Cành Ô Liu Trắng

Chương 5: Chương 5  


trướctiếp

Cuộc gặp gỡ giữa 7 tỷ người chính là duyên phận.

Tống Nhiễm, người chưa từng trải qua đoạn tình cảm nào trong cuộc đời đã nghĩ rằng tuyên bố này thật vô lý, nhưng bây giờ khi đã trải qua sự gặp gỡ tình cờ ấy lại cảm thấy sự bất lực của con số 7 tỷ.

Người đàn ông tên A Yan, cô không biết tên anh ta, không biết anh ta trông như thế nào, chỉ nhìn thấy lông mày và đôi mắt trên chiếc mặt nạ đen.

Đó chính là duyên phận

Với một duyên phận ngắn ngủi như vậy, cô sợ rằng có một ngày cô còn chẳng nhận ra anh nếu có tình cờ gặp qua trên đường.  

Cô che giấu sự thất vọng của mình và thực hiện một cuộc phỏng vấn với La Chiến, người trước đây đã chuẩn bị một bài phát biểu. Cô ó một sự hiểu biết nhất định về mảng đề tài này nên cũng không đến nỗi bối rối để bị lộ.

Ban đầu cô tự hỏi có lẽ A Yan là La Chiến. Nhưng nghe giọng nói của anh, cô chắc chắn không phải anh.

La Chiến thấy cô hơi căng thẳng, cười nói: "Cô là phóng viên mới à?"

Tống Nhiễm hoảng sợ che giấu, nói,"… chỉ vì chưa từng phỏng vấn quân nhân bao giờ thôi ạ”

La Chiến chấn an cô: “Đừng lo lắng, tôi không phải là một người đáng sợ đâu”

Tống Nhiễm bật cười và hỏi:" Tôi đã đọc qya cuộc phỏng vấn của Thẩm Bội và thấy đề cập đến là khi anh làm nhiệm vụ di tản người Hoa ở nước ngoài, đội của anh đã cứu một phụ nữ thoát khỏi một vụ nổ phải không? "

" Đúng, chúng tôi đã cứu cô ấy khỏi một chiếc xe có bom ... "

Tống Nhiễm vẫn cố gắng hỏi liệu có bất kỳ sự cố ly kỳ tương tự nào trong đội liên quan đến vụ nổ nữa không.

La Chiến nói không.

A Yan không phải trong đội của họ.

Lái xe trở về Lương Thành mất 4 giờ lái xe.

Buổi sáng trên đường cao tốc, Tống Nhiễm lặng lẽ lái xe, thỉnh thoảng nhường đường, vượt đều rất nghiêm túc.

Hai bên đường, những cánh đồng lúa xanh và những dòng sông màu ngọc lam trải rộng, và ánh mặt trời mùa hè tràn ngập.  

Cô cảm thấy mình có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại anh.

Mười hai giờ trưa cô trở về Lương Thành. Tống Nhiễm đói và mệt, mặt trời chiếu gay gắt. Hiếm khi có thể nghỉ ngày cuối tuần vậy mà cô lại nổi khùng lái xe hơn tám giờ.

Dựa lưng vào ghế, cô nghĩ về những gì mình đã làm tối qua đến nay, thật nực cười và vô ích.

Cô thấy đầu nặng trĩu.  

Ngay trước khi xuống xe, mẹ kế Dương Huệ Lâm gọi và bảo cô về nhà ăn trưa.

Lái xe vào Chung cư Lưu trữ của Cục Lưu trữ Thành phố, những cây ngô đồng bóng rợp, che kín bầu trời. Có một cây ô liu ở giữa, Tống Nhiễm nhìn lại nhiều hơn. Gần đây, mưa nhiều nên cây ô liu đã mọc lá và sáng bóng. Không giống như những lùm ô liu ở Trung Đông, bụi bặm và xơ xác.

Cô đỗ xe trong khoảng sân phía trước chung cư, khi đi lên hành lang tầng ba, cô nghe thấy Dương Huệ Lâm vọng ra “Sao con không lo tìm việc làm mà tối ngày chỉ lo chuyện yêu đương nhăng nhít thế hả. Mày muốn làm mẹ tức chết đúng không".

Tống Ưng trả lời:"Đâu phải con không tìm chỉ là chưa tìm thấy nơi nào thích hợp thôi mà”

" Không phải dì Lý có giới thiệu một công ty tốt cho con rồi sao? "

Tống Ưng lẩm bẩm:"Vậy mà bảo tốt sao, vắt kiệt sức lao động người ta mà một tháng có hai nghìn rưỡi. Có chết con cũng không làm”

“Mẹ thấy con chỉ tốt nghiệp một trường hạng hai, đọc vài ba cuốn sách mà mắt cao hơn đầu rồi đấy. Chị con đấy, tốt nghiệp một trường nổi tiếng khi ra trường lương cũng chỉ có ba vạn. Mỗi ngày đều phải tăng ca lại phải đi công tác liên miên. Sao cùng một cha sinh ra mà lại có sự khác biệt như vậy chứ?”

”Gen của con cũng có phần của mẹ đấy”  

Dương Huệ Lâm giơ chổi đánh Tống Ưng.

Tống Nhiễm bước vào phòng, Tống Ưng chạy lên trốn sau lưng cô: "Chị ơi! Mẹ lại ngược đãi trẻ em!"

"Nhiễm Nhiễm về đấy à" Dương Huệ Lâm cười, nhìn qua Tống Ưng lại trở nên giận dữ, "Con mau kiếm việc rồi dọn đi đi, đừng có ở đây phiền chết mẹ nữa"

Tống Ưng nói:" Con đi đâu được chứ? Mẹ chị ấy cò nhà để cho, mẹ có cho con được không?"

Tống Nhiễm liếc lại cô. Tống Trì Thành đang đọc báo trên chiếc ghế sofa nhỏ, cũng nhìn qua.

Tống Ưng biết rằng mình đã hơi quá rồi liền ôm lấy cánh tay của Dương Huệ Lâm nịnh nọt. Dương Huệ Lâm phớt lờ con bé, đi vào bếp để nấu ăn. Tống Ưng theo sau, năn nỉ xin tha thứ.

Chỉ còn lại cha và con gái trong phòng khách nhỏ.

Tống Trì Thành nói đứa con gái lớn của mình ngồi xuống, rồi lại nói gần đây ông có theo dõi "Trước chiến tranh ở Trung Đông" và rất thích nó. Đối với Tống Nhiễm, đây là một đánh giá rất cao. Bố cô luôn thích thu thập các tờ báo, tạp chí và các báo cáo do Tống Nhiễm viết. Ông đọc tỉ mỉ từng bài một tìm ra các vấn đề từ ngữ pháp đến câu chữ. Chả khác gì bới lông tìm vết. Nhưng lần này, ông lại không đề cập vấn đề gì chỉ khen rằng những câu chuyện trong chương trình thực sự rất xúc động.

Dương Huệ Lâm đang dọn bàn ăn. Bà không thể hiểu được cuộc trò chuyện giữa hai người, nhưng bà mong Tống Ưng học được điều gì đó nên quay lại thấy Tống Ưng đang ăn mề gà trước bếp lò. Dương Huệ Lâm thở dài rồi đi vào bếp.

Tống Trì Thành nheo mắt nhìn về phía người vợ hiện tại đang rời đi, thì thầm: "Mẹ con có nói gì không?

Tống Nhiễm: "Mẹ chỉ bảo sau này đừng đến đất nước đó nữa. Quá nguy hiểm"

Tống Trì Thành không nói gì.

Tống Nhiễm biết ông coi cô là niềm tự hào và muốn chứng minh với vợ cũ, người luôn cao hơn ông rằng cô con gái một tay ông nuôi cũng giỏi giang thế đấy. Nhưng Tống Nhiễm cảm thấy rằng trong mắt mẹ cô một người đã quen với thế giới rộng lớn ngoài kia thì cái thị trấn nhỏ của cô chẳng là gì cả.

  

"Con sẽ đến Đế Thành vào mùa hè này chứ?"

"Vâng. Con đã xin nghỉ phép rồi". Khi đi học, Tống Nhiễm luôn đến Đế Thành cùng mẹ vào mỗi kỳ nghỉ đông và hè. Sau này đi làm cô cũng nghỉ phép hàng năm như thường lệ. Nhưng lần này đến đó cô còn sắp xếp một cuộc gặp với nhà xuất bản cho cuốn sách ảnh của mình.

Dương Huệ Lâm đã làm một bàn các món ăn mà Tống Nhiễm thích. Nhưng cô thức cả đêm nên có phần mệt mỏi, khẩu vị của cô không tốt nhưng cô không muốn sự lãng phí tâm sức của dì, vì vậy cô vẫn cố gắng ăn nhiều một chút.

Trong bữa ăn, Dương Huệ Lâm bang quơ hỏi cô :

"Nhiễm Nhiễm có bạn trai chưa?" Tống Nhiễm chưa nói và Tống Ưng đã nói: "Mẹ, chị ấy mới bao nhiêu tuổi chứ”

"Con thì từ cấp 2 đã không lo học hành suốt ngày yêu yêu đương đương, còn không biết xấu hổ sao" Dương Huệ Lâm lườm cô, lại dịu giọng nói với Tống Nhiễm: “Con thích mẫu bạn trai thế nào?"

Tống Nhiễm được hỏi lại không thể trả lời.

Cô đã từng này tuổi nhưng chưa từng trải nghiệm yêu đương. Tình cảm trai gái vẫn như một tờ giấy trắng.

Cô không xấu nếu không muốn nói khá đẹp, khí chất lại yên tĩnh như một cuốn kinh thư. Cô thích ghi chép khi đọc sách. Báo trường và đài phát thanh trường đều có chữ ký của cô. Chữ cô rất đẹp vì vậy mà từ báo tường, bảng đen trong lớp hay bức tường thông báo của trường đều giao cho cô làm. Lúc đi học cũng có một vài bạn trai thầm mến cô, nhưng lúc đó cô không nhận thức được lại thường im lặng ít nói nên dễ mang đến cho người khácc cảm giác lạnh lùng, xa cách.

Trong một cuộc họp bạn cùng lớp, mọi người đều nói rằng cô là một băng sơn tài nữ. Tống Nhiễm rất ngạc nhiên khi cô không nhận ra mình là người lạnh lùng lại càng không thấy mình có tài. Cô ấy chỉ là một người bình thường không thể bình thường hơn.

Về phần muộn chuyện yêu đương...

Cô nghĩ đến người đàn ông đó, trong lòng lại thấy nhói lên: Cô thậm chí còn không biết anh trông như thế nào.

Dương Huệ Lâm thở dài: "Hai đứa con, một đứa thì quá yên tĩnh, một đứa thì quá ồn ào đều khiến cha mẹ phải lo lắng". Bà hy vọng rằng Ưng Ưng có thể sớm chia tay với người bạn trai chả có tiền đồ gì kia.

Sau khi ăn xong Tống Nhiễm ngủ trưa trong phòng của Tống Ưng. Gia đình biết rằng cô mệt và không muốn làm phiền cô. Chỉ khi nghe thấy tiếng đữa giỡn bên ngoài cửa sổ, cô mới bị bọn trẻ đánh thức.

Cô ngủ đến tám giờ tối, bố mẹ cô đã ra ngoài để giải nhiệt. Bữa ăn đậy dưới lồng bàn. Tống Ưng đi hẹn hò rồi để lại chén đũa ở trên bàn.  

Sau khi kết thúc bữa ăn một mình, Tống Nhiễm dọn dẹp bát và đũa do Tống Ưng để lại, gửi tin nhắn cho mẹ ruột Nhiễm Vụ Vi, nói rằng cô sẽ tới đó vào cuối tháng.  

Vào ngày 30 tháng 6, Tống Nhiễm khởi hành đi Đế thành.  

Ngày đó Lương Thành lại có những cơn mưa lớn, mực nước sông Dương Tử tiếp tục dâng cao bên ngoài thành phố, tình trạng ngập úng xảy ra ở nhiều nơi trong thành phố và giao thông gần như bị tê liệt. Khi cô vội vã đến sân bay đã trễ một tiếng. Nhưng cô cũng không bỏ lỡ máy bay vì chuyến bay bị hoãn.

Sân bay đầy những hành khách mắc kẹt, những vết nước nhỏ giọt trên sàn nhà. Không đủ chỗ ngồi một số lượng lớn hành khách đang kéo hành lý của họ để ngồi trên mặt đất. Tình cảnh chẳng khác gì mỗi dịp Tết lễ.

Cơn mưa ngoài cửa sổ kính vòm giống như một bản nhạc.

Một số người chửi rủa và bỏ đi, hầu hết vẫn đang chờ đợi phép màu. Cho đến một lúc, một tia sét lóe lên trên sân bay và trạng thái của tất cả chuyến bay trên bảng thông tin chuyển sang màu đỏ, từ "hoãn chuyến bay" sang "hủy chuyến bay".

Sân bay rộng lớn vang lên đầy những tiếng giận dữ và phẫn nộ.

Tống Nhiễm đứng ở vòng tròn bên ngoài, chụp ảnh bằng điện thoại di động một cách chuyên nghiệp, sau khi vội vàng ghi âm, cô thở dài. Bây giờ cô không thể lấy xe để quay lại, cũng không biết tàu điện ngầm có còn chạy không.

Cô kéo vali hành lý, cố gắng đi qua đám đông. Đột nhiên có tiếng ồn ào, một số hành khách đã đụng độ với nhân viên phục vụ mặt đất. Trong một khoảnh khắc, tất cả sự tức giận đã được đốt cháy, các hành khách đang co ro bỗng la hét, chửi bới đối với những nhân viên phục vụ mặt đất, phi hành đoàn và nhân viên an ninh.

Tống Nhiễm đã cố gắng giơ điện thoại di động lên để chụp nhưng cô bị mắc kẹt trong đám đông, kéo qua kéo lại khiến cô không thể thực hiện được việc của mình.

Cả hai bên đều vô cùng tức giận, ngày càng có nhiều người tham gia vào cuộc chiến. Tống Nhiễm bị cuốn vào đám đông, không thể đứng vững. Cô bám lấy tấm ván và bị đẩy qua đẩy lại. Tay cô gần như muốn đứt ra, cơ thể cô cũng không thể giữ thăng bằng được.

Khi tình hình trở nên tồi tệ hơn, một tiếng hét từ đâu vang lên. "Cảnh sát đang ở đây! Cảnh sát đang ở đây!"

Đám đông điên cuồng bình tĩnh lại một lúc, nhưng những kẻ nổi loạn ở tâm bão vẫn không dừng lại, kéo theo nhiều nhân viên phục vụ và tiếp viên hàng không tiếp tục bị đánh.

Cô thấy một đội đặc nhiệm của cảnh sát vũ trang xuyên qua đám đông như một lưỡi kiếm sắc bén, đến trung tâm trong vài giây và khuất phục nhóm người đang hang máu chiến đấu và cưỡng chế họ nằm trên mặt đất.

Một số người hung hang xung quanh đều không dám tiến tới khi nhìn thấy cảnh này. Nhưng người bên ngoài vẫn đang chen lấn bên trong. Một số binh sĩ mặc đồ đen xếp hàng để tách đám đông. Họ dùng cơ thể của mình để chống lại đám đông không ngừng chen lấn tới, hét lên: "Quay lại! Đứng yên! Quay lại!" Trong khi ngăn cản đám đông, họ cũng mở một lối đi để sơ tán đám đông.

  

"Đừng chen lấn! Quay lại!"

Ai đó hét vào mặt một vài người nước ngoài trong đám đông: "Don’t move!"

Tống Nhiễm giật mình và ngay lập tức đi theo âm thanh đó, rồi đột nhiên cô nhìn thấy anh qua nhiều hình ảnh khác nhau. Phía trên mặt nạ đen, anh cau mày, đôi mắt sáng ngời, chặn đám đông: "Quay lại!". Ký ức mơ hồ bỗng hiện rõ trong nháy mắt.

Tống Nhiễm bất ngờ sải bước chạy về phía anh, cố gắng hết sức chen lấn giữa đám đông. Cô thấy anh đang rời khỏi vị trí để nhường chỗ lại cho những đồng đội khác. Anh rời khỏi bức tường ngăn cách và muốn đi bắt những người gây rắc rối đằng sau rào chắn.

Tim Tống Nhiễm đập liên tục, cô lo lắng đến nỗi thậm chí không thể quan tâm đến việc nên rời khỏi đám đông này. Cô quăng luôn vali, lao về phía anh một cách tuyệt vọng.

Quá nhiều người, cô siết chặt tay lấy hết sức, vươn ra để bắt lấy anh qua hai, ba người, nhưng đúng lúc anh quay người đi qua.

Tống Nhiễm nắm vào khoảng không. Cô vội đến nỗi dường như tất cả máu đang đổ dồn lên đầu. Cô ấy đột nhiên hét lên, “Này". Nhưng những giọng nói xung quanh quá lớn che lấp mất tiếng của cô

"A Yan!"

Anh dừng lại, quay đầu, lông mày nhíu lại, đôi mắt nghi hoặc.

Cô vội vã tiến về phía trước, gần như vồ lấy anh, băng qua tường chắn được bao quanh bởi cảnh sát vũ trang, kéo tuột mặt nạ của anh.

Đối mặt với cô là một khuôn mặt trẻ trung, tuấn tú, tràn đầy sức sống.

trướctiếp