Cành Ô Liu Trắng

Chương 6


trướctiếp

Khoảnh khắc chiếc mặt nạ bị gỡ ra, Tống Nhiễm thấy hơi sốc và bất ngờ vì sự đường đột và liều lĩnh của chính mình.

Đối diện với khuôn mặt xa lạ mà quen thuộc của anh, cô lúng túng, hoảng loạn lại có chút bối rối, không nói được lời nào. Bàn tay thả ra trong sợ hãi, chiếc mặt nạ rơi xuống.

Anh rất tập trung và ngay khi anh ngước mắt lên tay đã bắt được chiếc mặt nạ đang rơi xuống.

Anh cũng không biểu lộ thêm cảm xúc gì, chỉ cau mày nghiêm túc vì sự hỗn loạn xung quanh. Anh cũng không dừng lại trước mặt Tống Nhiễm mà quay đi cùng với người gây rối.  

“Anh không nhớ tôi sao?" Tống Nhiễm hét lên và siết chặt, nắm lấy tay áo anh một lần nữa qua bức tường người. Hóa ra trang phục chiến đấu có kết cấu như vậy, rất thô ráp.

Anh quay lại lần nữa, cũng không biết anh có nghe thấy tiếng cô thì thầm không, anh nhìn những ngón tay siết chặt của cô trên cánh tay với chút bối rối.

Các lực lượng cảnh vệ xung quanh đều đang bận rộn giải tán đám đông, không có thời gian để chú ý đến cô. Nhưng dòng người đang dâng trào, và cô biết mình không nên bỏ lỡ cơ hội này, lo lắng nói: "Anh đã cứu tôi, không nhớ sao? Ở Surui. Anh đã cứu tôi!"

Anh dường như không nhớ, kẻ gây rối đang bị anh bắt giữ đang vùng vẫy muốn thoát ra. Rốt cuộc, anh vẫn là một người kiên nhẫn và lịch sự, đã kiên nhẫn nói với cô: "Quý cô, tôi đang thực hiện nhiệm vụ."

Cô sững người, biết mình có phần đường đột. Đột nhiên cô buông tay, vào khoảnh khắc đó một nỗi mất mát hiện lên trên khuôn mặt, trông có phần hơi thảm hại.

Anh liếc cô nhưng cũng không đủ thời gian chú ý, quay đi. Cô định buông tay, nhưng lại giựt lại.

"Anh tên là gì?" Cô nhìn anh, sợ anh sẽ không trả lời, và gần như nghẹn ngào vì hồi hộp. "Anh tên gì?"

Anh ngập ngừng một lúc, rồi nhanh chóng nói, "Lý Toản". Sau khi nói xong, anh khẽ gạt cánh tay cô ra.   

"Quay lại! Đừng manh động! Quay lại!" Bức tường được tạo bởi cảnh sát vũ trang để ngăn lại đám đông, và Tống Nhiễm bị đẩy lùi bởi làn sóng người đó, và cũng dần cách xa anh.

Anh hộ tống nhóm người gây rối rời đi, và nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt cô.

Sau gần nửa giờ, cuộc bạo loạn dần dần được sơ tán. Một đống rác nhựa, giấy rác lộn xộn trên mặt đất. Vali trắng của Tống Nhiễm bị giẫm đạp không thương tiếc, bên trên toàn là dấu chân.

Cô lúng túng xách vali ra khỏi sân bay, đợi gần một tiếng trước khi chen được vào xe buýt.

Ngoài cửa sổ là cơn mưa lớn, nước mưa tràn ra như biển, đập vào kính xe. Lương Thành gần như bị nhấn chìm. Vô số xe đang ngâm mình trong nước. Người lái xe buýt đã rất dũng cảm, lái chiếc xe lao đi như một con tàu.

Cơn mưa lớn làm đảo lộn cuộc sống, làm tê liệt thành phố. Người dân trong xe thở dài và phàn nàn.

Tô Nhiễm nhìn về phía cửa, đôi mắt yên tĩnh, khuôn mặt bình thản, cảm thấy giống như hơi thở của không khí, từ từ thổi vào hành trình vạn dặm.

Quả là một duyên phận kỳ lạ. Mỗi lần cô gặp anh đều là một cảnh hỗn độn, từ thành phố này đến một thành phố khác.

Khi rời sân bay, cô hỏi ra thì được biết Lý Toản thuộc một sư đoàn thuộc Quân khu Giang Thành, nhưng lại đóng quân tại Lương Thành.

Sau khi về đến nhà, cô gọi báo với mẹ và người quản lý của nhà xuất bản ở Đế Thành về việc cơn bão đã khiến chuyến bay của cô bị hủy. Thời tiết gần đây rất tệ nên có lẽ một, hai ngày nữa cô mới có thể tới Đế Thành.

Sau đó, cô cúp điện thoại, gọi cho bộ phận biên tập. Đúng như cô dự đoán, một số người đã được phỏng vấn về cuộc bạo động ở sân bay.

Thẩm Bội biết rằng cô đã ở sân bay vào thời điểm đó nên nói: "Thật tuyệt, cô có ghi lại thông tin tại đó chứ. Mau gửi qua đi"

Tống Nhiễm nói, "Lúc đầu có ghi được chút ít, nhưng sau thì ... "

Cô quên mất. Sau khi nhìn thấy Lý Toản, cô đã không còn tâm tình đâu mà quan tâm đến điện thoại di động của mình.

Thẩm Bội nói, "Cậu không ghi lại được gì à?"

“Uh, lúc đó đông quá"

"Không sao. Tớ sẽ lên mạng xem có thể tìm được thêm manh mối nào không. Có gì thì cậu cứ gửi trước cho tớ đi."

"OK”. Tống Nhiễm suy nghĩ rồi nói: "Việc phỏng vấn nhân chứng của cậu thì sao?"

"Ừm”

"... Có tìm được người phỏng vấn chưa?"

Thẩm Bội như chợt nhớ ra: "Tìm được rồi nhưng tôi còn phải viết xong bản thảo này trước đã"

Tống Nhiễm tình nguyện đề nghị: "Có cần tớ giúp cậu làm cuộc phỏng vấn đó không?"

Thẩm Bội có chút choáng váng trong chốc lát: “Được không? Không phải cậu xin nghỉ phép sao?”

“Chuyến bay đã bị hủy, dù sao tớ cũng ở không mà”.

"Cảm ơn cậu. Lần tới sẽ mời cậu ăn cơm để cảm tạ"

Vào lúc hơn bốn giờ chiều, mưa không hề giảm. Tống Nhiễm lái xe trên đường vành đai, những đám mây đen ép lên đỉnh và bầu trời mờ ảo như thể đang bước vào màn đêm. Có một sự hỗn loạn không hề nhỏ , cả thành phố như chìm xuống nước. Vượt qua một phần của quốc lộ, tất cả các phương tiện đường dài dừng lại ở bên đường và mở đèn pha. Nước ở sông Dương Tử phía xa tràn vào bờ, như thể nó sẽ đổ qua bờ kè ngay trong giây tiếp theo.

Tống Nhiễm đến gần đường Hi Quang và lái xe qua một vùng trũng khi cô đi xuống từ con đường trên cao. Toàn bộ chiếc xe bị sụp xuống bên trong khiến cô hơi hoảng hốt. Các bánh xe lăn lên mặt nước tù đọng, vẫn may là không tắt máy. Cũng may cô lái xe đủ nhanh nên có thể tránh thảm họa.

Hôm nay là cuối tuần. Do mưa lớn, ít người ra ngoài. Con đường vắng tanh, cô lái xe đến khu vực bảo vệ, đi vào cổng một cách suôn sẻ sau đó đến một tòa nhà văn phòng có kiến trúc tương tự như một tòa nhà giảng dạy.

Cô không để cái ô nào trong xe, bãi đậu xe cách tòa nhà văn phòng khoảng năm mươi mét. Cô nghiến rang, chạy ào vào trong gió và mưa, ướt đẫm vì mưa lạnh. Vừa lao lên cầu thang đúng lúc một người đàn ông mặc trang phục màu đen đi xuống từ cầu thang. Ngay khi cô thấy mình sắp lao thẳng vào người đó thì người đàn ông dừng lại kịp lúc và lùi lại một bước nhỏ để tránh, Tống Nhiễm lập tức dừng lại và đứng yên, trái tim cô gần như lao ra khỏi cổ họng.

"Tôi xin lỗi." Cô ngượng ngùng ngẩng đầu lên, tóc trên trán cô rối tung, phất phơ trên vùng trán ướt. Khi cô ngước lên, cô giật mình ngạc nhiên khi thấy Lý Toản.

Anh đang cầm một chiếc ô màu đen. Anh vừa thấy chiếc xe của cô đi vào cổng, đang đi xuống để đón thì người đã lao vọt vào.

  

Hai người nhìn chằm chằm nhau, im lặng trong giây lát.

Bên ngoài tòa nhà, nước mưa xối vào mái hắt vào trong khiến mái tóc ngắn của anh ướt sũng ngay lập tức. Anh tùy ý lau nước mưa trên trán và khẽ mỉm cười: "Phóng viên Tống?"

“Đúng". Cô bẽn lẽn gật đầu.

Anh giơ chiếc ô trên tay, nói: "Tôi đến trễ, xin lỗi." Khi nói điều đó, anh lại mỉm cười với cô, khóe miệng anh nhếch lên một vòng cung, đôi mắt anh cong lên.

Nhịp tim của cô đập loạn cả lên, mặt đỏ bừng: "Tôi quên mang theo ô." Nói xong, cô âm thầm nói trong lòng: Mày cũng thật dũng cảm đấy Tống Nhiễm, mưa lớn thế còn lao đến đây.

Anh hạ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào chiếc ô của mình, một chiếc ô lớn màu đen rất đơn giản, tay cầm bằng gỗ và sơn đen mà không cần trang trí. Ngón tay anh gõ nhẹ vào tay cầm của chiếc ô một cách vô thức, đốt ngón tay có những vết chai do việc sử dụng súng để lại.

"Đi thôi." Anh quay lại và đưa cô lên lầu.

Anh đúng là một người lính, đi lên cầu thang mà lưng cũng thẳng tắp như thế.

Cô nhìn vào lưng anh, rối bời trong giây lát và hỏi, "Trung sĩ Lý?"

"Hả?" Anh quay lại.

"Toản trong chữ nào"

”Bộ chữ Vương"

"À."

Tình cờ cô cũng rất thích từ này, Tống Nhiễm nghĩ.

Bước vào phòng hội nghị, đã có một cảnh sát vũ trang ở đó. Anh ta đứng dậy chào Tống Nhiễm, tự giới thiệu mình là Trần Phong và là người chịu trách nhiệm cho cuộc phỏng vấn.

"Trời mưa rất lớn nhỉ?"

"Tôi quên mang ô". Tóc của Tống Nhiễm đầy nước, quần áo cô cũng ướt sũng. May mắn thay, cô đã lựa mặc một chiếc áo phông và quần jean tối màu cho thuận tiện. Nên cũng không đến nỗi quá xấu hổ.

Khi cô đang nói chuyện, trong phòng vang lên một tiếng động. Lý Toản ngồi xổm bên cạnh tủ và mở ngăn kéo. Anh lấy ra một hộp giấy từ bên trong, đứng dậy và đi đến bàn, khẽ đẩy một cái. Hộp giấy trượt dọc theo mặt bàn dừng trước mặt Tống Nhiễm, với cường độ vừa phải, góc không hề bị lệch, khẽ chạm vào lòng bàn tay của Tống Nhiễm.

"Cảm ơn." Tống Nhiễm rút khăn giấy lau tóc, rồi lau túi xách và điện thoại di động.

Nhìn vào người đàn ông bên kia bàn, anh không ngồi xuống mà khoanh tay, hai chân bắt chéo đứng dựa vào tường. Anh mặc một bộ đồ chiến đấu ngắn tay màu xanh đậm, gần như đen, với một chiếc thắt lưng cao, bó sát và đôi chân dài. Bình thản, yên tĩnh, dường như không liên quan quá nhiều đến cuộc phỏng vấn.

Trần Phong ngồi vuông góc với Tống Nhiễm.

Tống Nhiễm mở bút ghi âm, mở cuốn sổ và lau tay bằng khăn giấy một lần nữa. Trong cơn mưa xối xả giấy vở đều bị ngầm nước như muốn vỡ vụn.

"Xin chào cảnh quan Trần, chúng tôi đến đây để phỏng vấn về cuộc bạo lực xảy ra sáng nay tại sân bay. Cảm ơn đồng chí đã hợp tác và giúp đỡ"

"Không cần khách sáo. Cô cứ hỏi."

Lúc phỏng vấn mới biết an ninh sân bay vốn không thuộc trách nhiệm của họ. Tuy nhiên, Lương Thành bị ngập trong hai ngày này và lực lượng cảnh sát ở sân bay không đủ người để kiểm soát. Quá nhiều người mắc kẹt tại sân bay đã gây ra rủi ro an ninh rất lớn. Vì vậy họ được điều động đến đó để hỗ trợ. Trần Phong nói với một nụ cười: "Cô nên đến phỏng vấn đội cảnh sát cơ động hoặc cảnh sát vũ trang. Chúng tôi chỉ điều đến một số ít người."

Tống Nhiễm hơi chột dạ, mỉm cười: "Chúng tôi có hơi sơ suất. Xin lỗi"

“Không sao đâu" Trần Phong nói một cách hào phóng. "Cô cứ tiếp tục đi"

Các câu hỏi của Tống Nhiễm đã được Thẩm Bội chuẩn bị, mọi thứ diễn ra theo đúng lịch trình. Theo quy định không thể quay hình ở khu vực này nên Tống Nhiễm chỉ sử dụng bút ghi âm và thao tác tương đối đơn giản. Trần Phong là người hướng dẫn phụ trách tuyên truyền trong đội của họ. Vì vậy cũng quen thuộc với tình huống này nên hợp tác rất tốt. Hai bên đều hiểu biết tốt về từng câu hỏi và câu trả lời. Giọng nói trầm thấp của hai người bị cuốn vào cơn bão, khiến căn phòng trở nên yên tĩnh hơn.

Phỏng vấn được một nửa, Tống Nhiễm lại vô tình nhìn về hướng cửa sổ.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ đã tối sẫm, căn phòng được thắp sáng bởi ánh đèn. Lý Toản dựa vào tường và nhìn họ, lắng nghe cuộc trò chuyện của họ một cách cẩn thận. Vì lúc đó cô đang nói chuyện, anh điềm nhiên như không nhìn thẳng vào cô.

Vào buổi chiều của cơn mưa xối xả, có một bầu không khí ẩm ướt như ngày xưa. Giống như mùi giấy ẩm khi bạn bước vào thư viện cũ. Cô va vào mắt anh ngay lập tức đầu cô trống rỗng, Trần Phong mở miệng vào giây tiếp theo, đôi mắt anh ta tự nhiên chuyển về phía sau. Rung rinh tựa như lông vũ.

Khoảng nửa giờ sau, cuộc phỏng vấn đã hoàn thành.

"Có câu hỏi nào khác không?"

"Tất cả đã xong. Cảm ơn rất nhiều." Tống Nhiễm nói, đảo mắt thấy Lý Toản đã đứng lên khỏi tường và đi ra cửa.

"Không có gì, đều là việc chúng tôi nên làm thôi. Chúng ta giữ liên lạc nhé"

"Được."

  

Tống Nhiễm đứng dậy, Lý Toản đứng ở hành lang ngoài cửa, đút tay vào túi, nhìn hai người trong phòng.

Trần Phong đi từ trong phòng ra, nói: "Cô mang theo chiếc ô này đi"

Tống Nhiễm cầm lấy chiếc ô màu đen, nói: "Cảm ơn, ngày khác tôi sẽ mang đến trả"

Trần Phong cũng không mong đợi cô trả lại. Anh vẫy tay: "Đừng khách sáo, ở đây có nhiều ô lắm".

Cơn mưa ngày càng lớn hơn, Lý Toản bất ngờ quay đầu lại và hỏi cô: "Cô sống ở đâu?"

Tống Nhiễm nói, "Đường Bắc Môn. Có chuyện gì sao? "

”Tôi sợ cô không thể lái xe về rồi. Gầm xe quá thấp."

Tình trạng ngập úng trong thành phố lúc này chắc hẳn đã nghiêm trọng hơn rồi. Vùng đất trên đường Bắc Môn lại thấp, gần sông nên nhiều khả năng ngập hơn. Xe của Tống Nhiễm nếu lái về không phải bơi trong nước thì cũng chết máy.

Tống Nhiễm do dự một lúc, thì thầm: "Vậy phải làm sao đây?"

Trần Phong vỗ nhẹ vào vai Lý Toản rồi nói với cô "Không sao đâu, để anh ấy dùng xe quân sự đưa cô về”

trướctiếp