Bắc đi vào trong.
Thảm đỏ thật dài trải từ cửa thành vào trong chỗ cao nhất của Tiên cung.
Cuối thềm đá màu xanh, Diệu Nhật Thần Quân sánh vai cùng một người con
gái đứng trên đài cao ở tầng hai của Tiên cung.
Minh Triệt không
thấy rõ mặt của hai người. Toàn thân Diệu Nhật Thần Quân được bao phủ
trong thần quang xán lạn, áo bào rộng rãi tựa như thiên thần. Bên cạnh
hắn, Mộ Tử mặc váy trắng dài quét đất, mặt như ẩn trong sương mù, mơ hồ
không rõ.
Diệu Nhật nâng một chiếc vương miện màu vàng, âm thanh
vang vọng đất trời: "Hôm nay Diệu Nhật ta cưới Mộ Tử làm vợ, đa tạ chư
vị đến dự lễ!"
Vương miện vàng gài trên đầu, lông chim loan năm
màu thật dài rủ xuống theo mái tóc dài buông xõa của nàng. Ánh sáng làm
cho mặt nàng càng thêm mơ hồ, nhưng Minh Triệt chỉ cảm thấy nàng giống
như một con rối không có sự sống vậy, đờ đẫn đứng bên Diệu Nhật, mặc hắn sắp đặt.
Vũ Nguyệt xuất hiện bên cạnh Minh Triệt, hắn nghe thấy nàng ta thấp giọng nói: "Không ngờ hắn lại cưới ả ngốc này."
Bản tôn của Cưu Thần Quân bay xuống phía trước hắn, nói: "Diệu Nhật đã cưới nàng ta rồi, chỉ có bản tọa có thể giúp ngươi đoạt lại thôi! Ngươi
xem, hiện giờ chúng ta có cùng chung kẻ địch."
Minh Triệt nhìn
lên đài cao thấy Diệu Nhật nâng mặt nàng lên. Trong khoảnh khắc đó, hắn
bỗng nhìn rõ được nàng. Lông mày kia, ánh mắt kia, chẳng phải là Tiêu
Liên Nhi mà hắn vô cùng quen thuộc đó sao? Trái tim trong lồng ngực
cuống quýt muốn nhảy ra, đau đến nỗi như sắp vỡ vụn.
Chim Cưu chín đầu bay liệng trước mặt hắn, che đi tầm mắt của hắn. Âm thanh của nó càng ngày càng nhanh, ra sức xúi giục hắn.
Minh Triệt đè ngực mình, gân xanh trên trán nổi lên bần bật, tựa hồ như
không thể khống chế được sự phẫn nộ và sự nóng ruột của mình nữa rồi
vậy.
Ánh sáng màu xanh lấp lóe, Thủy Kỳ Lân in trên da thịt tỏa
ra luồng khí lành lạnh dịu dàng. Nó như một chậu nước tưới lên lửa vậy,
khiến thần trí của Minh Triệt tỉnh táo hẳn. Những hình ảnh kia cùng với
con chim Cưu chín đầu ở trước mắt vỡ vụn ra, cơn đau trong lòng dần tan
biến.
Đến khi hắn bình tĩnh lại, mồ hôi lạnh đã lấm tấm đầy trán, hắn mệt mỏi ngồi trên mặt đất: "Nguy hiểm thật!"
Nguyên thần của Cưu Thần Quân bị thương nặng lại chặt đứt liên hệ với bản thể. Thừa lúc thời điểm Minh Triệt không đề phòng, hắn ta liều lĩnh đập vào
kiếm tâm đang giam giữ mình, để Minh Triệt đi vào ký ức của Cưu Thần
Quân.
Cưu Thần Quân thả ra thứ kích thích Minh Triệt nhất, đó là
hình ảnh Diệu Nhật Thần Quân cưới Mộ Tử làm vợ. Gương mặt của nàng giống Tiêu Liên Nhi như đúc khiến phòng ngự trong kiếm tâm của Minh Triệt
suýt chút nữa thất thủ. May mà có Thủy Kỳ Lân được nàng phong ấn ở ngực
Minh Triệt, làm cho hắn tỉnh táo lại.
Kiếp trước Tiêu Liên Nhi
không chỉ là Dịch Khinh Trần, mà còn là thần tướng Mộ Tử dưới trướng
Diệu Nhật Thần Quân khi trời đất hỗn độn nữa.
"Chẳng trách nàng có thể dùng ngũ hành linh vật để tái tạo thân thể."
Minh Triệt xé vạt áo ra, Thủy Kỳ Lân to hơn một thước dán sát lồng ngực như hình xăm.
Hình ảnh Tiêu Liên nhi nài nỉ Thủy Kỳ Lân trên lá bồ đề bảo vệ mình lúc còn
trong Ma Môn lại một lần xuất hiện trước mắt hắn. Cưu Thần Quân đưa vào
trong đầu hắn tượng mười tám thần tướng trên đường đá, đồng thời, tượng đá cô gái cưỡi Thủy Kỳ Lân cũng xuất hiện.
Bàn tay của hắn dán
vào da thịt, cảm nhận được thiện ý phát ra từ Thủy Kỳ Lân. Trong mắt
Minh Triệt thoáng xuất hiện vẻ bối rối: "Nếu nàng đã tới Tiên giới, lại
khôi phục ký ức, nàng sẽ chọn lựa thế nào?"
Nếu như nàng biết
kiếp trước nàng là thần tướng Mộ Tử, phu nhân của Diệu Nhật Thần Quân,
nàng sẽ đối mặt với Diệu Nhật và mình như thế nào?
Nàng sẽ trở
lại bên cạnh Diệu Nhật sao? Suy nghĩ này vừa lóe lên, tim Minh Triệt lại đau xót. Nguyên thần của Cưu Thần Quân trong kiếm tâm ở lồng ngực lại
bắt đầu rục rịch. Sắc mặt hắn lạnh đi, nhìn chằm chằm vào xác của Cưu
Thần Quân trên chiếc ghế khắc chim chín đầu kia, nói: "Thủ đoạn quỷ quái đó dùng một lần là đủ rồi. Ngươi đừng quên, ta là kiếm linh sinh ra khi trời đất tách đôi. Lòng ta kiên định không thể lay chuyển, nguyên thần
của ngươi đừng hòng trốn thoát."
Giống như nghe hiểu được lời hắn, nguyên thần Cưu Thần Quân trong kiếm tâm bỗng ngừng giãy giụa, lặng im chờ đợi cơ hội.
Nguyên anh vừa tự nổ đó cũng là một phần kiếm phách mà Minh Triệt tách ra. Lần này dùng kế ve sầu thoát xác, phản phệ được nguyên thần của Cưu Thần
Quân nhưng hắn cũng bị thương không nhẹ.
Cưu Ma muốn thu phục
Minh Triệt nên trong Cưu cung to như đỉnh núi đã sớm thiết lập kết giới, không một bóng người, Minh Triệt có thể thoải mái yên tâm chữa thương
trong cung. Chỉ có sau khi bản thân khôi phục, hắn mới có thể từ từ
luyện hóa nguyên thần của Cưu Ma, nâng cao thực lực của chính mình.
Minh Triệt vạch một đường trên thi thể chim Cưu chín đầu, lấy ra một viên yêu đan màu trắng to bằng nắm tay.
Đây là nội đan tộc yêu thú tu luyện ra, cũng là không gian chứa đồ tự
nhiên. Nguyên thần Cưu Ma bị giam trong kiếm tâm của hắn nên yêu đan
trên thi thể cũng để mặc Minh Triệt lấy đi.
Trong khoảnh khắc hắn lấy nội đan đi, hắn lại nghe thấy tiếng Cưu Thần Quân gào thét vang lên trong lòng. Minh Triệt mặc kệ, lục lọi trong không gian chứa đồ, thấy
có thứ gì có ích sẽ chuyển sang không gian chứa đồ của mình.
Bàn
tay hắn nâng yêu đan Cưu Thần Quân lên, phân ra một tia thần thức truyền vào trong đó. Ánh sáng yêu đan bùng lên, chính giữa thấp thoáng xuất
hiện bóng Minh Triệt. Hắn khẽ hô: "Đi!"
Yêu đan lóe lên chui vào xác chim Cưu chín đầu.
Trong lòng vang lên giọng nói phẫn nộ của nguyên thần Cưu Ma: "Ngươi lại dám để bản tọa biến thành con rối của ngươi sao!"
Chim Cưu chín đầu dần hóa thành hình người dưới ánh mắt quan sát của Minh Triệt, cung kính đứng ở một bên.
Minh Triệt cười to: "Cứ yên tâm, chờ ta luyện hóa xong nguyên thần của ngươi, ngươi có muốn làm con rối ta cũng không cho."
Hắn lấy chút dược liệu đan dược quý giá, lẳng lặng dưỡng thương, không để ý tới nguyên thần Cưu Ma đang rít gào.
Bất tri bất giác, hắn đã nhập định hơn một tháng trời.
Lúc này, Tiêu Liên Nhi đang đứng ở đảo Ngư Phù. Bên kia biển mây là châu Thanh Khâu do Cưu Thần Quân khống chế.
Thanh Khâu Thượng Cổ chính là lãnh địa của yêu thú Cửu Vĩ Bạch Hồ, nổi lên
theo nguyên khí, trở thành châu Thanh Khâu. Trên thực tế, cả châu chính
là ngọn núi Thanh Khâu, trên núi xây một tòa thành Thanh Khâu. Thành chủ Sương Hoa thân là Cửu Vĩ Hồ, nam nữ yêu trong thành đều có khuôn mặt
đẹp đến yêu mị.
Đao Lưu Yên bay bên người Tiêu Liên Nhi, những
chuyện xưa cũ dâng lên trong lòng nàng. Tiêu Liên Nhi cảm khái nói:
"Muốn tới núi Ma Nham của châu Thiên Tẫn thì bắt buộc phải qua thành
Thanh Khâu. Thành chủ Sương Hoa chỉ còn lại tám đuôi, một đuôi kia là ta dùng ngươi chặt đứt. Ngươi nghĩ, nếu hai ta bị cô ta phát hiện thì sẽ
có hậu quả gì?"
Đao Lưu Yên dũng cảm nói: "Nếu cô ta dám ngăn
cản, cùng lắm là lại chặt thêm một đuôi nữa của cô ta thôi. Sương Hoa
tám đuôi đã lâu không thể lên cấp Thần Quân rồi, đại nhân không cần sợ
cô ta."
"Ta tới đây để tìm tin tức, không phải anh hùng thâm nhập vào lòng địch rồi bị vây đánh." Tiêu Liên Nhi vỗ đầu nó cười khổ, "Ta
nghĩ, Diệu Nhật thả ta rời đi, đại khái cũng đoán được chắc chắn ngươi
sẽ theo tới. Có ngươi, lại có khuôn mặt này, nhất định sẽ có người nhận
ra ta là Mộ Tử. Nếu không, lúc sắp chia tay, vì sao hắn lại nói nếu như
có khó khăn gì thì có thể cầu cứu hắn chứ. Hắn vẫn chưa chết tâm đâu."
Nàng vốn nên đi tới núi Thần Tú trước, nếu có được sự giúp đỡ của Tinh Linh
Tộc thì phần thắng sẽ lớn một chút. Nhưng mà đã qua mười hai năm rồi,
nàng thực sự rất lo lắng cho Minh Triệt, muốn lấy được tin tức của hắn.
Lưu Yên thấp thỏm bất an: "Đại nhân, người đừng đuổi ta đi."
Tiêu Liên Nhi cười nói: "Ta không đuổi ngươi đi. Ta cần ngươi, Lưu Yên. Chỉ
có điều tạm thời phải bắt ngươi chịu khổ chui vào trong vòng tay chứa đồ của ta. Ta mượn đường qua thành Thanh Khâu, chưa chắc Sương Hoa đã phát hiện ra ta."
Nghe Tiêu Liên Nhi nói cần mình, Lưu Yên không một lời oán hận, chui tọt ngay vào vòng tay chứa đồ của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com