Cành Ô Liu Trắng

Chương 4


trướctiếp

Lúc 8 giờ tối, phố ẩm thực đầy xe cộ. Mưa vẫn rơi, nhưng nó không thể ngăn được sự nhiệt tình của người Lương Thành đổ xuống phía bờ sông.

Thời tiết ở Lương Thành vào mùa hè luôn ở trạng thái nóng, ẩm. Ai cũng không muốn ở trong nhà, mở điều hòa càng cảm thấy ngột ngạt hơn, vì vậy ai nấy đều thích ở ra ngoài cho mát mẻ. Người già thì thích mang những chiếc ghế đẩu nhỏ và tập trung ở trong những con hẻm để lắc quạt, thổi gió, trẻ em thì đổ về quảng trường lớn. Bờ sông là nơi có thể đón những cơn gió mát lạnh giải tỏa cái nóng hừng hực ban ngày.

Những nhóm bạn bè tụ tập trong các quầy hàng ngoài trời để ăn thịt nướng và uống bia. Lương Thành cũng có rất nhiều món ngon. Đặc sản địa phương là món cá tươi sống, cá sông và rau dại, đồ ăn nhẹ ... để nếm thử tất cả các món đó chắc cũng mất tầm khoảng 2 tháng.

Phố ẩm thực nằm bên bờ sông. Màn đêm buông xuống, đèn neon bật sáng. "Jiang Yu Guan" và "Crayfish" có những chiếc đèn lồng đầy màu sắc treo trên bầu trời đêm. Nhân viên bán hàng vội vã ra đường để mời chào khách hàng.

Tống Nhiễm đỗ xe thì cũng là lúc cơn mưa tạm ngừng.

Những người phục vụ tại cửa hàng tôm hùm đang đặt bàn ghế ra ngoài trời.  

Mọi người thảo luận và quyết định ngồi ngoài cho mát. Ngay sau cơn mưa, gió sông thổi tới thật là sảng khoái.

Tống Nhiễm gọi 3 phần tôm hùm lớn sau đó gọi thêm súp củ sen hầm sườn, ớt xanh củ sen chiên, cơm chiên với hoa cúc cháy tỏi, củ cải xào dầu hào cùng với một loạt các món nướng…

Tiểu Thu ngăn lại và nói: "Gọi nhiêu đó thôi, để ăn hết rồi gọi thêm”.

Tiểu Đông mỉm cười và nói “Đây có phải là tiền thưởng từ chuyến công tác không? Cậu thiệt là hào phóng”

Tống Nhiễm nói: “Nếu không ăn hết thì gói mang về thôi”

Tiểu Xuân nói, "Không sao đâu. Thế là đủ rồi"

"Ừ“ Tống Nhiễm đóng lại thực đơn, "Cứ ăn trước thế, không đủ lại gọi thêm"

"Được rồi."

Mọi người ngồi quanh một cái bòn tròn. Trong công việc vẫn hay giao tiếp qua lại, nhưng trong cuộc tụ họp riêng tư lúc này, chỉ thấy mắt to nhìn mắt nhỏ, nhếch mép nhìn nhau, không khí yên lặng trong vài giây.

Tiểu Đông nêu ra chủ đề: "Lương Thành đã ổn định và giải quyết các chính sách chắc giá nhà sẽ tăng trở lại".

Thẩm Bội đang tô thêm son thấp giọng, thả lỏng, nói: "Tớ chẳng bao giờ phải lo về giá cả."

Tiểu Thu: "Dĩ nhiên là cậu không cần bận tâm rồi. Nào có ai sướng bằng mấy người ở địa phương chứ, đã có sẵn nhà rồi, tiền lương có chi tiêu hay làm gì cũng không có gì để lo lắng...”

Tống Nhiễm lắc đầu: "Người dân địa phương cũng không đủ tiền mua nhà"

Tiểu Thu nói: "Cậu cũng không cần phải lo lắng về điều đó. Trong số các phóng viên mới của tụi mình, cậu là người giỏi nhất. Chỉ là vấn đề thời gian để được thăng chức và tăng lương mà thôi".

Tống Nhiễm vẫn chưa kịp nói gì. Thẩm Bội đã ném thỏi son vào túi Chanel của mình và ngước lên hỏi: "Cậu đã gọi đồ uống chưa?"

Tống Nhiễm: "Gọi rồi. Hai bình nước ép dưa hấu."

Chẳng mấy chốc món tôm đã được đưa lên và thế là mọi người đeo găng tay rồi lao vào xử.

Tiểu Xuân có một cái miệng dẻo, liền ca ngợi: "Nói thật với cậu chương trình “Trước chiến tranh ở Trung Đông" rất hay đấy, tớ thích xem nó lắm. Nhiễm Nhiễm, tôi đã thấy từ trước cho dù là bản thảo cậu viết hay bản ghi chép cho dù bình thường nhưng vẫn luôn thu hút mọi đấy. "

Tiểu Thu lặp lại:" Đúng đấy, cậu luôn có thể nhìn thấy những góc độ mà người khác không thể nhìn thấy"

Tống Nhiễm mỉm cười như một để cảm ơn.

Thẩm Bội hỏi, "Tống Nhiễm, bạn có học báo chí không?"

Tống Nhiễm lắc đầu: "Không. Tôi học lịch sử."

“Hả?" Mọi người đều ngạc nhiên. Hầu hết trong số họ là các chuyên ngành liên quan đến truyền thông, và thậm chí ngành học của Thẩm Bội còn liên quan nhiều đến Cục Báo chí Quốc tế.

Thẩm Bội: "Bộ phận của chúng ta cũng tuyển dụng từ khoa lịch sử ư?"

Tống Nhiễm: "Tớ thích viết, khi đi học vẫn thường gửi bài cho đài, một số bài cũng được đăng trên báo của đài truyền hình vệ tinh Lương Thành."

"Ồ." Mọi người chợt nhận ra.

Tiểu Thu: "Vậy là vẫn luôn thích đọc và viết từ nhỏ. Hèn gì khi làm tin tức lại viết tốt thế."

Tiểu Xuân cắn con tôm, nói, "Nhiễm Nhiễm nhìn qua quả thật giống tài nữ. Ít nói lại yên tĩnh, khi không làm gì là lại ôm sách đọc".

Tiểu Đông nói: "Nhưng Tống Nhiễm hơi quá hướng nội, cậu vãn nên nói nhiều hơn một chút."

Tống Nhiễm giải thích, "Tớ không hướng nội đâu ..." chỉ là thường thì không có gì để nói.

  

"Cậu đã đến Trung Đông, ở đó có gặp phải nguy hiểm nào không?" Thẩm Bội hỏi. Lúc đó, lãnh đạo cũng sắp xếp cho cô đi ra tiền tuyến. Cô sợ chiến tranh nên không dám đi. Cô ở lại trong nước để phân tích tình hình. Bây giờ khi thấy Tống Nhiễm quay về với những ghi chép và những câu chuyện sống động như vậy, cô nhất thời thấy tiếc nuối.

Cô ta hỏi: "Tình hình hỗn loạn lắm đúng không?"

"Đôi khi gặp phải những tên trộm. Những nguy hiểm khác ... thì dường như không có” Tống Nhiễm dừng lại, lại nghĩ về người đàn ông ngày hôm đó.

Ngay khi nghĩ về anh, tâm tình lại như dòng nước chảy lan trong lòng.

Anh không phải là một biểu tượng, mà là một bức tranh. Bộ đồ ngụy trang, găng tay chiến đấu nửa ngón, đôi mắt đen sâu thẳm.  

Nhưng cô không muốn nói, không muốn đề cập đến nó cho bất cứ ai. 

Như thể một ngày, bạn đột nhiên nhìn thấy một cuốn sách hay hoặc nghe được một bài hát mới. Nó tuyệt đến nỗi bạn chỉ muốn giữ cho riêng, không muốn chia sẻ nó với bất kỳ ai.

Con tôm có vị cay, cô ăn đến chóp mũi cũng đổ mồ hôi.

Đường phố vẫn còn ướt, cách xa hàng chục mét là dòng sông chảy ào ạt. Trong một lúc chẳng có cơn gió nào, không khí nóng và ẩm.

Tống Nhiễm nhìn chằm chằm vào khoảng không, một ánh sáng thắp sáng trên dòng sông đen, ánh sáng trên một con tàu đi ngang qua.

Tiểu Xuân hỏi Thẩm Bội: "Sao cả ngày hôm qua không thấy cậu vậy?"

Thẩm Bội do dự, nói: "À tớ đến Giang Thành để phỏng vấn một vài người lính."

"Trước chiến tranh ở Trung Đông" quá nóng, Thẩm Bội đã nhân cơ hội này để hỏi nhà lãnh đạo xem có thể được đề xuất để tăng số lượng các cuộc phỏng vấn với các binh sĩ đã hỗ trợ việc sơ tán nhằm thúc đẩy năng lượng tích cực. Lãnh đạo đương nhiên đồng ý.

Tiểu Thu gật gù và chạm nhẹ vào chân Tống Nhiễm dưới bàn.

Tống Nhiễm đang ăn tôm càng với dầu đỏ quanh miệng. Cô ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Thu với đôi mắt đen láy như không hiểu chuyện gì.

Tiểu Thu: "..."

Cô không biết liệu Tống Nhiễm không hiểu hay giả bộ không hiểu.

Tiểu Thu lại đơn giản hỏi Thẩm Bội: "Đó có phải là những người lính đã đi về từ Trung Đông sau khi hỗ trợ sơ tán người Hoa ở nước ngoài không?"

"Đúng. Một phần là lấy từ Quân khu Giang Thành."

Lương Thành và Giang Thành cách đó bốn giờ lái xe, ở trong cùng khu vực quân sự.

Tiểu Thu hỏi một cách có chủ ý: "Tại sao bạn đột nhiên nghĩ đến việc phỏng vấn họ vậy?"

Thẩm Bội rất thẳng thắn: "Họ đã được giao nhiệm vụ di tản người Hoa ở nước ngoài tại một số thành phố ở Trung Đông. Chắc chắn họ có những trải nghiệm đáng giá để chia sẻ”

Tống Nhiễm siết chặt vỏ tôm làm cho nước cay trong vỏ tôm phun vào mắt.

Tiểu Thu nhanh chóng đưa khăn giấy cho cô. Tống Nhiễm lau hai lần nhưng mắt cô ấy vẫn không mở được. Cô muốn hỏi Thẩm Bội để biết chi tiết, nhưng mắt cô đau quá, cô vội vã vào phòng tắm rửa sạch.

Khi rời ghế, chỉ để nghe Thẩm Bội nói: "... ... gọi là La Chiến, chính trị viên của họ, không nghĩ một người đàn ông khi mặc đồng phục lính lại đẹp trai như vậy..."

La Chiến.

Tống Nhiễm sững người.

Có rất nhiều từ đồng âm đều gọi là Yan, liệu La Chiến có phải là A Yan.

Có phải anh ấy là A Yan?

"Nhiễm Nhiễm, cậu đang làm gì vậy. Mắt cậu còn đau không?"

"À, không sao đâu." Cô nhìn lại và liếc nhìn đồng hồ. Lúc này đã là 9:30 tối.

Bữa ăn kết thúc đã là mười giờ đêm, trời lại bắt đầu mưa. Đã gần mười một giờ sau khi Tống Nhiễm hộ tống từng đồng nghiệp về nhà.

Mưa ngày càng nặng hạt và xe của cô đang đi trên đường vành đai. Nút giao thông tiếp theo là rẽ phải và đi xuống đường trên cao. Không mất nhiều thời gian để đến nhà cô.

Ánh đèn chiếu vào bảng hiệu đường phố trên cao màu xanh lá cây, và từ "Giang Thành" chói mắt chỉ thẳng về phía trước.

Cô lại nhìn đồng hồ. Vào lúc mười một giờ, mưa ngày càng nặng hạt. Cô lái chiếc xe nhỏ bé của mình, đi thẳng vào ngã tư và biến mất trong cơn mưa lớn.

Cơn mưa lớn trút xuống kính chắn gió, và cần gạt nước lau mạnh màn mưa. Tống Nhiễm nhìn chằm chằm vào chùm ánh sáng nhúng phía trước xe.

Bốn giờ lái xe, cô không mệt chút nào. Thậm chí còn có chút phấn khích kỳ lạ và phấn khích từ lúc trên đường đi. Có vài chiếc xe hơi trên đường cao tốc vào ban đêm, và chỉ có mưa trên bầu trời làm bạn với cô.

Dọc đường, mưa giảm dần.

Khi Tống Nhiễm đến trụ sở của Quân khu Giang Thành thì đã ba giờ sáng. Cánh cổng sắt đã bị khóa ở lối vào của của Quân khu, một số lính canh đứng canh gác với súng trong tay.

Cô đỗ xe cách đó vài trăm mét, tắt đèn và leo ra ghế sau để ngủ.

Khi ánh sáng ban mai chiếu sáng, cô tỉnh dậy. Vào lúc sáu giờ sáng, cô nghe thấy tiếng còi reo vang từ phía trụ sở Quân khu và các trung sĩ đang tập thể dục buổi sáng.

Tiếng hiệu lệnh vang lên vang vọng trên bầu trời sáng sớm.

Mưa tạnh và có những con chim bồ câu bay trên bầu trời. Có những tia sáng màu hồng ở phía đông.

Người lính làm nhiệm vụ canh gác hỏi cô đi đâu.

Tống Nhiễm đưa cho anh ta thẻ báo chí và thẻ căn cước rồi nói: "Tôi đến từ Cục Thông tin đài Truyền hình vệ tinh Lương Thành. Tôi đang tìm La Chiến và Chính ủy La. Đồng nghiệp của tôi Thẩm Bội đã phỏng vấn hai ngày trước, nhưng có một số chi tiết muốn làm rõ hơn nên tôi đến để bổ sung thông tin "

Bên kia kiểm tra thông tin đăng ký của cô mà không nghi ngờ gì, nói," Cô đợi một chút, tôi sẽ liên lạc với Chính ủy "

Tống Nhiễm cảm thấy có chút tội lỗi và hồi hộp. Cô từ nhỏ đã rất ít khi nói dối. Lần này nói dối, cô cũng tự nhiên thiếu tự tin. Cô yên lặng nhưng mặt lại đỏ lên.

Người lính nói: "Cô có thể vào. Chính trị viên La đang ở phòng 0203 trong Tòa nhà 1."

"Cảm ơn."

0203 là một phòng hội nghị với trang trí đơn giản. Một chiếc bàn dài được bao quanh bởi một đống ghế xung quanh, cờ đảng và cờ quân đội được treo trên tường, còn có dòng chữ dán rõ to trên tường: “Chấp hành Đảng nghiêm cẩn, điều hành quân đội nghiêm ngặt".

Bên ngoài cửa sổ, những khẩu hiệu "" và "" trong quá trình huấn luyện binh lính vang lên từ dưới sân.

Cô nhìn một lúc rồi đột nhiên nhớ tới, lấy gương ra chải lại mái tóc.

Cô sinh ra và lớn lên ở Lương Thành. Cô sinh ra đã có đôi mắt trong và sáng, làn da trắng và hồng hào, đang tuổi thanh xuân nên cô trông vẫn rất đẹp mà không cần trang điểm. Nhưng gần đây cô luôn làm việc quá giờ, nên mắt có chút quầng thâm và môi hơi nhợt nhạt. Cô biết điều đó và tiếc vì đã không mang theo thỏi son nào.

Đang suy nghĩ bỗng có tiếng đẩy cửa phát ra từ phía sau.

Cô đóng gương và quay đầu lại, một người đàn ông cao ráo, đẹp trai mặc quân phục bước vào.

Bốn mắt đối diện nhau, đầu Tống Nhiễm ù lên rồi đột nhiên nó trống rỗng.

Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh. Ngay lúc đó, cô sững người. Cô nghĩ mình nhớ rất rõ, nhưng gần một tháng sau, cô lại không dám chắc là mình còn có thể nhớ được đôi mắt đen ấy.

Cô chậm rãi đưa tay lên, che mặt anh, chỉ lộ đôi lông mày. Nhưng ... cô không chắc chắn. Cô không biết đó có phải là anh không. Nỗi đau nhói trong tim cô lúc này rõ ràng, nhưng đôi mắt ấy vẫn mờ đi trong ký ức, cô không thể nhớ được.

trướctiếp